Chỉ có điều dù sao cũng do tự cô ấy nghĩ thế nên sau khi suy nghĩ trăn trở một lát, trợ lý vẫn cất cao giọng vọng về phía tấm màn che kia nói: “Nếu không để tôi gọi trưởng nhóm đến nhìn xem có sao không nhé?”
Lúc này, suy nghĩ của cô ấy như được khai thông, bắt đầu suy xét cân nhắc chu đáo hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như mấy bộ đồ lúc trước mặc thử mà có kiểu dáng không thoải mái dễ chịu, vậy những bộ đằng sau cũng phải nhanh chóng dừng lại, không nên tiếp tục mặc thử nữa.
Dù sao mỗi bộ quần áo cũng đều có size và form cố định, mấy bộ đồ mặc thử này chắc chắn cũng không khác biệt lắm.
Cơ thể Cát Yên bị mấy bộ đồ chật này bó chặt vào người đến nỗi hằn thành vết cho nên mấy bộ đằng sau cũng phải chú ý hơn mới được.
Tuy nói quần áo nhà hát chuẩn bị cho đã trải qua sự lựa chọn và chuẩn bị vô cùng kỹ càng gắt gao nhưng nếu như muốn thật sự muốn đổi thì cũng không phải là không được.
Từ trước khi dự án quay video quảng cáo bắt đầu, trưởng nhóm đã cố ý nhắc nhở bọn họ rằng cấp trên yêu cầu, tất cả mọi việc đều phải dựa trên sự tự nguyện của bản thân Cát Yên.
Những chuyện này không dễ để nói rõ ràng cụ thể cho Cát Yên biết nhưng có một số đề nghị họ vẫn có thể nói ngay trước mặt cô.
Nghĩ đến đây, trợ lý bước lên phía trước mấy bước rồi dừng lại, sau đó nghiêng đầu hỏi người đang đứng trong màn che kia: “Vậy những cái váy kia thì sao! Cô cảm thấy không thoải mái thì phải nói ra nhé, chúng ta có thể lập tức đổi một số nhãn hiệu khác ngay tại đây?”
Cát Yên cũng không còn lo về mấy dấu vết không thể nhìn thấy kia nữa, cô liên tục khoát tay nói: “Không cần không cần đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cứ như này là được rồi….”
Cô vừa nói mà trong lòng cũng hơi hối hận vì vừa nãy đã tùy tiện tìm được lý do nhưng trước mắt cũng không có cách giải thích nào cho nó hợp lý. Giờ đây cô chỉ có thể thuận theo nói tiếp những lời trước đó: “Cũng chỉ có một hai bộ quần áo như vậy mà thôi, không sao cả đâu, không cần làm phiền các cô đi đổi sang bộ khác.”
“Thật sự không cần đổi sao?”
“Thật sự không cần đâu.”
“Vậy thì tốt, lát nữa cô cảm thấy không thoải mái chỗ nào thì lại nói với chúng tôi là được!”
Trợ lý liên tục hỏi thêm mấy lần cho chắc chắn, thấy Cát Yên thật sự không có ý định này, cô ấy mới gãi đầu một cái sau đó im lặng đứng bên ngoài gần cánh cửa chờ cô đi ra.
Sau khi ồn ào một khoảng thời gian, bên ngoài màn che bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Cát Yên kéo vạt váy lên, hàng mi dài rũ xuống tập trung suy nghĩ.
Thật ra mấy vết này làm gì liên quan đến chuyện quần áo đâu cơ chứ.
Loại váy ba lê bên Thẩm thị chuẩn bị tất cả đều là váy vóc thời trang cao cấp của mùa xuân được tung ra đầu tiên tại thị trường Châu Âu.
Số lượng rất nhiều, lấp đầy tất cả mắc áo chung quanh.
Chắc hẳn những chiếc váy này đã được lựa chọn kỹ càng rồi mới đưa đến đây, cũng không phải xuất hiện tình trạng quần áo không vừa người.
Vừa nãy cô cố ý không tiếp tục nhìn vào gương nữa, cũng không nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên mặt kính thủy tinh.
So với việc chính mắt nhìn thấy, những vết đỏ này như thể hơi sưng lên, từng dấu vết đó bắt đầu sưng lên đau nhức, giống như những chiếc lá xanh bắt đầu phai màu sắp rụng nhưng vẫn kiên cường chống chọi đón gió.
Có lẽ còn không phải là kiểu ép chặt mạnh như bình thường nữa.
Chỗ đó của cô bị anh cầm nắm rồi nhào nặn liên tục cho nên cô luôn cảm thấy chỉ một giây sau thôi sẽ cái gì đó xông ra ngoài. Vào lúc nó bị đó bị rơi xuống thì anh sẽ tiếp tục dùng xương ngón tay cực kì lạnh lẽo của mình xoa bóp, nhào nặn, đẩy nó lên trên, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Nhưng có ai có thể ngăn cản được Thẩm Đông Ngôn làm như thế chứ?
Vừa nãy kể cả cô bất tỉnh, ngất đi rồi thì tay anh vẫn không ngừng động chạm trên cơ thể cô, anh ngẩng đầu lên đặt trên bả vai cô, đường nét thanh mảnh, sắc bén của gương mặt bị ánh đèn mở ảo che khuất một nửa nhưng cũng không ngăn được tầm mắt chính xác nhìn vào cô của anh.
Ban đầu đôi mắt trong veo lạnh lùng của anh giống như chìm trong nước, khiến người nhìn vào đắm chìm trong đó
Chỉ là khi anh nhận ra được chỗ tốt của cách này thì anh lại muốn có được càng nhiều lợi ích hơn, có được lợi ích rồi lại vẫn muốn lặp đi lặp lại việc làm trong quá khứ để có được nhiều hơn nữa.
Khiến cho người ta cảm thấy vốn dĩ anh không chỉ định chỉ dừng lại ở đây…
Phút giây thất thần, mất tập trung này chưa bao giờ xảy ra lúc Cát Yên thử đồ được kết thúc bằng tiếng rung thông báo của điện thoại.
Cô lấy điện thoại ra, bật màn hình lên nhìn xem là ai.
Là Thẩm Đông Ngôn.
Yan: [Lúc quay về có phải hơi trễ rồi đúng không.]
Cô rũ mắt nhìn xuống, vốn dĩ cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng lúc gõ chữ lại trở thành một câu hết sức đơn giản.
Cát Ngôn Tòng Lục: [Anh nói xem…]
Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi.
Hơn ba giờ chiều cô mới đi từ tầng cao nhất của cao ốc Thẩm thị ra ngoài, lúc ấy cô còn chả dám nhìn xem phản ứng của đám trợ lý đặc biệt như thế nào.
Hơn nữa nhớ lại lúc trước khi nhịp thở trở lại bình thường lúc cô đi từ trong phòng nghỉ đến trước bàn làm việc thì ngay lập tức có người đi vào.
Là thư ký Cảnh đẩy cửa đi vào.
Mặc dù anh ấy nghiêm túc tuân theo nguyên tắc nghề nghiệp của mình cho nên cũng không lên tiếng hỏi sao thời gian bữa trưa lại có thể chậm trễ lâu như vậy.
Nhưng cô có thể nhận thấy rõ sự sững sờ ngạc nhiên từ vẻ mặt trông vẫn bình tĩnh như trước đây, đọc được một vài ý tứ khác trong vẻ mặt đó.
Dĩ nhiên, bây giờ người bên kia màn hình cũng không để ý tới ý mỉa mai không quá rõ ràng của cô.
Yan: [Lát nữa giờ nghỉ buổi tối lại đi lên.]
“...”
Vốn dĩ Cát Yên cũng buồn bực vì chuyện vừa nãy quần áo để lộ vết hồng hồng kia ra ngoài.
Nhưng giờ phút này, nhìn thấy tin nhắn này của anh, cô lại không nhịn được mà mặt mày cong cong nở nụ cười.
Người này thật đúng là…
Buổi trưa nghỉ ngơi không đủ thì nhất định lại muốn buổi tối nghỉ ngơi.
Cô còn chưa bao giờ nghe nói có người nào lại muốn nghỉ ngơi buổi tối đâu.
Cô rũ mắt nhìn xuống, đầu ngón tay trắng hồng hơi động đậy.
Cát Ngôn Tòng Lục: [Tổng giám đốc Thẩm, đây là từ anh tự sáng tạo ra sao?]
Sau khi dừng lại suy nghĩ một lát, cô lại chọn bừa một biểu tượng cảm xúc gửi cho anh.
Cát Ngôn Tòng Lục: [Anh không cảm thấy da mặt mình rất dày à.]
Mãi một lúc lâu mà bên phía Thẩm Đông Ngôn vẫn không nhắn tin trả lời.
Sau đấy, lúc lại có tin nhắn đến, Cát Yên cúi đầu xem.
Anh gửi gói biểu tượng cảm xúc Đông Đông sang cho cô.
Phía trên còn kèm theo dòng chữ là [Không có.]
Hình như cái biểu tượng cảm xúc này là cái mà có lẽ là lần trước cô đã chọn bừa rồi gửi sang cho anh trong lúc hai người nhắn tin nói chuyện với nhau.
Không ngờ lúc ấy Thẩm Đông Ngôn đã tải xuống, đến hôm nay vẫn dùng.
Cát Yên im lặng nhìn vào màn hình.
Sau đó chợt gửi biểu tượng cảm xúc Đông Đông đang điên cuồng đánh người sang.
Cùng lúc đó, trong văn phòng ở một nơi khác.
Bởi vì lý do trong văn phòng đang tham dự buổi báo cáo cho nên tình hình xung quanh nên bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Một tốp trợ lý đặc biệt có dáng vẻ của nhân tài trong xã hội đang thở cũng không dám thở mạnh, đến cả hít vào cũng không dám.
Cả đám gần như nín thở thay phiên nhau tiến lên trao đổi cụ thể công việc của mình.
Sau đó, họ lại nghe thấy tiếng cười khẽ của người đang ngồi ở ghế chủ tọa kia.
Tiếng cười đó chỉ vang lên trong giây lát rồi biến mất, một tiếng cười rất khẽ và ngắn ngủi.
Dường như chỉ diễn ra nhanh chóng trong vòng một giây, như thể chưa từng xuất hiện vậy.
Có người lén lút ngước mắt lên nhìn.
Nhưng mới vừa nhìn lên thôi đã đúng lúc gặp phải ánh mắt từ trên điện thoại nhìn xuống dưới của Thẩm Đông Ngôn, sau đó anh lại để điện thoại xuống mặt bàn.
Anh thong thả lật xem văn kiện, hàng lông mày mỏng sắc bén lúc thì cau lại lúc lại giãn ra.
Sắc mặt thay đổi chóng mặt như vậy của anh khiến đám người này hai mắt ngơ ngác nhìn nhau, đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc cũng không dám nói gì.
…
Quãng đường ngắn đi đi lại lại giữa Thẩm thị và nhà hát chính là lộ trình cố định cho nên Cát Yên có phần bận rộn trong khoảng thời gian này.
Mà so với những bộ váy áo lễ phục dùng để quay video quảng cáo được đưa đến trước đây, những bộ váy áo được đưa đến sau đấy lại càng nhiều hơn, liên tục không ngừng, có xu hướng như muốn biến studio chụp ảnh thành phòng để quần áo.
Những “trận chiến đỉnh cao” như vậy diễn ra ở Thẩm thị vào mỗi ngày, khiến cho không ngừng có người đứng chắn ở cửa thang máy tầng này trong studio, lúc nào rảnh rỗi lại đến nghe ngóng thử xem.
Trong khoảng thời gian ngắn, tầng có studio chụp ảnh này đã trở thành thú vui mới của nhân viên Thẩm thị, còn hơn cả tầng lầu cao nhất có tính đại diện đó.
Có việc hay không có việc thì họ cũng phải lượn một vòng ở tầng này để thám thính tình hình.
Cuối cùng vẫn phải để trưởng nhóm tự mình ra tay phụ trách giải quyết chuyện này, nói là những nhân viên không liên quan đến tầng này thì không được vào đây, nói như vậy tình trạng nhân viên tụ tập chen chúc gần như chật cứng mấy ngày hôm nay mới giảm đi.
Đến chính bản thân Cát Yên cũng không nhớ nổi cuối cùng mình đã thử bao nhiêu chiếc váy và đã đổi bao nhiêu lớp trang điểm. Cô chỉ cảm thấy mặc dù tiến độ dự án Thẩm thị chịu trách nhiệm cũng được coi là nhanh nhưng những người xung quanh cô và bầu không khí làm việc hợp tác chung đều rất tốt.
Ít nhất, ngoài việc để mọi người có thể đi đi lại lại giữa lầu trên lầu dưới trong một giới hạn nào đó, còn có thể nghỉ ngơi, thư giãn một lát rồi sau đó lại hoàn toàn đắm chìm vào những công tác chuẩn bị cho việc quay video quảng cáo.
Trong nhà hát ngoại trừ mấy hôm nay có Thẩm Đông Ngôn đích thân xuống tham quan thị sát ra, bên ban giám đốc và một số quản lý cấp cao cũng theo sát bước tiến của anh, sau khi anh đi xong cũng đến làm nhà hát trở nên rất náo nhiệt.
Đương nhiên, rất nhanh sau đó đã bị vị tổng giám đốc Thẩm này hạ lệnh cấm.
Nói là không được làm phiền công việc liên quan đến quay quảng cáo, ảnh hưởng đến tiến độ dự án.
Mặc dù anh không cho phép mọi người tiếp tục đến đây nhưng những “truyền thuyết” có tên anh và những tin đồn liên quan đến anh lại chưa bao giờ ngừng lại.