Xương cánh bướm

 
Có lẽ là lúc nãy quản gia riêng đã đưa người vào đây rồi cố tình dọn sẵn món ăn ra.
 
Ngoài những món cô rất thích ăn trước đây, những món tráng miệng sau bữa ăn cũng đã được bày ra đầy trên chiếc bàn nhỏ, nằm ngay bên cạnh chiếc bàn ăn chính.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tráng miệng được bày ra hết như vậy khiến cho toàn bộ tâm trí của Cát Yên đều tập trung vào đó, thậm chí lúc đang ăn cô vẫn nghĩ đến chúng...
 
So với những người khác, có lẽ Thẩm Đông Ngôn là người cưng chiều cô nhất trong việc để cho cô ăn những món ngọt này.
 
Họ ăn bữa cơm này cũng không nhanh lắm.
 
Cho đến khi Cát Yên chợt nhận ra rồi nghiêng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài thì trời đã tối đến mức gần như không thể nhìn thấy bờ sông ở phía đối diện nữa.
 
Không đợi cô lên tiếng rằng cô định về nhà mà chỉ bằng vài ánh nhìn của cô khi nhìn qua Thẩm Đông Ngôn.
 
Thì anh hình như đã biết được cô định nói gì rồi vậy, anh thong thả cầm lấy tờ khăn giấy ướt rồi cầm lấy ngón tay của cô, sau đó anh đích thân lau tay giúp cô.
 
“Đêm nay anh không có ý định sẽ đưa em về nhà.” Lúc Thẩm Đông Ngôn lại ngẩng đầu lên nhìn cô lần nữa, anh chỉ hỏi một câu: “Em có muốn ngủ lại không.”
 
Mặc dù câu nói này là câu nghi vấn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng giọng điệu của anh như đó là một câu khẳng định vậy.
 
Cát Yên tự nhéo má mình một cái, cô đắn đo suy nghĩ.
 
Sau lần tạm biệt trước, đúng là cả hai đã không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài.
 
Thật lòng mà nói...
 
Cô nhớ anh nhiều hơn cô nghĩ.
 
Lời đề nghị này của anh không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, rất lâu sau cô vẫn chưa đưa ra được câu trả lời.
 
Khi Cát Yên lên tiếng thì cô nhìn qua con mèo nhỏ cũng đang ăn cùng họ từ nãy đến giờ: "... Thế còn Đông Đông thì sao?"
 
Thẩm Đông Ngôn hơi rũ mắt xuống: "Không phải em nói nó không muốn về sao, đêm nay cũng để nó ngủ đây đi."
 
Cũng đúng…
 
Căn phòng đơn đầu tiên ở bên trái không phải là nơi quá thích hợp để Đông Đông ở sao?
 
Lại còn rất rộng rãi nữa.
 
Chỉ là, bản thân Thẩm Đông Ngôn có kỹ năng tiên đoán hay gì đó sao ta?
 
Làm sao mà anh có thể sắp xếp trước tất cả mọi thứ như vậy được nhỉ...
 
Cát Yên lại nhìn xuống, trên má con mèo nhỏ mọc ra hai sợi râu mỏng, nó không hề biết rằng lịch trình tối nay của mình đều đã bị thu xếp hết rồi mà giờ cứ nép vào lòng cô, vui vẻ ăn thức ăn dành cho mèo.
 
... Đúng là đồ vô tâm.
 

 
Sau khi đặt Đông Đông vào phòng xong, cô còn cố tình khóa cửa để ngăn nó chạy lung tung.
 
Lúc này, Cát Yên mới đi theo anh lên tầng hai.
 
Cho đến khi Thẩm Đông Ngôn đưa một bộ đồ ngủ trông như mới tinh cho cô, cô mới lờ mờ hiểu ra điều gì đó.
 
Cát Yên chợt nhớ lại hồi lúc sớm mới bước vào đây, cô đã nhìn thấy đôi dép nữ đã được để sẵn.
 
Cát Yên hắng giọng một chút nói: "Đồ ngủ thì em không nói mà đến đôi dép lê anh cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi à?"
 
Thẩm Đông Ngôn đang đứng ở một bên ghế sofa trong phòng ngủ, nghiêng đầu cởi nút ở tay áo thì nghe thấy cô hỏi, anh trả lời bằng một giọng bình thản ngay sau đó: "Không chỉ vậy."
 
"... Còn gì nữa?"
 
"Mọi thứ mà em có thể nghĩ ra."
 
Nói dứt câu rồi Thẩm Đông Ngôn mới ngước mắt lên, khi anh nhìn về phía cô, khóe môi anh khẽ nhếch lên: "Cuối cùng thì đêm nay em cũng phải ngủ với anh rồi."
 
"..."
 
Hai gò má của Cát Yên bỗng trở nên nóng dần.
 
Vốn dĩ cô đã biết trước là khi ngủ lại nhà anh sẽ xảy ra chuyện này mà cô cũng chưa từng từ chối qua.
 
Hơn nữa... Trước đây cũng không phải là họ chưa từng ngủ với nhau qua.
 
Thì chỉ là nằm trên cùng một chiếc giường thôi mà.
 
Cát Yên không muốn trả lời anh, cô vội vàng giục anh vào phòng tắm: "Được rồi, anh mau vô đi."
 
Thẩm Đông Ngôn nhướng mày lên, bình tĩnh hỏi cô: "Em vội lắm sao?"
 
"... Thẩm Đông Ngôn."
 
Anh lại sắp bắt đầu chọc cô nữa rồi.
 
Nhìn cô gái trước mặt dù đã cố giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn không che giấu được sự run rẩy qua hàng mi, vì vậy anh không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười gật đầu: "Em qua phòng khác đi."
 
Cát Yên khẽ ừm một tiếng rồi đi qua phía bên kia của phòng ngủ.
 
Cô tắm rửa rất lâu, cho đến khi cô lề mề tắm xong bước ra thì Thẩm Đông Ngôn không biết đã xong xuôi từ bao giờ, anh ngồi dựa nửa người vào đầu giường, tay anh đang cầm điện thoại để lộ ra những khớp xương rõ nét ở cổ tay.
 
Anh nhìn xuống màn hình điện thoại, có lẽ là anh đang xem tài liệu hay gì đó, thỉnh thoảng lại gõ vào màn hình để trả lời tin nhắn.
 
Ánh sáng phát ra từ giao diện trong điện thoại chiếu lên phần chân mày của anh tạo ra một cái bóng nhỏ phản chiếu xuống mặt anh.
 
Trước trán anh có vài sợi tóc đen rủ xuống một cách tự nhiên.
 
Cát Yên im lặng ngắm nhìn một hồi lâu vẫn không lên tiếng, sau đó cô thấy anh nhìn qua, khẽ hất cằm về phía bên cạnh: "Lên đây đi."
 
Cô không thèm để ý đến anh, cô lết mấy bước qua đó, lật một nửa chăn lên, sau đó nhấc chân bước lên giường nằm.
 
Ở đây tràn ngập mùi hương toả ra từ cơ thể anh, so với lúc trước chỉ ngửi thấy mùi hương này trong lúc hôn.
 
Thì giờ đây mùi hương ấy lan toả ra cực kỳ rõ rệt và như ập thẳng vào mũi cô vậy.
 
Vẫn là mùi hương tươi mát như băng tuyết đang tan, ánh sáng sau cơn mưa và như sương giá lướt qua lãnh nguyên trong ký ức vậy, vô cùng dễ chịu.
 
Những ngón tay của Cát Yên giữ lấy một góc chăn rồi cô lại nằm nhích xuống một chút, không biết vì sao nhịp tim trong lồng ngực dường như đột ngột đập mạnh lên, lúc nhanh lúc chậm.
 
"Em có cần phải nằm xa anh như vậy không?"
 
Giọng nói của Thẩm Đông Ngôn bị ngăn cách bởi một lớp chăn, không được rõ ràng cho lắm nhưng vẫn đủ để cô nghe thấy.
 
Cát Yên im lặng một lúc, rồi cô lại nói với giọng nhõng nhẽo: "Em mới vừa lên giường thôi Thẩm Đông Ngôn..."
 
Cô vừa định nói gì đó rồi vén một góc chăn lộ ra một nửa khuôn mặt, cô đang định quay đầu qua nhìn anh thì gương mặt vô cùng quen thuộc đó vừa đúng lúc xuất hiện ngay trước mắt của cô.
 
Không biết từ lúc nào mà Thẩm Đông Ngôn đã gác lại hết mọi công việc, anh cứ như thế mà nằm xuống, lại còn nhích người ra đằng sau cô.
 
Lúc này đây, hai người họ đang đối mặt với nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, cô chỉ cần hơi rướn người lên trước một chút là có thể chạm vào anh rồi.
 
Cát Yên lên tiếng trước, cô thì thầm nhỏ tiếng: "... Anh không bận nữa à?"
 
Thẩm Đông Ngôn cứ như thế mà nhìn cô: “Bận cái gì?”
 
Cát Yên dùng đầu ngón tay chọc vào vai anh: "Thì vừa nãy em thấy anh đang xử lý tài liệu hay gì đó…” 
 
Nghe vậy Thẩm Đông Ngôn mới hiểu ra, anh chỉ khẽ ừm một tiếng: "Anh hết bận rồi."
 
Sau đó, hình như anh nghĩ tới gì đó, anh khựng lại một chút, sau đó ánh mắt anh bỗng tối sầm lại: "Giờ anh cũng đang bận."
 
Vừa dứt câu, anh chống người lên rồi chống tay xuống bên cạnh cô, tư thế anh cứ thế mà đè nửa người về phía cô, sau đó anh cúi đầu xuống tìm bờ môi mềm mại đó.
 
Vốn Cát Yên định ngăn anh lại nhưng không biết có phải là do hôm nay là ngày đặc biệt hay là vì niềm vui được giấu kín trong lòng mà cô chưa nói ra từ lúc gặp lại anh.
 
Hai bờ môi quấn lấy nhau mãnh liệt, cuối cùng thì cô cũng không thể kiềm chế được suy nghĩ của mình, cô cứ thế mà tiến tới đón nhận lấy anh.
 
Nhưng so với những lần trước, lần này hôn nhau chưa được bao lâu, đôi mắt của Cát Yên bị ánh sáng xuyên qua vai anh chiếu đến chói mắt, sau khi hơi híp mắt lại thì cô lại cảm thấy bầu không khí tĩnh lặng này thật khó chịu.
 
Ngay sau đó, cô hoàn toàn nhận thấy có một sự khác biệt. Nơi thầm kín nằm sâu bên trong tiếp giáp với chân cô, đang chịu phải một cảm giác rất khác biệt và rõ rệt, cảm giác như là bị cấn vậy.
 
Cảm giác đó rõ rệt hơn bao giờ hết.
 
Cô gần như bị khựng lại trên gối, cô vừa tránh né những nụ hôn của anh, giọng cô có chút ngượng ngùng.
 
Cuối cùng cô chỉ thốt ra được mỗi tên anh, những từ khác dường như đều bị chặn lại trong họng, cô không cách nào thốt ra khỏi miệng được.
 
Lúc này, Thẩm Đông Ngôn thì thầm gọi cô.
 
“... Hửm?”
 
Khi cô vừa dứt lời, cơ thể anh dùng lực đè lên phía trên cô, sau khi anh nắm lấy cổ tay cô rồi anh tiến thẳng đến một hướng nào đó.
 
Sống mũi thẳng tắp của anh vùi lên vùng đồi núi trắng như tuyết đó, lúc anh ngước mắt lên nhìn cô lần nữa, ánh mắt anh đen láy như màn sương ban đêm: "Giúp anh."
 
Đây hoàn toàn không phải là một câu hỏi nữa.
 
Thay vào đó là câu khẳng định và rất rõ ràng.
 
Cát Yên gần như không còn chính kiến của mình nữa, cô cứ để mặc cho anh dẫn dắt.
 
Thỉnh thoảng cô lại nghe thấy những lời thủ thỉ bên tai của Thẩm Đông Ngôn, cô lại cho rằng, những động tác mãnh liệt, nóng bỏng của anh hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt trong sáng của anh nhưng vào lúc này, những hành động ấy lại rất phù hợp với giọng nói của anh.
 
Không biết đã trôi qua bao lâu, cô mới nói với giọng điệu nhẹ tênh: "Rõ ràng là anh đã tính sẵn muốn em qua nhà anh..."
 
Tâm trạng của Thẩm Đông Ngôn thì ngược lại khá tốt, tay anh ôm hờ lấy cô, trả lời ừm một tiếng: “Từ lâu là đã tính đến rồi."
 
Cát Yên còn định nói gì đó nữa và muốn đẩy người này ra nhưng lại phát hiện ra rằng cô có làm thế nào đi nữa cũng không thể đẩy anh ra được.
 
Người này dường như đã tính trước hết rồi cứ phải nằm bên cạnh cô.
 
Rõ ràng là bên cạnh anh vẫn còn chỗ trống rất rộng rãi...
 
Mà có lẽ là vì hôm nay tâm trạng của cô không rõ ràng, Cát Yên chỉ cảm thấy mình cũng đang bay bổng lơ lửng như cơn gió đang thổi vào cửa kính vậy, không có phương hướng và không có dự tính.
 
Những dòng suy nghĩ lung tung hết đợt này đến đợt khác hiện lên trong đầu khiến cô liên tục trăn trở lăn qua lăn lại trong chăn.
 
“Thật ra bây giờ vẫn còn rất sớm.” Thẩm Đông Ngôn nhân cơ hội này nắm lấy đầu ngón tay cô: “Còn không ngủ nữa.”
 
Cát Yên không đợi anh nói hết câu thì đã vùi đầu vào trong gối: "Thật ra em đã rất buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ thôi..."
 
Lần này, niềm vui của Thẩm Đông Ngôn hiện rõ lên trong mắt anh, anh cúi đầu nhìn cô: "Em có thể giả vờ cho giống một chút được không?"
 
"Không được... " Cát Yên muốn rút ngón tay lại cũng không được, chỉ đành ủ rũ nói: "Thẩm Đông Ngôn là anh nói muốn đi ngủ đó, bây giờ lại còn như vậy nữa."
 
Không ngờ rằng anh trả lời lại cô rất nhanh, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Chỉ là anh có chút không ngủ được."
 
... Hửm?
 
Anh xoay mặt cô gái đang nằm trong lòng mình qua, đối diện với mặt anh, trong mắt Thẩm Đông Ngôn ánh lên một màu đen láy sâu thẳm: “Cứ nghĩ đến việc em đang ở đây với anh thì anh lại không ngủ được.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui