Xương cánh bướm

 
Trời mùa đông đêm đến rất nhanh.
 
Đoàn người ăn uống no say, đợi đến khi kết thúc, nhìn ra hồ thông qua ô cửa sổ bên cạnh đã chẳng thấy góc núi phía xa đâu nữa, chỉ thấy mấy ngọn đèn màu trắng trong đình trên mặt hồ phát ra ánh sáng mờ mờ mà hiu quạnh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên là mọi người cùng đi ra ngoài.
 
Bước qua hành lang dài đi về phía cửa ra vào, Cát Yên tụt lại phía sau đám người, nhìn bọn họ đi đằng trước xúm xít vây quanh một người dẫn đầu suốt cả quãng đường. Trong lúc họ đang rôm rả mồm năm miệng mười thì thỉnh thoảng người ấy mới đáp lại mấy câu.
 
Thấy cô đi chậm lại, Tưởng Phi bên cạnh cô cũng tự động rời khỏi đoàn người, tiến đến gần cô.
 
Hai người cách nhau rất gần, định đợi lát nữa tiện đường sẽ đi cùng nhau luôn.
 
Thấy xung quanh không có ai nhìn về phía này, Tưởng Phi nói thầm với Cát Yên: “Cậu nói xem vì sao vừa nãy người kia bất cẩn thế... Đến bưng trà mà cũng làm đổ được, thế này chẳng phải cậu bị tai bay vạ gió hay sao?”
 
Vừa rồi xảy ra chuyện như vậy khiến trên bàn nhốn nháo một phen.
 
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là chút nhạc đệm, ngay sau đó bị mọi người lãng quên.
 
Dường như trong một bữa tiệc như vậy có xảy ra chuyện gì cũng có thể hợp lý, không gây ra bất cứ sóng gió gì to tát mà chỉ tạo ra thêm đề tài để trò chuyện sau khi ăn xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cát Yên yên lặng không nói câu nào, cuối cùng cô cũng không phản bác lại lời của Tưởng Phi.
 
Vốn dĩ cô cũng định bỏ qua, nhưng vừa nãy người kia cứ nhất quyết muốn đến khiến cô kia đã cuống quýt xin lỗi liên tục, tiếp đó lại đứng đấy sững sờ chứ không có động tay làm gì để vớt vát, chỉ ngơ ngác nhìn cô chằm chằm.
 
Lúc trước Cát Yên thật sự có hơi tức giận với xấu hổ, nếu không phải cô kịp thời dùng tay đỡ lại, với cả… Phía sau còn có cái áo khoác được đưa đến kia.
 
Tình huống sau đó cô chỉ nghĩ thôi đã muốn độn thổ.
 
Trà trong ấm sứ nhiều hơn dự đoán, sau khi bị đổ thì nước hắt hết về phía cô, vừa hay hắt sạch lên khu vực trước ngực, đập ngay vào mắt.
 
Bây giờ chút ấm áp kia đã biến mất nhường chỗ cho lạnh dần, áo sơ mi voan dính sát vào da, ẩm ướt khiến cô khó chịu, tuy nói bên ngoài đã khoác áo khoác, nhưng gió thổi qua là lại có không khí lạnh chui vào trong qua khe hở khiến cô rét run.
 
Tưởng Phi là phụ nữ nên có cảm giác khá sâu sắc về cơ thể, cô ấy thấp giọng nói: “Bây giờ cậu đang khó chịu lắm đúng không, lát nữa về đến nhà nhớ tắm nước nóng trước đấy, nếu không để lâu sẽ dễ bị cảm lạnh lắm.”
 
“Tớ biết rồi.” Cát Yên xoa tay mình, nâng đầu ngón tay lên kéo chặt cổ áo khoác lại: “Thật ra bây giờ vẫn còn ổn.”
 
So với những chuyện khác thì giá rét mùa đông đang thổi đến mới là cái khó đối phó nhất, gió thổi đến nỗi mặt người cũng cứng đờ.
 
Tóm lại là cô sắp sửa phải về nhà, không cần vội vàng làm gì.
 
Đi đi dừng dừng một lúc, đám người nhanh chóng đi ra khỏi đình, thật ra phải đi thêm một đoạn nữa mới đến danh lam thắng cảnh bên ngoài, nhưng con đường trước mặt vừa hay là con đường nhất định phải đi qua khi lái xe ra từ hầm gửi xe, mọi người liên tục dừng lại, tạm biệt lẫn nhau rồi chuẩn bị rời đi.
 
Đủ loại xe cộ đỗ lại ven đường khiến nơi ban đầu vốn yên tĩnh trở nên ồn ào.
 
Trong bóng đêm, muôn hình muôn vẻ kiểu người vội vàng ôm nhau lần cuối.
 
Lúc này Tống Lý lại linh hoạt y như một con cá, chớp mắt đã đến trước mặt Thẩm Đông Ngôn: “Bên anh định về rồi à?”
 
Thẩm Đông Ngôn gật đầu, vẫn đang đợi thư ký Cảnh lái xe đến đây.
 
Tống Lý thấy tạm thời anh chưa rời đi, anh ấy nắm bắt cơ hội chủ động bắt chuyện: “Tổng giám đốc Thẩm vất vả rồi.”
 
Anh ấy dứt lời rồi nhìn sang Cát Yên bên cạnh, sau đó thôi nhìn, cúi đầu khom lưng cười nói: “Nhưng hôm nay ở đây chúng tôi thật sự đã làm phiền anh rồi, đêm hôm lặn lội đến đây thì thôi đi, sau đấy bên chỗ Yên Yên lại xảy ra chút chuyện, anh thế này thì hào phóng…”
 
“Chỉ là một cái áo khoác thôi.” Thẩm Đông Ngôn khẽ cau mày, thản nhiên nói.
 
Đúng lúc này, một chiếc xe lái đến từ phía bên phải, đèn xe màu trắng mờ chậm rãi dừng lại giữa đường

 
Thư ký Cảnh hạ cửa sổ xe xuống, ra hiệu cho sếp mình.
 
Thẩm Đông Ngôn lại không động đậy, anh hơi nghiêng người, tầm mắt nhìn về một phía.
 
Dù gì Tống Lý cũng là người khôn khéo, anh ấy thấy Thẩm Đông Ngôn có chuyện muốn nói với Cát Yên ở bên cạnh nên lập tức thức thời lui ra phía sau, rời đi mà không hề quay lưng lại.
 
Trước đấy Cát Yên đã cảm ơn, ra hiệu cho Tưởng Phi đợi cô, cô cố gắng khép cổ áo đang liên tục bị hở ra kia, lúc này mới bước về phía trước.
 
Chỉ là mấy bước chân thôi mà thoáng chốc xung quanh đã chỉ còn hai người đối diện với nhau.
 
“Cô định về kiểu gì?” Thẩm Đông Ngôn hỏi cô.
 
“Tôi sẽ đi với bạn.” Cát Yên nhìn xuống dưới, nhớ lại chuyện lúc trước, cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi anh: “... Anh mặc như thế không thấy lạnh à?”
 
Cát Yên nhìn bộ quần áo mỏng trên người Thẩm Đông Ngôn, gió to thét gào, áo sơ mi phác hoạ ra dáng người dong dỏng và se lạnh của anh.
 
Cô mặc như này mà còn thấy lạnh không chịu nổi, nói gì đến anh chỉ mặc mỗi cái áo như thế.
 
“Nhìn tôi giống lạnh lắm sao?” Thẩm Đông Ngôn khẽ cười, tiện đà anh dừng mắt trên người cô như đang suy nghĩ chuyện gì.
 
Có lẽ do áo khoác của anh hơi dài nên người trước mặt gần như bị bao trùm trong áo khoác, cứ thế khoác hờ như vậy. Đầu ngón tay thon nhỏ nắm chặt lấy cổ áo, bởi vì cô hơi dùng sức nên trông hơi đo đỏ. Một nửa mái tóc dài của cô xõa trên vai, một phần lại xoã trước vai, trông hơi rối.
 
Đôi mắt có phần đuôi mắt xếch lên thoáng ngước lên nhìn anh.
 
Giống như một bé cáo nhỏ đã tựa vào cái đuôi của mình ngủ rồi chợt tỉnh giấc.
 
Thu hồi ánh mắt, anh nhìn về phía mặt cô, vẻ mặt thờ ơ: “Yên tâm, không lạnh lắm đâu.”
 
Thẩm Đông Ngôn nói xong thì liếc mắt nhìn về phía cô, đôi chân dài bước xuống bậc thang.
 
“Mặc áo cho đàng hoàng vào.” Anh không quay đầu lại mà bỏ lại câu cuối cùng.
 
Cát Yên nhìn lên người mình theo bản năng, áo khoác hơi lệch sang một bên, gần như đã đổi vị trí khác.
 
Chờ đến khi cô ngẩng đầu lên sau khi đã chỉnh lại áo xong, Thẩm Đông Ngôn đã ngồi vào ghế sau dưới sự dẫn dắt của thư ký Cảnh, cửa xe đóng lại.
 
Chỉ một lúc sau xe đã chậm rãi lái về phía trước, đến cả ánh đèn phía trước cũng biến mất trong bóng đêm.
 

 
Tờ lịch xào xạc trong cơn gió lạnh.
 
Bước qua đêm giao thừa, thành phố Phần lại chào đón một đợt không khí lạnh mới.
 
Toà nhà của Thẩm Thị nằm ở trung tâm thành phố, gần đó là dãy nhà cao tầng nối tiếp nhau, những con người tài giỏi vội vàng đi tới đi lui, dù là ban đêm nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.
 
Cứ thế trở thành cảnh tượng cả đêm không ngủ.
 
Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
 
Cửa văn phòng chậm rãi mở ra, một bóng người cợt nhả bước vào trong.
 
Thư ký Cảnh đi theo phía sau làm bộ như muốn nói gì đấy thì lại bị một câu “Tôi đến còn cần phải cản nữa à?” của người kia chặn họng.
 
Bùi Thanh Lập lại rất quen thuộc, anh ấy không chào hỏi gì, không mời tự đến nhìn về phía người ngồi sau bàn làm việc, ngước mắt lên cười nói: “Ồ, người của công chúng vẫn còn đang bận rộn cơ à?”
 
“Chẳng phải tôi đã nói, với tiến độ cúc cung tận tụy không ngủ không nghỉ này của cậu thì năm sau có thể vững vàng mang chi nhánh của Thẩm Thị lên tận mặt trăng nhỉ?”
 
“Tôi tưởng cậu biết cái gì gọi là lễ nghĩa cơ bản.” Thẩm Đông Ngôn không thèm ngẩng đầu: “Lùi ra sau, đóng cửa lại.”

 
Bùi Thanh Lập nghẹn họng, nhưng cuối cùng vẫn hiểu tính anh, anh ấy duỗi tay ra sau.
 
Anh ấy đóng cửa lại, toàn thân lại lắc lư đi vào: “Đóng cửa hay không có gì khác nhau đâu, cứ làm như tôi với cậu có gì mờ ám ấy...”
 
Vừa mới nói xong đã thấy không biết từ khi nào Thẩm Đông Ngôn ngẩng đầu, khẽ xoay cái bút trong tay, cười như không cười.
 
“...”
 
“... Được rồi được rồi, tôi đầu hàng tôi đầu hàng, không có gì với tôi được chưa.”
 
Nói thì nói như vậy, Bùi Thanh Lập âm thầm chửi thầm, vì sao lần nào cũng là anh ấy xin tha trước?
 
Không thể nào.
 
Phía bên kia, Thẩm Đông Ngôn cúi đầu, mở một tập tài liệu mới ra, bình tĩnh thản nhiên nói: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì thế.”
 
“Không có việc gì thì không được tìm cậu à?” Bùi Thanh Lập đĩnh đạc ngồi xuống ghế sô pha: “Anh em đang rảnh nên đến thăm cậu, không được hả?”
 
“Không có gì thì làm bảng biểu báo cáo đi.” Khuôn mặt Thẩm Đông Ngôn giấu sau hồ sơ nên không thể nhìn rõ nét mặt, lời nói ra lại cực kỳ tàn nhẫn: “Chỗ thư ký Cảnh còn thừa chỗ cho cậu đấy.”
 
“Thư ký Cảnh cẩn thận, sao tôi có thể không biết xấu hổ đi tranh việc với cậu ta được.” Bùi Thanh Lập cười đầy xấu xa: “Tôi đến đây là vì nghe nói có chuyện lớn đã xảy ra!”
 
Thẩm Đông Ngôn còn chưa kịp trả lời, anh ấy đã bày ra bộ mặt tươi cười hóng hớt: “Tôi nghe nói... Mấy hôm trước tổng giám đốc Thẩm oai hùng thần thánh của chúng ta mới diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân?”
 
“Chậc chậc chậc, không ngờ nha.” Bùi Thanh Lập nói huyên thuyên như thể lúc đó anh ấy cũng có mặt ở đó vậy, đắm chìm trong chuyện gì đó khó tránh khỏi.
 
Nhưng chuyện gì cũng có manh mối, Bùi Thanh Lập nhíu mày nghĩ đến chuyện này.
 
Thẩm Đông Ngôn nhìn qua trông không giống kiểu người sẽ chìm đắm trong tình yêu, thành thật mà nói thì bình thường bọn họ đi chơi, bất cứ chỗ nào cũng có thể chơi vui được.
 
Thỉnh thoảng qua lại hình như cũng có thể hiểu được.
 
“Nhưng tôi cũng tò mò, rốt cuộc phải là cô gái như thế nào mới có thể khiến cậu để ý?”
 
Bình thường bộ dạng Thẩm Đông Ngôn mắt cao hơn đỉnh không có ai có thể lọt vào mắt anh, sự tò mò của Bùi Thanh Lập thật sự chiếm ưu thế.
 
Nếu không, anh ấy vừa được rảnh đã chẳng thèm để ý đến những thứ mình tích cóp được, vội vàng ngựa không dừng vó đến Thẩm Thị để tìm người.
 
Anh ấy quá ồn ào, Thẩm Đông Ngôn dừng động tác tay lại.
 
“Cậu rảnh đến thế à?”
 
Bùi Thanh Lập nhíu mày, vừa muốn phản bác, cửa văn phòng bị gõ, thư ký Cảnh đứng ngoài cửa nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Thẩm.”
 
Thẩm Đông Ngôn nhìn sang: “Sao thế?”
 
“Bà Thẩm gọi điện đến, có cần chuyển sang điện thoại nội bộ cho anh không?”
 
Thẩm Đông Ngôn đồng ý, ngước mắt lên nhìn sang, Bùi Thanh Lập đã nhận được tín hiệu, vội vàng gật đầu tỏ vẻ sẽ rời đi, dù gì cũng là điện thoại của người nhà, anh ấy ở lại cũng không được ổn lắm.
 
Bùi Thanh Lập nhún vai với anh, dùng khẩu ngữ nói: “Buổi tối chỗ cũ đấy.”
 
Rồi sau đó tự giác đẩy cửa đi ra ngoài, tìm thư ký Cảnh cùng rời đi.
 
Trong phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh, cánh cửa đóng lại, Thẩm Đông Ngôn nhấn vào nút loa ngoài.
 

Chỉ một lúc sau, giọng của mẹ Thẩm đã chậm rãi vang lên: “Đông Ngôn, bao giờ thì con về thế? Mẹ nhớ con.”
 
Mẹ Thẩm ở nhà một mình, cứ cách mấy hôm lại gọi đến đây hỏi han ân cần.
 
Chỉ cần không phải ra nước ngoài công tác là không ít lần phải an ủi bà ấy.
 
Thẩm Đông Ngôn lại bắt đầu xử lý tài liệu, giơ tay liên tục lật giấy, anh trả lời: “Con đang hơi bận, lát nữa gọi lại sau.”
 
Mẹ Thẩm ở đầu bên kia nghe thấy thế thì giọng nói không còn nhẹ nhàng như lúc nãy, bỗng bà ấy cao giọng: “Con nói cái gì, nói lại lần nữa xem!”
 
“Con tự đếm lại xem đã bao lâu rồi con không đến thăm mẹ, lúc nào cũng có việc có việc, lúc con bận không rảnh để để ý đến mẹ, lúc rảnh lại càng không rảnh để để ý đến mẹ.”
 
Mẹ Thẩm nói rồi lại như nghĩ đến gì đấy, giọng điệu lập tức trở nên ấm ức: “Con có biết là mẹ ở nhà sắp chán đến nở hoa rồi không hả, phụ nữ không có ai ở bên là sẽ như thế đấy, nhìn xem, nhìn xem, bây giờ con trai cũng không muốn để ý đến mẹ.”
 
Thẩm Đông Ngôn đặt tay lên huyệt Thái Dương bóp bóp, đặt luôn tập tài liệu xuống, ngả người tựa ra sau: “Vậy mẹ nói đi, bao giờ con về là tốt nhất”
 
Thấy đầu bên kia không trả lời, anh chậm rãi xắn ống tay áo lên: “Mấy ngày nay?”
 
“Thật ra thì không cần nhanh thế đâu...” Hình như sắc mặt mẹ Thẩm thay đổi, lúc này lại vui tươi hớn hở nhắc nhở anh: “Mấy ngày nay có người sẽ đến đây, mẹ bận tiếp đón người ta, không rảnh để ý đến con đâu.”
 
Thẩm Đông Ngôn không hỏi gì nhiều mà chỉ lười biếng nói: “Có vẻ như mẹ cũng đâu có chán đến thế đâu.”
 
“Sao có thể thế được, dù mẹ có chán hay không thì giữa mẹ con cũng phải gặp nhau, con còn cản được mẹ nữa à? Mẹ nói cho con biết, mấy ngày nữa con nhất định phải về!”
 
Dừng một lúc, quả nhiên mẹ Thẩm ở đầu bên kia điện thoại tự dưng nhẹ giọng nói: “Hay là trước tết Nguyên Tiêu con về thăm mẹ đi? Đến lúc đó chúng ta có thể cùng ăn một bữa bánh trôi.”
 
Sau một lúc lâu không nghe thấy câu trả lời, bà ấy lên tiếng thúc giục: “Này này, con có nghe thấy mẹ nói gì không thế.”
 
Thẩm Đông Ngôn nheo mắt nhìn tờ lịch: “Con biết rồi.”
 

 
Nhà hát lớn Kinh Ba.
 
Ánh đèn trong phòng tập nhảy và sân khấu kịch liên tục sáng ngời, sau mấy lần trằn trọc, cuối cùng cũng có dấu hiệu nghỉ ngơi vào lúc bình minh.
 
Trong phòng nghỉ, Cát Yên chậm rãi uống ngụm nước, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, định về nhà.
 
Mấy ngày gần đây, nhà hát đang bận rộn chuẩn bị cho mấy buổi biểu diễn cố định và chào mừng lễ hội, bận tối mày tối mặt. Huấn luyện cường độ cao với diễn tập mấy ngày liền, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội được nghỉ ngơi thả lỏng.
 
Cát Yên bước ra khỏi cửa, WeChat trong điện thoại lập tức xuất hiện một tin nhắn.
 
Cô mở ra nhìn.
 
Là nhân viên làm việc ở tiệm giặt quần áo.
 
Người đó nói chiếc áo khoác mà cô gửi đến để giặt đã được sấy khô xong và hỏi liệu cô sẽ đến lấy trực tiếp hay chọn giao hàng tận nơi.
 
Cát Yên không chút suy nghĩ đã chọn cái thứ hai.
 
Hẹn trước thời gian cụ thể tối nay xong, cô cất điện thoại đi định đi về phía thang máy, lại gặp phải Tưởng Phi đi từ phía sân khấu đến: “Yên Yên!”
 
“Đoạn múa kia của tớ vẫn còn đang tập, hôm nay không đi với cậu được đâu.”
 
Cát Yên uể oải rủ mi mắt xuống, khẽ “ừ” một tiếng: “Đoạn múa kia của cậu tiêu hao kha khá thể lực, đúng là khó tập thật.”
 
Tưởng Phi cười khúc khích, lập tức nhìn cô than thở: “Sao tớ cảm thấy hình như cậu bị cảm nhỉ?”
 
“... Có sao?” Cát Yên trả lời bằng giọng ồm ồm.
 
“Nghe giọng của cậu đi kìa, cậu còn bảo không gì nữa!” Tưởng Phi nghe thấy thế lại càng khẳng định hơn, nhìn bộ dạng uể oải của cô, tự lo suy đoán một mình: “Chắc chắn là do lần đấy trúng chiêu.”
 
Nói xong cô ấy duỗi tay sờ lên trán Cát Yên: “May mà cậu không bị sốt đấy.”
 
“Tớ biết tớ có sốt không, cậu đừng để ý đến tớ, rảnh thì nghỉ ngơi nhiều vào…”
 
“Được rồi được rồi tớ không quấy rầy cậu nữa, cậu cũng về nghỉ ngơi đi, có lẽ do hôm đấy bị lạnh chưa đỡ hẳn đấy, cường độ luyện tập mấy hôm nay lại lớn thế...”
 
Cát Yên dùng điện thoại vẫy vẫy cô ấy tỏ vẻ mình đã biết, tiện đà vẫy tay với cô ấy luôn: “Tớ về đây.”

 
Tạm biệt Tưởng Phi rồi đi đến căn hộ hạng sang, cô mất chỉ hơn mười phút.
 
Cát Yên không cảm thấy người cô có chỗ nào khó chịu, lười biếng ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
 
Đúng lúc này Đông Đông nhảy vào lòng cô, Cát Yên vùi đầu vào người nó cẩn thận ngửi, nhớ ra áo khoác mà tiệm giặt quần áo chưa đưa đến, cô lại cầm lấy điện thoại.
 
Cách đây không lâu đối phương gửi tin nhắn đến, nói bọn họ sắp đến nơi rồi.
 
Cô nhắn lại một câu được
 
Thoát ra khỏi khung chat, lọt vào trong tầm mắt cô là danh sách WeChat.
 
Ngón tay Cát Yên khẽ nhúc nhích, cô hơi kéo màn hình xuống.
 
Có một số liên lạc vẫn còn dừng ở trạng thái khi vừa mới kết bạn.
 
Đêm đó khi cô khoác cái áo khoác kia về, cô đã kết bạn với WeChat của Thẩm Đông Ngôn thông qua số điện thoại trên danh thiếp.
 
Ảnh đại diện của Thẩm Đông Ngôn lại rất bình thường, trông giống cành cây lớn chởm, trông trơ trụi, không có mấy lá cây.
 
Nghĩ đến bây giờ áo khoác cũng sắp được đưa đến, Cát Yên ôm Đông Đông, khoanh chân ngồi xuống thảm.
 
Sau đó cô nhấn vào ảnh đại diện của Thẩm Đông Ngôn, bắt đầu suy nghĩ xem nên chào hỏi anh thế nào.
 
Cô nghĩ tới nghĩ lui phân vân một lúc, hình như có nói chuyện thế nào cũng kỳ quặc nên cô vào thẳng chủ đề luôn.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: “Tổng giám đốc Thẩm, áo khoác kia đã giặt xong rồi, không biết nên xử lý thế nào?”
 
Mãi một lúc vẫn không nhận được câu trả lời, vừa hay tiếng chuông cửa vang lên, Cát Yên đứng dậy chạy ra, sau khi mở cửa nói cảm ơn xong, cô nhận lấy túi đồ trong tay nhân viên làm việc ở tiệm giặt quần áo.
 
Cô bước mấy bước về phòng rồi đặt túi lên bàn trà trong phòng khách, lại trằn trọc cầm lấy điện thoại.
 
Cô mới phát hiện anh đã nhắn lại.
 
Yan: “Để lại chỗ cô là được.”
 
Cát Yên híp mắt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không được.
 
Cô xoá đi rồi nhập lại, đánh mấy chữ gửi đi…
 
Cách Ngôn Tòng Lục: “Hay là vầy đi, không biết cái áo khoác này có giá bao nhiêu? Nếu anh không muốn lấy lại thì tôi chuyển khoản cho anh.”
 
Lần này Thẩm Đông Ngôn trả lời rất nhanh.
 
Yan: “Không cần.”
 
Cát Yên hơi nhíu mày.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ thế được.”
 
Cách Ngôn Tòng Lục: “Dù sao hôm đấy anh cũng tiện đường đưa tôi đi, sau đấy còn đưa áo khoác cho tôi.”
 
Cô do dự một lát, quyết định thỏa hiệp, giao quyền lựa chọn cho Thẩm Đông Ngôn.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: “Hay là thế này... Anh quyết định đi?”
 
Yan: “Cô chắc chắn?”
 
Cát Yên híp mắt, thầm nghĩ anh có ý gì thế.
 
Cô còn chưa kịp trả lời thì đối phương đã gửi một dãy địa chỉ đến.
 
Kèm theo đấy là hai tin nhắn của anh.
 
Yan: “Không cần trả tiền.”
 
Yan: “Áo khoác thì cô tự đến đây trả đi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận