Ánh hoàng hôn dần dần tràn vào cửa sổ.
Ngọn đèn ấm áp cạnh ghế sofa phản chiếu hai bóng người đang ôm nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cát Yên chớp chớp mắt rồi ngẩng đầu nhìn anh. Chỉ trong chốc lát, trong đôi mắt vốn dĩ dường như đã có một lớp sương bao phủ giờ đây lại trở nên ướt át hơn.
Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt ấy trở nên long lanh.
Làn nước mờ mịt trong mắt liên tục tích tụ từng chút một cho đến khi đầy rồi tràn ra, giống như tất cả mọi cảm xúc đang được thổi phồng lên ngay lúc này của cô.
Và rồi những giọt nước mắt cứ thế tuôn trào, rơi thẳng xuống đất.
Giống như một ống nước bị vỡ, khi cô nhìn anh như vậy thì không kìm được mà lẳng lặng rơi nước mắt.
Hệt như dòng nước cứ cuồn cuộn chảy về phía trước của dòng sông, tất cả những tiếng nghẹn ngào nức nở của Cát Yên đều không kiềm chế được mà nấc lên từng hồi.
Tiếng động mà cô phát ra vô cùng yếu ớt. Tuy rất nhỏ nhưng âm thanh ấy lại như thể đang mang theo đầy những gai nhọn xẹt qua rồi đâm thẳng vào tim khiến cho người ta đau đớn đến cực độ, khó mà chịu đựng nổi.
Thẩm Đông Ngôn im lặng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh đen láy như mực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, anh nhấc tay lên, đầu ngón tay của anh lướt nhẹ trên má cô giúp cô lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng lăn dài trên mặt: “Thôi nào, anh ở đây, em đừng khóc nữa.”
Cát Yên khe khẽ gật đầu rồi đột nhiên lại cụp mắt xuống và lắc đầu.
“Chỉ là em cảm thấy, từ trước đến nay chưa từng có người nào có thể nói với em một cách chắc chắn như vậy...” Cô nắm lấy cổ tay của anh rồi nhẹ nhàng áp tay anh lên mặt mình, hàng mi dài khẽ run run: “Em còn có thể có được chỗ dựa như vầy nữa.”
Cứ tiếp tiến về phía trước, không cần phải quay đầu lại.
Bởi vì, có một người luôn dõi theo và bảo vệ cô từ phía sau cũng chính là chỗ dựa vững chắc nhất của cô.
Căn phòng một lần nữa rơi vào im lặng, Cát Yên nói xong câu nói đó thì không tiếp tục lên tiếng nữa.
Cho đến khi người trong vòng tay bình tĩnh trở lại, Thẩm Đông Ngôn ôm cô chặt hơn nữa: “Thật ra, anh đã phát hiện ra em đang khóc từ sớm rồi.”
Anh nghiêng người rồi cúi đầu xuống hôn nhẹ lên gò má đầm đìa nước mắt của cô: “Nhiều nước mắt thế này sao?”
Cát Yên nói như bị nghẹt mũi, hơi bối rối nói: “Em có khóc đâu... Em không phải là người thường hay mít ướt.”
“Không phải hay mít ướt ư?” Gò má sắc sảo của Thẩm Đông Ngôn ẩn dưới ánh sáng, cơ mặt giãn ra vẻ thoải mái, ánh mắt của anh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân như thể cảm thấy lời nói của cô chẳng có bất kỳ độ tin cậy nào. Sau đó, anh từ tốn nói: “Cái lần mà anh bôi thuốc cho em khi ở khu biệt thự trên núi trong thành phố Ngân, trước khi chụp ảnh ở văn phòng và trong thang máy, còn có tuần trước nữa, em ở trên thảm...”
Nói xong, ánh mắt Thẩm Đông Ngôn thầm trầm, nhìn cô thăm dò: “Em có muốn anh giúp em nhớ lại mấy chuyện này lần nữa không?”
“...”
Sao cái con người này lại có trí nhớ tốt như thế chứ.
Có điều, việc cô khóc lóc lúc đó đa phần là do phản ứng sinh lý hoặc là thực ra cũng không được tính là khóc.
Thế mà khi bị anh nói thành như vậy, trái lại cô lại cảm thấy thích thú.
Cứ cho là vậy đi nhưng là do ai mà cô đã thành ra như thế chứ...
Cát Yên vừa thẹn thùng vừa xấu hổ đến mức cả mặt đỏ bừng, ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh của cô cuộn thành nắm đấm và đấm nhẹ vào vai anh.
Thẩm Đông Ngôn cũng chẳng hề trốn tránh. Anh đợi cô đánh xong thì nắm chặt lấy tay cô rồi bao bọc nó vào trong lòng bàn tay của mình sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô: “Bây giờ em đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Cát Yên lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm... Em khá hơn nhiều rồi.”
“Em vẫn nên nghỉ ngơi thêm vài ngày thì tốt hơn.” Thẩm Đông Ngôn nói xong thì ôm Cát Yên vào lòng thật chặt như thể anh bị nghiện ôm cô, một lúc lâu sau cũng không buông cô ra, bóp bóp nhè nhẹ chỗ eo của cô: “Bên phía nhà hát, anh sẽ bảo người đến đó xin nghỉ giúp em.”
Cát Yên để anh tùy ý sắp xếp, sau đó hỏi: “... Nghỉ ngơi ở chỗ anh sao?”
“Không được à?” Thẩm Đông Ngôn khẽ mỉm cười, ngón tay anh đang đặt trên thắt lưng của cô từ từ tiến vào trong, dùng sức văn vê: “Em còn thiếu thứ gì thì cứ nói với anh, anh đến chỗ em lấy.”
“.... Chắc cũng không cần đâu.” Cát Yên theo động tác của anh nghiêng nghiêng người nhưng cô phát hiện làm thế nào cũng không tách người cô ra được nên chỉ nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải ở chỗ anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi sao?”
“Ý của anh là muốn em yên tâm nghỉ ngơi.”
Thẩm Đông Ngôn tiếp tục bổ sung: “Cứ giao mọi thứ cho anh.”
Lúc bấy giờ, Cát Yên đã đắm chìm hoàn toàn vào những ngón tay đang nhào nặn của anh. Cho nên sau khi nghe anh nói xong cô chỉ “ừ” một tiếng cho có lệ.
Nhưng hành động đó của cô đã chọc cho anh nhéo nhẹ vào mông cô một cái: “Em đã nghe thấy chưa?”
Tại sao ngón tay lại di chuyển qua chỗ này rồi... Cát Yên dường như muốn nhảy dựng lên nhưng cô lại phát hiện bản thân làm thế nào cũng không thể với được tới cánh tay dài đã đặt ở phía sau lưng cô của anh.
Sau khi đã nản lòng, Cát Yên quay đầu lại rồi đánh anh một cái: “Em nghe thấy rồi.”
Giọng nói của cô mang theo ý cười: “Thẩm Đông Ngôn, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi...”
---
Những ngày cuối cùng của mùa xuân ở thành phố Phần cuối cùng cũng kết thúc cùng với sự đâm chồi nảy lộc của mấy dây leo xanh tươi mọc từ cành liễu.
Mấy ngày gần đây nhiệt độ đột nhiên tăng cao, hơi ấm thoải mái lướt qua mặt cũng đã biến mất mà thay vào đó là những cơn gió khô nóng ùa về.
Vào đêm trước buổi đấu thầu xây dựng khu vực mới ở thành phố Phần được diễn ra, với nhiệt độ thường xuyên tăng cao, đã dẫn đến có chút biến động trong vài ngày.
Việc xây dựng khu vực mới luôn là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch xây dựng nền móng vững chắc cho cơ sở hạ tầng chính của thành phố Phần.
Với chủ trương mở rộng của cấp trên cùng với các hồ sơ dự thầu cho việc thực hiện bước đầu mở rộng và kinh tế hóa khu vực đã được nhanh chóng đưa ra vào năm ngoái, khu vực mới lập tức trở thành miếng bánh thơm ngon béo bở.
Thu hồi đất đai đã trở thành nút thắt then chốt nhất.
Những cử viên có năng lực nhất đều đã tập trung ở các mảnh đất này. Sau khi trải qua các cuộc cạnh tranh, hình như dạo gần đây đã khoanh vùng được một vài công ty có thể trúng thầu - cho đến khi buổi đấu thầu diễn ra mới có thể đi đến quyết định cuối cùng.
Có điều nói gì thì nói, thật ra tình thế đã rất rõ ràng, mọi người đều đã ngầm mặc định bên trúng thầu chắc chắn là Lương thị.
Nói tóm lại thì buổi đấu thầu này này chẳng qua chỉ là một hình thức để xác nhận nữa mà thôi.
Không giống với những công ty sau khi có hồ sơ dự thầu mới đến để cạnh tranh mà trước đó Lương thị tỏ ra rất quan tâm đến dự án này nên đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Mà Hội đồng quản trị đã nói rằng lần đấu thầu này là một dự án nhất định phải giành được, hơn nữa còn cử người phụ trách chính cũng ra ngoài để đàm phán.
Người đó chính là Lương Dịch Tây, phó tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Lương thị.
Anh ta chỉ mới về nước cách đây không lâu, đi tới đi lui dành thời gian gần nửa năm cho dự án này. Anh ta dùng tình cảm để chạm vào trái tim người khác, dùng đạo lý để làm cho người khác hiểu, phương pháp gì cũng thử, thành công ngăn cản các công ty khác đến cạnh tranh.
Anh ta đã tốn rất nhiều công sức.
Những chuyện thường không được công khai như thế này thực ra có rất nhiều và cũng là một quy tắc ngầm mà những người trong ngành đã âm thầm thống nhất với nhau ngay từ đầu.
Nhưng vấn đề chính là ở chỗ này.
Trước buổi đấu thầu vài ngày, có người tung tin rằng Thẩm thị đang có ý muốn tham gia đấu thầu. Người trúng thầu lần này, e là nhất thời sẽ không được chọn nữa và có thể sẽ bị thay thế.
Mặc dù không biết vì sao bên phía Thẩm Đông Ngôn lại đột nhiên quan tâm đến việc xây dựng khu vực mới ở thành phố nhưng chỉ cần Thẩm thị vào sân, tình thế có thể bị xoay chuyển.
Tất cả mọi sự chú ý của những người trong ngành ở bốn phương tám hướng đều tập trung vào lĩnh vực này.
So với mấy cái tin đồn vặt vãnh được tung ra, sự can dự mạnh mẽ của Thẩm thị chính thức bắt đầu vào ngày đấu thầu.
Bất kể là cung cấp tài liệu liên quan đến việc sử dụng đất đai, hay là hành động phô trương tiêu tiền như nước để đấu thầu Thẩm thị, tất cả những việc đó đều đã đánh cho trên dưới Lương thị không kịp trở tay.
Như thể không còn cần đến tiền, số tiền chuyển nhượng siêu cao do mà Thẩm thị đã đưa ra giống như tuyết chất thành đống.
Trước sau không quá hai ba ngày, khí thế của việc chẳng nói chẳng rằng chỉ miệt mài đập tiền vào kiểu này của Thẩm thị thật sự đã khiến những công ty khác đứng ngoài quan sát cảm thấy rất kinh ngạc sửng sốt và có thể nhìn thấy được một sự quyết tâm chiến thắng mạnh mẽ và đầy kiêu ngạo của Thẩm thị.
Chỉ có thể liên tục xuýt xoa, Thẩm thị giàu có hống hách như thế, e là đi cả cái thành phố Phần cũng chẳng tìm ra nhà thứ hai.
Trước khi buổi đấu thầu chính thức diễn ra, trợ lý của Lương Dịch Tây không ngừng chạy tới chạy lui trong phòng trà, không ngừng thu thập tình hình mới nhất báo cáo lên.
“Chuyện này anh chắc chứ?” Lương Dịch Tây tháo mắt kính xuống, lau đi lau lại liên tục.
“Tôi chắc chắn đó giám đốc Lương.” Vẻ mặt của người trợ lý kia vô cùng lo lắng, gật đầu lia lịa rồi nói: “Nghe nói hôm nay bên kia không những đích thân đến mà cho đến bây giờ bọn họ vẫn liên tục tăng giá thầu lên.”
Với xu thế cứ tiếp tục tăng như vậy, nhà thầu nào sẽ không bị thu hút cơ chứ?
Vẻ mặt điềm nhiên trước đây của Lương Dịch Tây sau khi nghe được thông tin Thẩm thị sẽ tham gia đấu thầu thì không còn chút bình tĩnh nào nữa. Lúc này đây, Lương Dịch Tây nghe trợ lý liên tục báo cáo về những hành động của phía Thẩm thị, vẻ mặt của anh ta hoàn toàn nặng nề xám xịt.
“Chúng ta không thể từ bỏ dự án này được.” Lương Dịch Tây lại lần nữa đeo kính lên sau đó đứng dậy đi ra ngoài : “Bây giờ chúng ta sẽ đi qua đó.”
Có rất nhiều người đã đến buổi đấu thầu ngày hôm nay và còn có cả rất nhiều người đại diện của các công ty ban đầu có tư cách tham gia buổi đấu thầu nhưng không có ý định đi nhưng khi nghe nói rằng đích thân Thẩm Đông Ngôn sẽ đến đây thế là bọn họ đều nháo nhào tham dự.
Coi như là đến để góp vui.
Lương Dịch Tây bước từng bước một đi tới hội trường chuyên dụng để tổ chức đấu thầu, anh ta vẫy tay ra hiệu với người trợ lý đang đi theo mình dừng lại rồi hít một hơi thật sâu.
Sau đó, Lương Dịch Tây đẩy cửa bước vào, người đang ngồi trên ghế chủ tọa là một người vô cùng quen thuộc.
Không phải là Thẩm Đông Ngôn thì còn ai vào đây nữa?
Chỉ là tầm mắt của đối phương chưa từng nhìn qua đây. Một đám người muốn kết thân và lấy lòng Thẩm Đông Ngôn đứng chung quanh người anh. Lương Dịch Tây cố gắng tự mình ổn định lại cảm xúc.
Như để đè nén đi sự lo lắng mãnh liệt của bản thân xuống sâu tận đáy lòng.
Sau khi buổi đấu thầu bắt đầu, Thẩm Đông Ngôn không hề tham gia vào trong toàn bộ quá trình thảo luận. Ánh mắt của anh chỉ nhìn vô định về phía xa xăm, dáng vẻ dường như không bận tâm cho lắm, trong đáy mắt chẳng hề nổi lên một chút gợn sóng nào.
Dáng ngồi của anh nhàn nhã, ánh mắt vô định.
Đến lượt Lương Dịch Tây lên sân khấu, anh ta vỗ vỗ vào micro. Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người trong hội trường, anh ta nói thẳng vào vấn đề: “Theo như tôi được biết thì ban đầu mảnh đất mà Lương thị đã cố gắng hết sức tranh giành cả nửa năm trời không hề nằm trong phạm vi cân nhắc của Thẩm thị đúng không?”
“Nếu như ban đầu tổng giám đốc Thẩm đã không có ý định như vậy thì tôi nghĩ cứ để cho một công ty đã có sự chuẩn bị từ lâu cũng như có thành ý tham gia đấu thầu trúng thầu thì tốt hơn.” Sau đó giọng nói nhẹ nhàng vừa rồi của Lương Dịch Tây biến mất. Anh ta chuyển tầm mắt nhìn về phía Thẩm Đông Ngôn: “Tổng giám đốc Thẩm nghĩ sao?”
Nghe xong những lời này, không chỉ tất cả những người có mặt trong hội trường đều im lặng.
Mà ngay cả trợ lý của Lương Dịch Tây cũng sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.
Nhưng bầu không khí im ắng này không kéo dài quá lâu.
Cuối cùng, người ngồi ở ghế chủ tọa kia đã phá vỡ sự im lặng ấy.
“Ai nói là tôi không có ý định tham gia?”