Xướng Môn Nữ Hầu

Giang Tiểu Lâu điềm
đạm nhìn đối phương một chút, âm thanh uyển chuyển: “Ta vốn chỉ muốn
bình đạm sống qua một đời, huynh lại xúi giục Tần Tư đem ta đưa vào Tử y hầu phủ, tâm tư của huynh sao lại tàn nhẫn như vậy?”

“Món nợ này nàng cũng không thể đổ hết lên đầu ta, ta chỉ nghĩ là đưa nàng vào Hầu
phủ để hưởng phúc, làm sao ngờ được những chuyện sau này, đúng không?”
Lưu Diệu nói theo bản năng.

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn không nói, ánh mắt phức tạp, thần sắc mơ hồ.

Lưu Diệu bị thu hút đến trong lòng ngứa ngáy, liền đứng lên muốn nắm lấy
tay nàng, đúng lúc chuẩn bị ôm lấy nàng an ủi vài câu, không ngờ Giang
Tiểu Lâu đột nhiên đứng dậy lùi về phía sau mộtbước, đặc biệt xa cách:
“Bên ngoài còn rất nhiều khách đang chờ ta, Lưu công tử, đi thong thả
không tiễn.” Nói xong đã kiên quyết quay đầu rời đi.

Chờ đến khi
góc váy nàng biến mất ở ngoài cửa, đầu óc của Lưu Diệu giống như vừa bị
tạt một chậu nước lạnh, lăn qua lộn lại trong phòng hối hận sao mình
hành động không đủ nhanh, bỏ mất đi chơi hội tốt.

Trải qua sự
việc đêm hôm trước, Kim Ngọc vốn cho rằng Lưu Diệu sẽ không trở lại,
nhưng nàng không nghĩ tới sau khi Giang Tiểu Lâu kính rượu xong, Lưu
Diệu giống như bị câu mất hồn phách, ba ngày hai lượt đều đến Quốc Sắc
Thiên Hương lầu.

Đáng tiếc hắn lại không thể gặp riêng một mình
Giang Tiểu Lâu, bởi vì người muốn gặp vị Đào Yêu cô nương này quá nhiều, đặc biệt là công tử Thẩm Trường An phủ Vi Bá hầu, thiếu tướng quân
Vương Hạc phủ Phiêu kỵ tướng quân, và công tử Ngô Tử Đô phủ Hộ bộ thượng thư, ba người vẫn theo rất sát Giang Tiểu Lâu, ngàn vàng dâng lên chỉ
mong có được nụ cười của mỹ nhân, bọn họ chưa có cơ hội gặp riêng nàng,

sao có thể để người khác có cơ hội đó.

Ngày hôm đó sau giờ ngọ,
Lưu Diệu mang theo tùy tùng đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu, vừa nghe nói
Đào Yêu cô nương đi vắng đã thay đổi sắc mặt, không nhịn được hỏa khí
dồn nén suốt mấy ngày qua, nhất thời lớn tiếng hét lên: “Giang Tiểu Lâu
nếu nàng không ra đây, ta sẽ lật tung Quốc Sắc Thiên Hương lầu này.”

Tỳ nữ vội vã đi tới ngăn cản, Lưu Diệu gạt nàng ra, càng hùng hùng hổ hổ
bước lên trên lầu, không chút nghĩ ngợi một cước đá văng cửa một gian
phòng trang nhã. Chỉ thấy bên trong một mỹ nhân trẻ trung đang ôm một
trung niên văn sĩ, cả 2 đều giật nảy mình. Hắn hừ lạnh một tiếng quay
đầu bước đi, không nói thêm lời nào đá văng cửa một gian phòng khác. Tỳ
nữ ở phía sau sắc mặt hoảng sợ, cuống quýt chạy theo ngăn cản.

“Lưu công tử.”

Trước khi Lưu Diệu một cước đạp văng cánh cửa thứ ba, hộ vệ của Quốc Sắc
Thiên Hương lầu động tác nhanh nhẹn đã lao đến, nhanh chóng giữ chặt hắn từ phía sau, Kim Ngọc kịp thời chạy đến nói: “Lưu công tử, đây là Quốc
Sắc Thiên Hương lầu, không phải phủ Ngự Sử của ngài.”

Lưu Diệu nhướng mày nhìn Kim Ngọc: “Vậy thì sao?”

Kim Ngọc lạnh lùng nhìn hắn: “Không sao cả, chỗ này của ta là chỗ làm ăn, không phải chỗ cho ngài gây sự.”

Nhớ đến thế lực phức tạp sau lưng Quốc Sắc Thiên Hương lầu, Lưu Diệu cố
gắng nén giận: “Ta chỉ muốn gặp Đào Yêu cô nương, ngươi gọi nàng ấy ra
đây, đồ đạc bị hỏng ta sẽ bồi thường đúng giá.”

Kim Ngọc chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: “Đào Yêu được Thẩm công tử mời đi ngắm hoa, bây giờ
không có ở trong viện, ngài muốn ồn muốn quậy, ta cũng không biến ra Đào Yêu được.”


Trong đầu Lưu Diệu luôn tràn ngập những lời nói như
giận như không của Giang Tiểu Lâu, đặc biệt đôi mắt đó luôn lưu chuyển
trong mộng của hắn, làm cho hắn vò đầu bứt tai tìm mọi cách chiếm được
người đẹp, giờ khắc này nghe vậy không khỏi sững sờ: “Ngắm hoa, ngắm hoa ở đâu?”

Con mắt Kim Ngọc chuyển động, cười nói: “Hoa viên phía
sau núi của Lang Gia tự, Lưu công..” Còn không đợi nàng nói xong, đã
nhìn thấy Lưu Diệu chạy ra ngoài như một cơn gió. Lữ ma ma là người đắc
lực nhất bên người Kim Ngọc bước tới, thăm dò nói: “Chủ nhân, có phải
ngài hơi dung túng nha đầu đó không, lỡ ả gây ra họa gì…”

Kim
Ngọc lạnh lùng liếc nhìn bà một cái: “Chỉ cần nó ngoan ngoãn kím tiền
cho ta, cái khác ta sẽ xem như không nhìn thấy, dù sao nó cũng chỉ là 1
nữ nhân tay trói gà không chặt, không làm được chuyện kinh thiên động
địa gì. Bà kêu Tiểu Điệp trông chừng nó cho kỹ, không được để xảy ra
chút sai sót gì.”

Đáy mắt Lữ ma ma xẹt qua một tia hung ác, trên mặt cười hì hì: “Dạ, nô tỳ nhất định làm theo.”

Phía sau núi Lang Gia tự có một suối nước trăm năm, ven bờ cây xanh tỏa
bóng, hoa thơm chim hót, cộng thêm ngọn núi nhỏ soi mình trên bóng nước, núi non trùng điệp, chim chóc rộn ràng, không khỏi khiến người ta tâm
tình sảng khoái. Có mười mấy vị quý công tử trẻ tuổi ăn mặc đủ loại đang ngồi trên mặt cỏ, dưới gốc cây trải một tấm thảm, vài ca cơ xinh đẹp
đang biểu diễn, trong số đó có một người đang gảy đàn tỳ bà cất tiếng
hát: “Ngày xuân du ngoạn, hoa hạnh cài đầu, gặp được thiếu niên nhà ai,
khí chất phong lưu. Thiếp muốn đem thân nương tựa, cả đời không xa.”
Thật là một cảnh tượng quý phái phong lưu.

Lưu Diệu phóng tầm mắt nhìn, ngồi ở giữa là một người mặc áo vàng nhạt, vô cùng tao nhã, chính là công tử nhà Vi Bá hầu Thẩm Trường An, người cầm quạt mặc áo trắng

cười hòa ái thân thiện chính là Ngô Tử Đô phủ Hộ bộ thượng thư, còn có
một người ngồi chăm chú bên cạnh Giang Tiểu Lâu, trên gương mặt anh tuấn luôn nở nụ cười, chính là thiếu tướng quân Vương Hạc của Phiêu kỵ phủ
tướng quân.

Lưu Diệu trong lòng không thích, bước nhanh đi đến,
từ trên cao nhìn xuống họ: “Đào Yêu cô nương, ta ba lần bốn lượt tới tìm nàng, tại sao nàng đóng cửa không gặp?”

Giang Tiểu Lâu yêu kiều
cử động khóe miệng, hướng về hắn hơi gật đầu, thái độ hờ hững: “Thực sự
xin lỗi, có lẽ là Lưu công tử đến không đúng lúc.”

Trước kia thì
dịu dàng đáng thương, chớp mắt đã lạnh nhạt vô tình, nữ nhân này rõ ràng là cố ý trêu chọc hắn. Lửa giận bị đè nén suốt mấy ngày của Lưu Diệu
lại bốc lên, hừ lạnh một tiếng muốn tiến lên bắt người, không ngờ Thẩm
Trường An đã tách tay của hắn ra, trên mặt tràn đầy ý giận: “Tiểu gia
mời Đào Yêu cô nương nửa tháng mới được nàng nể mặt, ngươi là người ở
đâu ra, dám chạy đến đây phá hỏng không khí.”

Mắt thấy ngón tay kia sắp sửa chạm đến mũi mình, Lưu Diệu giận tím mặt: “Ta với Đào Yêu là người quen cũ.”

“Cái gì mà người quen cũ người quen mới, không lẽ Đào Yêu cô nương lại có ý
gì khác với ngươi hay sao?” Ngô Tử Đô có gương mặt tuấn tú như thiếu nữ, giờ khắc này cất lên giọng nói không âm không dương phản bác lại Lưu
Diệu.

“Nói nhiều với tên tiểu tử này làm gì, dám vô lễ với Đào
Yêu cô nương, cho rằng có lão tử (cha ruột) làm Ngự Sử thì giỏi lắm
sao?” Vương Hạc mày rậm mắt to, thể trạng cường tráng, xưa nay tính khí
táo bạo, một thân cẩm tú y phục cũng không che lấp được cơ bắp cường
tráng từng được võ luyện, giờ khắc này trừng mắt hung dữ, bộ dạng như
muốn vung nắm đấm.

Ba người này trái đâm phải chém cùng lúc, Lưu
Diệu nhìn bọn họ một chút, khẩn trương đến mức yết hầu lay động, dùng
sức nuốt một ngụm nước miếng. Hắn biết rõ ba người này đều là thế gia
công tử, một người thì có thể không sợ, nhưng 3 người hợp lại thì phủ
Ngự Sử của hắn cũng không thể giải quyết được. Suy nghĩ như thế, hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Vương công tử quên lần trước phụ thân ngươi dùng roi ngựa cột ngươi đi dạo phố rồi sao, ngươi định

vì tranh giành mỹ nhân mà bị thêm lần nữa sao?”

Vương Hạc lần
trước bởi vì uống rượu gây sự, bị Phiêu Kỵ tướng quân Vương Sung đánh
gần chết, việc này chính là điểm yếu của hắn. Nghe người khác nhắc lại
trước mặt Đào Yêu, nhất thời con mắt hắn đỏ như máu, vừa xuống xông đến
đấm một cái, lại bị Ngô Tử Đô chặn đứng. Ngô Tử Đô che trước mặt Vương
Hạc, mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Lưu Diệu: “Khá lắm, to gan quá rồi.”

Lưu Diệu không thèm nhìn ba người đang hùng hổ đó, chỉ quay đầu nhìn chăm
chăm Giang Tiểu Lâu, trong ánh mắt biến ảo không ngừng.

Giang
Tiểu Lâu lạnh lùng nhấc môi, gương mặt nổi lên nụ cười diễm lệ, kinh tâm động phách: “Lưu công tử, hôm nay Thẩm công tử mời ta đến thưởng ngoạn, không ngại thì ngồi xuống cùng thưởng thức đi.”

Hời hợt một câu
nói, chỉ vì mang theo chút ý cười, gương mặt lập tức không còn vẻ lạnh
nhạt, lộ ra một ít thanh nhã quyến rũ, khiến người nhìn không chớp mắt.

Tức giận của Vương Hạc nhất thời tan thành mây khói, cả người như giẫm
trong sương mù, thân thể lướt nhẹ, trước mắt chỉ còn lại nét cười của
nàng, trong lòng chứa đựng vạn đóa hoa tươi, không cách nào hình dung
được. Hắn nhếch miệng nở nụ cười, cười đến vô lại, ánh mắt sắc bén:
“Được, được, Lưu công tử cùng ngồi xuống thưởng thức với bọn ta đi.”

Hắn nói như vậy, lập tức vỗ mạnh vào bả vai Lưu Diệu một cái, làm cho Lưu
Diệu không kềm được phải lảo đảo hai bước ngã ngồi trên mặt đất.

Vương Hạc cười ha hả, Thẩm Trường An thuận tay đẩy một ca cơ bên cạnh tới
trước mặt Lưu Diệu: “Đi, bồi tiếp Lưu công tử.” Ngữ khí hết sức thân
mật, chỉ là nụ cười khá uy hiếp, khí thế bức người.

Người bên ngoài nhìn lại, chỉ thấy không khí giữa bọn họ rất quỷ dị, rất không ổn, nhất thời cảnh giác nhìn sang.

Chỉ có Giang Tiểu Lâu, khóe môi hơi nhếch lên, không nói một lời, chỉ lặng lẽ mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận