Xướng Môn Nữ Hầu

Sau khi Nghiêm Phượng Nhã bị chém ngang lưng, kinh thành thay đổi Kinh triệu doãn mới, cục diện dần dần khôi phục yên tĩnh. Giang Tiểu Lâu cũng không khác gì ngày thường, vẫn ăn cơm, đọc sách, tịnh dưỡng theo thường lệ. Phó Triêu Tuyên cũng thường đến thăm, chữa bệnh cho nàng. Trải qua một tháng trị liệu, vết thương trên người Giang Tiểu Lâu kết vảy lần nữa, sắc mặt dần dần khôi phục hồng hào.

Lần đầu tiên Phó Triêu Tuyên nhìn thấy Ly Tuyết Ngưng và Tiểu Điệp, vô cùng kinh ngạc, hắn cho rằng Giang Tiểu Lâu hoàn toàn không có bằng hữu và người thân.

Ly Tuyết Ngưng nhìn thấy Phó Triêu Tuyên, chỉ có hướng về Giang Tiểu Lâu mỉm cười ra vẻ đã hiểu rõ, nhường lại phòng khách cho họ nói chuyện.

“Cơ thể của nàng đã khôi phục rất nhiều, nhưng vẫn phải chú ý một chút, số thuốc lần trước đưa cho nàng, phải uống đúng giờ ta dặn, không được ngại phiền phức.” Phó Triêu Tuyên ân cần dặn.

“Ta đã khỏe hơn rất nhiều, không cần uống thuốc mỗi ngày.” Tiếng nói Giang Tiểu Lâu uyển chuyển, ngân nga, như dòng nước nhỏ róc rách, tắm mát lòng người, làm cho Phó Triêu Tuyên thất thần.

“Sư phụ của ta đã từng nói, bệnh nhân rất sợ đại phu, nếu như đại phụ quá tin lời bệnh nhân, thì sẽ không chữa lành bệnh được. Đây là đơn thuốc ta mới viết, có cho thêm một vài loại thuốc, buổi tối phải chú ý nghỉ ngơi, mới giữ được tinh thần.” Hắn ổn định tinh thần, mỉm cười trả lời.

Giang Tiểu Lâu nhìn kỹ hắn, ánh mắt trong suốt: “Trước kia có một đại phụ từng nói, bệnh của ta không thể chữa dứt được, cả đời đều phải chịu đau đớn. Phó đại phu, huynh cũng cho là vậy đúng không?”

Phó Triêu Tuyên trầm tư chốc lát mới trả lời: “Quả thật rất khó.”

“Vậy ta còn thời gian bao lâu?” Giang Tiểu Lâu thẳng thắn hỏi.

Phó Triêu Tuyên nghĩ rất lâu, trên mặt lộ ra tia khó xử, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Khó mà nói được, nếu giữ gìn tốt, thì kéo dài được bảy tám năm, nếu thuơng thế tăng thêm, điều trị không hợp lý, có lẽ là một năm…hoặc là nửa năm.”

Hắn vừa chú ý biểu hiện của Giang Tiểu Lâu, vừa uyển chuyển khuyên nhủ: “Tiểu Lâu, chỉ cần nàng để cho ta cố gắng chữa trị cho nàng, một năm sau nhìn lại, có thể sẽ khác.”

Chỉ là chữa trị cũng cần đến một năm, đến khi đó nếu vẫn chưa có kết luận thì… Huống chi, nàng cũng không có thời gian một năm để tịnh dưỡng.

“Nếu nàng không chịu cố gắng nghỉ ngơi, sợ là sẽ tổn thọ. Vì nhất thời nôn nóng mà làm lỡ một đời khỏe mạnh, tội gì?” Hắn tựa hồ nhìn thấu tâm tư nàng, không khỏi nhẹ nhàng khuyên bảo, lại lập tức nhớ ra chuyện gì, giọng điệu mang theo vui mừng: “Nhưng mà, còn có một cách, nàng đi theo ta đến gặp sư phụ, cầu người chữa bệnh cho nàng.”

Giang Tiểu Lâu mang theo kinh ngạc nói:”Sư phụ của huynh, là phụ thân huynh sao?” Nàng từng nghe nói y học của Phó Triêu Tuyên là tổ tuyền, như vậy có lẽ là do phụ thân hắn truyền dạy.

“Không, trước kia phụ thân ta cũng mong ta kế thừa y bát của người, học chữa bệnh cứu người, nhưng ta lại qua háo thắng, một lòng muốn làm quan, đầy lòng quyết tâm báo quốc. Phụ thân vô cùng thất vọng, vì thế nhiều lần cãi nhau. Khi ta khắc khổ học hành, phụ thân sinh trọng bệnh, khổ sở chịu đựng nửa năm thì ra đi. Khi người bị bệnh, người có thể tự chữa trị nhưng lại không chữa, nhất định phải nhờ đại phu khác đến khám, những người kia y thuật không tinh, làm chậm trễ thời gian, khiến ta vô cùng đau khổ. Các thúc bá trong nhà cho rằng ta là người kế thừa, phải kế thừa y bát của phụ thân, ta lại kiên trì không chịu. Từ khi phụ thân tạ thế, mẫu thân ngậm đắng nuốt cay chăm sóc ta, bà là người thân cận nhất với ta trên đời này.” Phó Triêu Tuyên bất đắc dĩ cười khổ.

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, ánh mắt yên tĩnh.

“Sau đó mẫu thân bị mắc bệnh về tỳ (lá lách), ngày đêm đau đớn khó chịu. Ta mời một số đại phu đến, những đại phu này ai cũng tràn đầy tự tin chẩn bệnh, người này nói bệnh này, người kia nói bệnh kia, kê đơn uống thuốc, kết quả lại khiến người ta thất vọng, hoàn toàn không có tác dụng, tất cả đều bó tay. Mẫu thân có ân lớn với ta, nhưng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể cứu bà. Như vậy có thể xem là làm tròn chữ hiếu sao? Thế là ta mở sách thuốc của phụ thân ra, cân nhắc những ghi chép quan trọng của phụ thân để lại, khổ học một năm, đến khi có chút tâm đắc liền kê đơn cho mẫu thân, nhưng chỉ có thể làm giảm đau đớn cho bà, không thể thật sự chữa khỏi. Thế là, ta không thể không cầu viện sư phụ, người là bạn tốt của phụ thân, nể tình phụ thân mà miễn cưỡng thu nhận ta. Theo người học tập ba tháng, ta liền có thể chữa bệnh cho mẫu thân. Bây giờ ở Đại Chu, không có ai có y thuật vượt hơn sư phụ ta…”

Giang Tiểu Lâu lắc đầu cười.

“Sao vậy, nàng không tin?” Hắn rất kinh ngạc.

“Không thể, y thuật của huynh đã cao như vậy, sư phụ của huynh còn có thể cao hơn sao.”

“Nếu muốn chữa dứt điểm, chỉ có thể đi cầu sư phụ ta. Chỉ có điều, tuổi tác càng cao tính của người càng quái lạ, không dễ dàng xem bệnh cho người khác, đặc biệt là nữ tử…” Phó Triêu Tuyên nghĩ đến chỗ khó xử, ngừng lời nói lại.

“Nếu lệnh sư không chịu, thì không miễn cưỡng.” Giang Tiểu Lâu chậm rãi nói “Người có mệnh của mình, sống chết do trời, ta tin mình không đoản mạng như vậy, trước khi chưa làm xong chuyện mình phải làm, ta sẽ không buông xuôi dễ dàng.”

Phó Triêu Tuyên thất thần nhìn nàng, trong lòng dâng lên một trận khổ sở.

Cõi đời này lại còn người không quan tâm sống chết của chính mình, quả thật, nàng chỉ quan tâm chuyện làm sao báo thù, hoàn toàn không thèm để ý tới cái khác. Hắn giả vờ nhăn nhó: “Ta phí hết tâm tư cứu nàng, chính nàng lại không xem chuyện này ra gì, sớm biết như vậy, ta đã không thèm tốn công…”

Giang Tiểu Lâu hơi run, sau đó nở nụ cười, mái tóc đen dày phủ một bên mặt: “Phó đại phu, không phải ta không để ý đế sự sống chết của mình, mà là so với tính mạng, ta càng có chuyện quan trọng phải làm.”

Nghe nàng nói chuyện ôn nhu như vậy, thái độ lại hết sức kiên quyết, Phó Triêu Tuyên không khỏi thêm khó chịu. Thuở nhỏ hắn khắc khổ học hành chăm chỉ, tiếp theo đó từ bỏ đường làm quan mà học tập y thuật, trước đây vẫn cảm thấy cuộc đời mình rất có ý nghĩa, bởi vì hắn chữa bệnh cứu người. Hắn vô cùng quen thuộc lục phủ ngũ tạng của bệnh nhân, cho nên nữ nhân cũng không khác gì những động vật khác. Nhưng sau khi gặp phải Giang Tiểu Lâu, lần đầu tiên hắn có cảm giác khác lạ, trên đời này lại có một nữ nhân ôn nhu, mỹ lệ, kiên cường, khiến người ta động lòng như vậy.

Thế giới của hắn trước kia không tình cảm không ham muốn, nhưng bây giờ lại rất phong phú, hắn biết nhung nhớ, biết quan tâm.

Hắn không dám tiết lộ tình cảm, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nàng đúng là một người đặc biệt, trong mắt ta thì không có gì quan trọng hơn tính mạng.”

Giang Tiểu Lâu mở miệng dò hỏi: “Sư phụ mà huynh nói, rốt cuộc là ai?”

“Không phải nàng không muốn chữa bệnh sao, còn quan tâm làm gì.” Đôi mắt Phó Triêu Tuyên lóe lên vẻ kinh ngạc, đầu óc lập tức chuyển động. Làm sao mới khiến Giang Tiểu Lâu đồng ý đi tìm sư phụ hắn. Trầm tư chốc lát hắn tiếp tục nói: “Sư phụ của ta là La Tử Kính, cũng xưng là Thái Vô tiên sinh, lúc trước ta muốn bái sư, tính tình ông ấy cao ngạo lại cố chấp, mặc dù biết phụ thân ta là ai, vẫn từ chối. Vì để ông ấy nhận lời, mỗi ngày ta đều chờ trước cửa, chịu đựng cái nhìn xem thường của người khác, mọi người đều nói ta như con chó ghẻ theo đuổi…” Tựa hồ nghĩ đến chỗ thú vị, nụ cười của Phó Triêu Tuyên trở nên sáng ngời.

Vì muốn bái sư, mỗi ngày hắn đều dùng tư thế bái sư mà đứng trước cửa lớn. Khi mưa to gió lớn, người đi đường chạy trốn không còn một ai, hắn vẫn mặc kệ mà đứng đó không nhúc nhích.

“Huynh đợi bao lâu?” Giang Tiểu Lâu nổi lên hiếu kỳ.

“Nửa năm, sau nửa năm, gia sư tắm rửa sạch sẽ, đổi quần áo mới, tự mình mở cửa đón ta vào, nhận ta làm đồ đệ.” Trên gương mặt tuấn lãng hiện lên vẻ kiêu ngạo, đôi mắt rạng rỡ.

Giang Tiểu Lâu như tỉnh ra, mỉm cười nói: “Phó đại phu, lệnh sư nhìn trúng chính là thái độ làm người của huynh, dùng thái độ thành kính theo đuổi y thuật, đây chính là lý do ông ấy thu nhận huynh.”

Mặc kệ là học vấn gì sự nghiệp gì, chỉ có thể dùng hết tâm lực mới đạt được cảnh giới cao.

Phó Triêu Tuyên tán thành nói: “Gia sư y thuật cao minh, ta chỉ học tập một thời gian liền có thể xưng là danh y cứu người, nếu người chịu chữa trị cho nàng, có cơ hội khỏi hẳn bảy tám phần. Ta mặc kệ nàng muốn làm gì, đều cần phải có cơ thể khỏe mạnh để làm. Đại nghiệp chưa thành mà người đã chết, không lẽ muốn để lại tiếc nuối vậy sao? Nàng không quên được thù hận, nếu kẻ thù của nàng chưa gục ngã, mà nàng đã chôn thây dưới đất, còn có mặt mũi nào đi gặp phụ huynh?” Phó Triêu Tuyên nghiêm túc khuyên nhủ, hoàn toàn xuất phát từ quan tâm.

Giang Tiểu Lâu suy nghĩ chốc lát, quả thật cần một cơ thể khỏe mạnh để thực hiện kế hoạch. Nhưng vị tiên sinh này rõ ràng là người kiêu ngạo, từ cách hắn lựa chọn đồ đệ đã thấy rõ. Nửa năm hờ hững, ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn có thể sàng lọc đi tuyệt đại đa số những người thiếu ý chí. Không thể không thừa nhận, cách làm này không sai, một người không đủ kiên nhẫn, gặp phải chút cản trở là lui bước, thì làm sao chịu được vất vả để học được y thuật cao minh, trở thành đại phu chân chính. Phó Triêu Tuyên là một Phật tử, bền gan vững chí, chăm chỉ ngoan cường, hắn là người duy nhất chịu được thử thách, cho nên hắn mới có y thuật cao minh.

Giang Tiểu Lâu cũng không muốn chết, ngược lại, nàng phải sống, sống thật lâu thật vui vẻ, sống lâu hơn hết thảy. Đại ca thích du sơn ngoạn thủy, nàng phải thay huynh ấy đi khắp thiên hạ, ngắm hết cảnh đẹp, đến khi kẻ thù chỉ còn lại xương trắng, nàng cũng phải tươi tắn như một đóa hoa.

“Được, ta đi tìm sư phụ huynh.” Cuối cùng Giang Tiểu Lâu hạ quyết tâm.

Phó Triêu Tuyên nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, trong lòng hơi động, tựa hồ muốn nói gì nhưng cuối cùng không nói.

Cho dù muốn thể hiện tình cảm cũng không nên nhân lúc này, bằng không chính là lợi dụng người ta gặp khó khăn. Hắn không phải kẻ đê hèn, cho nên hắn lựa chọn im lặng.

Sáng sớm hôm sau Phó Triêu Tuyên đã tới, Giang Tiểu Lâu không dễ dàng khuyên nhủ Ly Tuyết Ngưng đi theo, Phó Triêu Tuyên hơi kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì.

Xe ngựa đi hai canh giờ không ngừng nghỉ, cuối cùng chạy đến nơi ẩn cư của Thái Vô tiên sinh. Dưới chân núi có một khu nhà ba gian, chung quanh cây xanh tỏa bóng, hoa nở ngợp trời, hoành cảnh vô cùng thanh nhã. Xuống ngựa, trên mặt Ly Tuyết Ngưng có chút do dự: “Tiểu Lâu, nghe nói tính tình Thái Vô tiên sinh rất quái lạ, ông ấy sẽ chịu gặp chúng ta sao?”

Giang Tiểu Lâu cười: “Có gặp hay không, chờ chúng ta đi thỉnh cầu mới biết được.”

Phó Triêu Tuyên đi lên trước mở cửa, dược đồng mở cửa phát hiện là hắn, trên mặt hiện ra nét vui mừng, đến khi nhìn thấy nhóm người Giang Tiểu Lâu, lại hiện ra vẻ nghi hoặc.

“Tiên sinh không gặp nữ bệnh nhân, công tử biết mà.” Dược đồng gãi đầu, vẻ mặt thản nhiên.

“Ta sẽ vào trước thỉnh cầu sư phụ, mọi người chờ trước ở ngoài.” Phó Triêu Tuyên quay lại cười.

Giang Tiểu Lâu gật đầu, nhìn Phó Triêu Tuyên đi vào trong, mặc kệ dược đồng tò mò nhìn các nàng.

Qua hồi lâu, Phó Triêu Tuyên đi ra cửa mặt mày vui mừng: “Ta đã nói rõ với sư phụ, người đồng ý cho nàng đi vào.”

Giang Tiểu Lâu đi qua từng cánh cửa đều chăm chú nhìn chữ viết đề trên bảng, nàng đi rất chậm, hứng thú quan sát khắp nơi.

Tiến vào nội đường, Phó Triêu Tuyên ra dấu với các nàng, ra hiệu không nên phát ra âm thanh, thế là Giang Tiểu Lâu liền im lặng đứng một bên chăm chú nhìn.

Phó Triêu Tuyên đã nói, Thái Vô tiên sinh không quá sáu mươi, nhưng trên thực tế nàng thấy đó lại là một nam nhân trung niên sắc mặt hồng hào, khí chất cao quý, tuổi tác chỉ khoảng chừng bốn mươi. Đối phương không ngồi ở đại sảnh, mà nằm nghiên trên giường, trước mặt cũng không có bệnh nhân.

Lúc nãy khi tiến vào, Tiểu Lâu thấy đệ tử của Thái Vô tiên sinh bắt mạch trong sân, trước mặt đặt một quyển sách, liên tục ghi chép bệnh tình vào đó. Lát sau, liền nhìn thấy một đệ tử trẻ tuổi chạy vào nội đường, đến trước mặt Thái Vô tiên sinh bẩm báo: “Sư phụ, bệnh nhân này chưa quá ba tuổi, bị bệnh phát ban, trước khi đến đây đã đi khám đại phu khác, nhưng bị chẩn đoán sai nên biến thành nguy kịch, khi đệ tử quan sát thấy vết ban đã bắt đầu tím đen.”

Thái Vô tiên sinh chỉ nằm ở đó nghe, nghe xong mới nói: “Chuẩn bị giấy bút.”

Đệ tử trẻ tuổi mở giấy ra, lập tức chuẩn bị ghe chép.

Thái Vô tiên sinh không nhanh không chậm nói: “Nếu xuất hiện tình huống này, nói rõ chính khí đã hỏng nặng, nếu không trị liệu đúng sẽ mất mạng. Kê đơn Ngưu lý cao, chờ đứa bé uống được ba ngày, bài tiết ra phân như hình trứng cá, vết ban sẽ đỏ trở lại, độc tố xem như bị đẩy ra ngoài.”

Đệ tử trẻ tuổi đột nhiên sực tỉnh: “Bệnh này sợ là ban sẽ phát vào bên trong, giữ lại bên trong sẽ rất nguy hiểm, sư phụ dùng cách này có thể đẩy độc tố ra bên ngoài, ra được là khỏi hẳn, đệ tử xin thụ giáo.”

Hắn vừa muốn thu thập giấy bút muốn đi ra ngoài, lại nghe Thái Vô tiên sinh nói bóng gió: “Loại bệnh này rất dễ tái phát, nói cho cha mẹ của đứa bé, chờ đến tháng chín thì hái Ngưu lý tử, tự nấu thành cao, nếu đứa bé tái phát, thì cho thêm ba tiền xạ hương vào Ngưu lý cao, uống hai lần là khỏi.”

“Vâng.”

Tên đệ tử này vừa lui xuống, một đệ tử khác lại tiến vào: “Sư phụ, một bệnh nhân ăn thức ăn thừa, trướng khí nghiêm trọng. Đệ tử đã cho hắn uống ba ngày thuốc tiêu thực, nhưng vẫn không có tác dụng.”

Thái Vô tiên sinh nhíu mày: “Ta đã nói với ngươi, lúc trị bệnh phải bốc đúng thuốc, phàm là thuốc đều có ba phần độc tính, đừng tùy tiện kê đơn. Nếu chỉ là chướng bụng thì để hắn về nhà, dùng Tiêu tam tiên nấu nước uống là được, ba ngày sau, nếu không khỏi thì trở lại.”

Đệ tử đỏ mặt lên, lặng lẽ lui xuống.

Giang Tiểu Lâu suy tư, Phó Triêu Tuyên giải thích nhẹ nhàng: “Lấy Sơn tra, Thần khúc, Mạch nha xào cho kẹo lại, chính là Tiêu tam tiên, trong ba thứ này, Sơn tra thiên về tiêu thực, Thần khúc thiên về tiêu đàm, mạch nha cũng giúp tiêu hóa, ba loại kết hợp chính là phương thuốc tốt để tiêu hóa.”

Liên tiếp lại có ba bốn đệ tử đi vào, khám cho các bệnh nhân khác nhau, chỉ cần nói ra mạch tượng và bệnh trạng, Thái Vô tiên sinh đều có thể phán đoán chính xác bệnh tình và kê phương thuốc, không chỉ nhanh mà còn cực kỳ chính xác, cách chữa bệnh này thật sự khiến người ta nhìn mà kinh ngạc.

Như đoán được suy nghĩ trong lòng Giang Tiểu Lâu, Phó Triêu Tuyên lần thứ hai nhẹ giọng nói: “ Sư phụ của ta đã hơn sáu mươi, tinh lực có hạn, dùng cách này có thể chữa trị thêm được nhiều bệnh nhân.”

Giang Tiểu Lâu cười gật đầu, dưới cái nhìn của nàng, đây là một cách dạy đệ tử tinh diệu của Thái Vô tiên sinh, rất nhiều đại phu học nghệ không tinh chưa kịp xuất sư đã kê đơn chữa bệnh, làm lỡ rất nhiều bệnh nhân, nhưng nếu không cho họ chữa trị, thì sẽ thiếu kinh nghiệm thực tế. Cho nên Thái Vô tiên sinh để cho đệ tử học tập ngay trong quá trình trị liệu, cái nào không rõ thì đi hỏi lại, có lợi cho sự phát triển của đệ tử, lại không làm lỡ thời gian của bệnh nhân, quả thật là một đại phu có trách nhiệm.

Một canh giờ sau, Thái Vô tiên sinh mới nhìn thấy Phó Triêu Tuyên, không khỏi sầm mặt lại: “Triêu Tuyên, ta từ lâu đã nói không cứu nữ bệnh nhân, tại sao còn dẫn theo nữ quyến đến đây?”

Phó Triêu Tuyên tiến lên hai bước cung kính hành lễ: “Sư phụ, xin người nể tình đệ tử, chữa trị cho nàng.” Hắn nói chắc nịch, biểu hiện thẩn khiết, Thái Vô tiên sinh quan sát hắn tỉ mỉ, toát ra biểu hiện suy tư.

Hắn rất hiểu đệ tử của mình, đối với nữ nhân xưa nay luôn chán ghét tránh xa, sao lại vô cớ đến cầu hắn chữa bệnh? Lại chăm chú nhìn hai cô nương đứng bên đó, đều là hoa nhường nguyệt thẹn, đặc biệt là cô nương mặc áo lam đứng phía trước, nụ cười ôn nhu, ánh mắt như sao sáng, khiến người ta gặp là không quên.

Trong lòng dường như hiểu ra được gì, hắn thở dài nói: “Ngươi biết tại sao sư phụ không chữa cho nữ bệnh nhân, còn muốn làm khó ta? Để cho sư huynh sư đệ ngươi khám đi.”

“Đệ tử biết rõ y thuật của sư phụ, nếu đệ tử còn không chắc chắn, thì bọn họ sao có thể chữa? Sư phụ, người đã từng nói, thấy chết không cứu khác nào giết người, hôm nay có một bệnh nhân giai đoạn cuối ở ngay trước mắt, lẽ nào sư phụ trơ mắt nhìn sao? Đệ tử cảm thấy, sư phụ không phải là người như thế, xin sư phụ đừng làm đệ tử thất vọng.” Phó Triêu Tuyên nói từng chữ, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.

Hiếm khi thấy sư huynh tao nhã lại có thần thái này, một đệ tử trẻ tuổi định lên tiếng khuyên răn, đột nhiên nhìn thấy nụ cười của Giang Tiểu Lâu, lập tức nghẹn lại, không kềm được mà đỏ mặt.

Thái Vô tiên sinh chỉ cau mày, không nói gì.

“Theo ta thấy, Phó đại phu lo qua quá rồi, Thái Vô tiên sinh là người có trí tuệ, người không chịu chữa cho nữ bệnh nhân, chỉ là nhất thời nghĩ không thông suốt, chứ không phải cả đời sẽ như vậy.” Giang Tiểu Lâu đột nhiên mở miệng, lập tức hấp dẫn ánh mắt cả sảnh đường.

Thái Vô tiên sinh và các đệ tử trong dược đường đều hiếu kỳ nhìn nàng, một cô nương trẻ tuổi lại dám đứng trước mặt tiên sinh nói như vậy, đúng là quá to gan. Bọn họ nào biết, chuyện to gan hơn Giang Tiểu Lâu còn từng làm, sợ gì một chuyện này.

Thái Vô tiên sinh nhìn kỹ Giang Tiểu Lâu: “Lời này có ý gì?”

Biểu hiện Giang Tiểu Lâu ôn nhu, giọng điệu mềm mại: “Trên đường vào đây, ta nhìn thấy trong nhà tiên sinh treo một số bảng hiệu, cái thứ nhất viết hai chữ “vị liệu”.Chữ “liệu” này xuất phát từ Nhã kinh, chỉ một món ăn có vị đắng, mà vị liệu có nghĩa là nếm thử mùi vị gian khổ. Thái Vô tiên sinh dùng hai chữ này, có ngụ ý là dân chúng lắm tai nạn, chính mình nên đồng cam cộng khổ, phân ưu tinh thần với dân chúng, ta nói có đúng không?”

Thái Vô tiên sinh hơi kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Lâu, lập tức ngồi thẳng lại: “Ngươi đúng là học không ít, biết được chân ý của ta.”

“Lúc nãy ta nghe nói, khi còn trẻ tiên sinh học hành khắc khổ chăm chỉ, mỗi lần đọc sách, không chỉ miệng đọc tay chép, mà còn lặp lại bảy lần, cho nên thư phòng của tiên sinh được đặt tên là Thất lục trai. Tiên sinh cố gắng chăm chỉ cần cù, nghiên cứu y thuật trong thiên hạ, quyết không thể là một đại phu tầm thường, điểm này ta vô cùng kính nể. Khi đi vào sân, ta thấy nơi ở của các đệ tử được người đặt tên là Thạch trai, thực tế, tiên sinh đang muốn nhắc nhở các đệ tử, muốn nghiên cứu học vấn thì tâm phải rắn như thạch, cư xử làm người phải có ý chí chính trực quang minh, đúng không?”

Thái Vô tiên sinh gật gật đầu, không thể không thừa nhận nàng nói rất đúng.

Dung mạo Giang Tiểu Lâu mỹ lệ, đôi mắt lấp lánh động lòng người: “Nhưng những cái này chỉ là nói cho các đệ tử biết phải chăm chỉ học hành, nỗ lực tiến bộ, làm một đại phu tốt, nhưng ta cho rằng cái thật sự thể hiện suy nghĩ của Thái Vô tiên sinh, chính là hai chữ "hàm linh" treo ở trước cửa dược đường.”

Thái Vô tiên sinh càng nghe càng ngạc nhiên, những bảng hiệu này treo đã mấy chục năm, từ xưa tới nay cũng ít ai nhìn tới. Tất cả mọi người đi ngang qua, thậm chí chưa từng có ai hỏi hắn một câu về ý nghĩa của nó. Dù cho là Phó Triêu Tuyên chăm chỉ giỏi giang, cũng chỉ có hứng thú với y thuật, mà không phải y đạo. Muốn trở thành danh y thiên hạ, chỉ cần nghiên cứu y thuật là được. Nhưng nếu muốn đạt được cảnh giới tối cao, thì phải sáng tỏ được y đạo.

Đáng tiếc hắn treo y đạo ở trên kia đã quá lâu, hoàn toàn không có ai để ý tới.

Thái Vô tiên sinh từ từ hiện ra vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi nói thử, y đạo chân chính là gì?”

Giang Tiểu Lâu hơi mỉm cười, cúi đầu nhướng mày đều là phong tình thướt tha: “Xin thứ cho ta cả gan suy đoán, Thái Vô tiên sinh dùng hai chữ “hàm linh”, hẳn là muốn nói với tất cả đệ tử, muốn trở thành một đại phu chân chính, nhất định phải có lòng từ bi trắc ẩn, có niềm tin vào nỗi khổ phổ cứu hàm linh, dưới sự dẫn dắt của niềm tin này, một đại phu mới có thể chuyên tâm chữa bệnh, nâng cao y thuật của mình, không sợ khó khăn, đây mới là bước tiến vò cảnh giới tối cao của y học.”

Giang Tiểu Lâu là người thông minh, nhưng nàng không chỉ thông minh mà còn rất nghiêm túc. Khi nàng vừa bước vào, đã tỉ mỉ phỏng đoán mọi thứ, phân tích hành động và ngôn ngữ của Thái Vô tiên sinh.

Cõi đời này có nhiều người thích nịnh bợ, nhưng am hiểu nịnh bợ cũng không dễ dàng, người tinh thông đạo lý này càng hiếm như lá mùa thu. Nịnh bợ chân chính, là muốn đối phương biết rõ ngươi đang nịnh bợ, nhưng vẫn rơi vào bẫy như thường. Phong độ và tư thái của Giang Tiểu Lâu, lúc không nói chuyện khiến người ta thấy thư thái, lúc nói chuyện thì cao nhã, càng không cần nhắc đến lúc nàng ở trước mặt mọi người thể hiện kiến thức của mình, và những hiểu biết sâu sắc của nàng đối với Thái Vô tiên sinh. Nhất thời, ngay cả Phó Triêu Tuyên cũng sửng sốt. Trước kia hắn đã đi ngang hai chữ hàm linh vô số lần, nhưng chưa từng nghiêm túc nghĩ về ý nghĩa của nó, đúng là hắn quá sơ ý, chỉ biết vùi đầu vào sách y, chưa từng hiểu được chân ý của sư phụ.

Ở đây ngoại trừ Phó Triêu Tuyên và Thái Vô tiên sinh, các đệ tử khác đều vì tuổi còn nhỏ, ai nấy đều đỏ mặt nhìn Giang Tiểu Lâu. Các cô nương trẻ trung xinh đẹp thì không ít, nhưng lại hiếm thấy người nào nói chuyện dẫn ý từ sách vở, thần thái thong dong, lại không hề khiến người ta cảm thấy là con mọt sách đang khoe chữ, vừa xinh đẹp vừa biết lấy lòng người, có thể nói là nước chảy mây trôi liền một mạch.

Thái Vô tiên sinh nhìn Giang Tiểu Lâu, từ từ hiểu rõ tại sao đệ tử đắc ý nhất của mình lại nhìn nàng bằng đôi mắt khác. Phó Triêu Tuyên quanh năm vùi đầu học y, coi trị bệnh cứu người là chuyện quan trọng nhất trên đời, mặc kệ nữ tử khiêu khích dụ dỗ thế nào, hắn vẫn không hiểu phong tình, nghiêm túc thận trọng. Rõ ràng đang ở độ tuổi trẻ trung ngông cuồng, lại không thích phong hoa tuyết nguyệt, không ham giao tiếp xã hội, cả ngày nghiên cứu sách thuốc và Phật học. Nếu như không phải mẫu thân kịch liệt phản đối, hắn rất có thể sẽ xuất gia. Nhưng người cứng ngắc như vậy, lại đặc biệt ưu ái nữ tử trước mắt này.

Đáng tiếc, vị Giang cô nương này, thông minh lại giảo hoạt, tâm tư sâu sắc, đối với Phó Triêu Tuyên mà nói không phải là chuyện tốt. Hắn nên tìm một hiền thê, toàn tâm toàn ý ủng hộ sự nghiệp y học của hắn, chứ không phải một cô nương xinh đẹp xuất chúng, tâm cơ thâm trầm. Nghĩ đến đây, Thái Vô tiên sinh cười cười nói: “Ta có thể chữa cho ngươi, nhưng chỉ lần này, không có lần sau. Đây… một là nể tình Triêu Tuyên, hai là do ngươi đã nói trúng tâm ý của ta.”

Phó Triêu Tuyên vui mừng vô cùng, với y thuật của sư phụ, chỉ cần người chịu chữa cho Giang Tiểu Lâu, tuyệt không có lý gì chữa không hết. Hắn vừa muốn cảm tạ, lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói: “Vậy thì mời tiên sinh chữa cho bằng hữu của ta.”

Một lời nói ra, kinh động mọi người.

Phó Triêu Tuyên mặt mũi hoảng hốt nhìn Giang Tiểu Lâu: “Nàng nói gì?”

Sắc mặt Ly Tuyết Ngưng đại biến, rõ ràng Giang Tiểu Lâu đã nói, nàng là nữ tử độc thân không thể tùy tiện cùng nam nhân xuất hành, nên mới yêu cầu nàng đi cùng, khó khăn lắm Thái Vô tiên sinh mới chịu chữa cho nàng, sao nàng lại đem cơ hội quý giá này nhường cho mình?

“Không, người cần xem bệnh là Tiểu Lâu, ta rất khỏe.” Nàng giật mình, vội vã nói như vậy.

Thái Vô tiên sinh liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch và đôi môi tái mét của Ly Tuyết Ngưng, lắc đầu nói: “Bệnh đến giai đoạn cuối, dù ta chữa trị, cũng không kéo dài quá một năm nửa năm, nhưng còn Giang cô nương, ngươi vẫn còn cứu được.”

Từ lâu Ly Tuyết Ngưng đã rõ ràng tình trạng của mình, rõ ràng là không còn thuốc chữa, cho nên nàng nghe nói như vậy cũng không quá thương tâm, chỉ ôn nhu nói với Giang Tiểu Lâu: “Nghe thấy tiên sinh nói chưa? Ta là người chữa không khỏi, đừng lãng phí thời gian với ta, nên nắm lấy cơ hội này mà chữa cho muội đi.”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, nụ cười lại rất kiên trì: “Xin Thái Vô tiên sinh chữa cho bằng hữu của ta.”

Phó Triêu Tuyên tiến lên một bước: “Tiểu Lâu, nàng làm vậy…”

Giang Tiểu Lâu chăm chú nhìn hắn: “Phó đại phu, đại phu vốn không nên đối xử thiên vị với bệnh nhân, đúng không? Ta là một bênh nhân, Tuyết Ngưng cũng vậy, bệnh của tỷ ấy còn nặng hơn ta, nếu như không có Thái Vô tiên sinh chữa trị, nàng chỉ sống được mấy tháng thôi. Nếu Thái Vô tiên sinh chịu giúp, tỷ ấy có thể sống thêm nửa năm một năm. Huynh là một đại phu, sao có thể chỉ vì thân thiết với ta hơn với tỷ ấy mà quên đi thiên chức của mình. Như vậy có khác gì vi phạm giáo lý nhà Phật, triệt để vứt bỏ sự dạy dỗ nhiều năm qua của tiên sinh đối với huynh.”

Phó Triêu Tuyên nhất thời im lặng, không biết trả lời Giang Tiểu Lâu như thế nào. Là một đại phu, hắn đương nhiên hy vọng mỗi một bệnh nhân đều được chữa trị công bằng. Nhưng là một nam tử ái một nàng, hắn hy vọng nhất là thấy nàng được bình an. Sư phụ là người nói là sẽ làm, muốn xin người ban thêm ân điển cũng không biết phải chờ đến bao giờ, Giang Tiểu Lâu lại từ bỏ cơ hội quý giá như thế, điều này làm hắn như có lửa đốt trong lòng, lại không thể làm gì.

Hắn biết rõ Giang Tiểu Lâu rất lợi hại, nàng đang nhắc nhở hắn, một người tin tưởng Phật tổ, phải biết rõ đạo lý chúng sinh bình đẳng, nàng không hề có gì đặc biệt, Ly Tuyết Ngưng cũng cần được chữa trị như vậy.

“Không, ta không cần”. Ly Tuyết Ngưng kiên quyết từ chối, khuôn mặt luôn ôn hòa xuất hiện một tia kiên quyết: “Tiểu Lâu, nếu muội buộc ta chữa bệnh, là đang ép ta tự mình kết liễu.”

Rõ ràng có cơ hội được cứu mạng, nhưng người này lại lựa chọn từ bỏ, một cảm xúc chưa từng có nảy sinh trong lòng Giang Tiểu Lâu. Mặc kệ là Ly Tuyết Ngưng đồng ý lập tức hay ỡm ờ đưa đẩy, chỉ cần có lòng suy nghĩ cho bản thân mình, thì không xứng trở thành bằng hữu của Giang Tiểu Lâu.

Da thịt Giang Tiểu Lâu như tuyết, đôi mắt lành lạnh toát ra vẻ tiêu sái: “Ly Tuyết Ngưng, tỷ cho rằng ta vì trả ơn tỷ sao, ta chỉ vì chính mình thôi. Năm đó tỷ cho ta một tấm chiếu, giúp ta không phải phơi thây nơi hoang dã, ân đức này ta ghi khắc cả đời, hôm nay ta đem hy vọng sống trao cho tỷ, chính là hy vọng trả nợ cho tỷ. Người sống trên đời, chỉ cần không thạn với lòng, thì không có gì mà không làm được. Dù sao cũng còn tốt hơn so với những người thân mang tuyệt kỹ nhưng khư khư ôm ấy quy tắc không buông, xem hai chữ nhân đức còn cao hơn trời.”

Nàng vừa nói, vừa nháy mắt với Ly Tuyết Ngưng một cái.

Ly Tuyết Ngưng sững sờ, theo bản năng nhìn nàng, trong lòng nổi lên nghi hoặc vô cùng. Lúc nãy ý của Tiểu Lâu là…

Thái Vô tiên sinh khẽ nói: “Tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén lắm, những lời này là nói cho ta nghe sao?”

Giang Tiểu Lâu quay lại nở nụ cười, yên tĩnh tao nhã: “Thái Vô tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh, Tiểu Lâu không dám trở trò trước mặt người, không sai, chính là đang nói tiên sinh.”

Mặc dù đang ăn nói sắc bén, đôi mắt nàng vẫn lấp lánh, đôi mắt quyến rũ, khiến người ta mê mẩn.

Thái Vô tiên sinh không khỏi giận dữ, lông mày nhíu chặt: “Tiểu nha đầu như ngươi thì hiểu cái gì? Thân là đại phu, bệnh nhân có thể chữa được thì sao lại không chữa. Ta có đạo lý của ta.”

Phó Triêu Tuyên chỉ lo nàng chọc giận sư phụ, vội vàng đánh lạc hướng nói: “Sư phụ, người đừng tức giận, Tiểu Lâu chỉ là thẳng tính thôi.”

“Thẳng tính? Hừ, vậy là có thể ăn nói bậy bạ sao? Lý nào là vậy?" Trên mặt Thái Vô tiên sinh bao phủ một tầng mây đen.

Lập tức có đệ tử trẻ tuổi nói với Giang Tiểu Lâu: “Vị cô nương này, sư phụ không chữa trị cho nữ nhân hoàn toàn là có lý do của mình, cô nương không biết thì không nên nói bậy…”

Vốn là Thái Vô tiên sinh từ xưa chữa bệnh không hỏi xuất thân, không hỏi phú quý hay bần cùng, đối xử bình đẳng. Nhưng sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong một lần chữa trị cho một bệnh nhân nữ chưa có gia đình, người nhà bệnh nhân nói là bệnh nhân bị chướng bụng, hắn lại chẩn là mang thai, thế là người nhà bệnh nhân làm ầm lên, thậm chí hắt nước bẩn trước cửa nhà hắn, cực điểm nhục nhã, làm cho hắn suốt một năm phải đóng cửa không thể khám bệnh. Sự thật chứng minh hắn đã đoán đúng, nữ tử kia chưa kết hôn nhưng lại mang thai, một năm sau sinh ra một đứa bé trắng trẻo mập mạp. Người nhà bệnh nhân vừa thẹn vừa giận, thà dìm chết đứa bé đó chứ không chịu nhận lỗi với hắn. Thái Vô tiên sinh phẫn nộ đến cực hạn, từ đó không chữa trị cho nữ bệnh nhân, mặc kệ là thân phận gì, bất kể là nữ quyến nhà ai. Nếu có nữ bệnh nhân đến khám, hắn thà để đồ đệ ra mặt, bản thân không bao giờ khám, càng không lên tiếng nhắc nhở, chữakhỏi hay không đều do ý trời. Chuyện này đã sớm trở thành thông lệ, người người đều biết.

Giang Tiểu Lâu nghe được đệ tử trẻ tuổi kia nói xong, đôi mắt như có dòng suối chảy qua: “Nói như vậy, Thái Vô tiên sinh là tức giận quá độ, nên không chấp nhận được bị người khác hiểu lầm?”

Không đợi Thái Vô tiên sinh lên tiếng, Giang Tiểu Lâu đã nói tiếp: “Khi đại ca ta ra ngoài du lịch, từng nghe kể về chuyện của một vị Nguyệt Thuyền thiền sư, bây giờ ta xin kể cho tiên sinh nghe, không chừng có thể có tác dụng với tiên sinh. Vị thiền sư này là một cao thủ rất giỏi về hội họa. Chỉ là mỗi lần hắn vẽ tranh, đều đòi người mua phải trả tiền trước, bằng không sẽ không vẽ. Hắn là đệ tử Phật tổ, lại tính toán tiền bạc như vậy, cho nên có rất nhiều người coi thường hắn. Có một ngày, tri phủ Thanh Châu xin hắn vẽ tranh, Nguyệt Thuyền thiền sư không hỏi gì cả, chỉ nói một câu.”

Phó Triêu Tuyên hỏi: “Hắn nói gì?”

Giang Tiểu Lâu cười cười, thần sắc bất động: “Hắn hỏi, ngươi có thể đưa ta bao nhiêu tiền?”

Người bên cạnh nghe xong lời này, không khỏi nghị luận sôi nổi, có người nói lão hòa thượng này tham tài, có người nói hắn không biết giả vờ, có người nói hắn không xứng làm hòa thượng.

“Ngươi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Tri phủ Thanh Châu trả lời như vậy, nhưng cũng yêu cầu hắn vẽ tại nhà tri phủ, vẽ ở trước mặt trăm vị quan khách.

“Thiền sư nhận lời đi theo, ở trước mặt các vị quan khách và tri phủ đại nhân vẽ tranh, sau khi vẽ xong, tri phủ đại nhân trả một trăm lượng tiền thù lao. Thiền sư vừa muốn rời khỏi, lại nghe thấy tri phủ cao giọng nói trước mặt mọi người, hòa thượng này tuy rằng có tài vẽ tranh, nhưng trong mắt chỉ có tiền tài, đầy người đều là mùi tiền, người như vậy đã sớm bị tiền tài làm bẩn, quả thật khiến người ta căm ghét, căn bản không xứng làm đệ tử nhà Phật. Sau khi nói xong lời này, tri phủ liền đốt cháy bức họa của thiền sư ngay tại chỗ. Không chỉ như vậy, hắn vì nhục nhã thiền sư, hắn lại yêu cầu một bức họa trước mặt mọi người, chỉ là lần này…muốn thiền sư vẽ trên váy của tiểu thiếp hắn.”

Mọi người nghe đến đây càng hăng say lắng nghe. Vẽ tranh trên váy nữ nhân, đối với đệ tử nhà Phật mà nói là nhục nhã cỡ nào.

Lưng Thái Vô tiên sinh thẳng tắp, trên mắt hiện ra vẻ căng thẳng: “Hắn đồng ý sao?”

Giang Tiểu Lâu cười khanh khách nhìn hắn: “Nguyệt Thuyền thiền sư vẫn hỏi như thế, ngươi ra bao nhiêu tiền? Tri phủ trả lời hắn, ngươi muốn bao nhiêu thì trả bấy nhiêu. Thiền sư ra giá ba trăm lượng, sau đó thật sự vẽ tranh trên váy của nữ nhân, sau đó rời đi trong tiếng chế nhạo nhục mạ của mọi người.

“Hòa thượng này đúng là thấy tiền sáng mắt, chỉ cần có tiền là có thể hạ nhục được hắn.”

“Phải phải, Phật môn bại hoại.” Các đệ tử trong sảnh bàn tán xì xào.

Âm thanh Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm, từ từ tao nhã: “Rất nhiều người nghi ngờ, tại sao chỉ cần có tiền là được? Vị thiền sư bị sỉ nhục cũng không có phản ứng này rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu? Người như vậy có xứng làm đệ tử nhà Phật sao? Trên thực tế, nơi thiền sư ở thường phát sinh thiên tai, người giàu có không chịu ra tiền cứu trợ người nghèo, bởi vậy hắn tìm một nhà kho, vào lúc được mùa thì tích trữ lương thực, chuẩn bị đến khi có thiên tai thì lấy ra cứu trợ người nghèo. Mà trong số những người nghèo này, lại có nhiều người không hay biết, từng sỉ nhục cười nhạo hắn không xứng làm đệ tử nhà Phật.”

“Vị thiền sư này vốn có thể ngồi ở Phật đường niệm kinh không màng thế sự, nhưng hắn lại đi khắp hang cùng ngõ hẻm, xuất đầu lộ diện bán đi tài hoa của mình, chỉ vì có thể cung cấp thêm lương thực cho người nghèo. Vì thế, hắn có thể chịu đựng sỉ nhục và cười nhạo của bất cứ ai, không cãi lại ai hết, thậm chí không biện giải nửa câu cho mình. Trái tim của hắn chỉ có từ bi, chỉ có bá tánh, không nghĩ tới chính mình, càng không nghĩ tới vinh nhục cá nhân.” Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói như vậy, đôi mắt óng ánh nhìn vào Thái Vô tiên sinh: “Chúng ta làm người làm việc, đều sẽ có lúc bị người hiểu lầm, có lúc hiểu lầm này sẽ đi theo cả đời, nhưng mà như vậy thì sao, chỉ cần không thẹn với lòng, thì không nên giữ mãi không quên. Không e ngại cái nhìn thế tục, không e ngại người khác mắng chửi, đây mới thật sự là người đắc đạo. Người có phẩm tính cao thượng, bụi trần sao có thể ô nhiễm tâm hồn hắn? Thái Vô tiên sinh, ông nói có đúng không?”

Thái Vô tiên sinh nhìn chằm chằm nàng, gần như quên ngôn ngữ. Sắc mặt của hắn biến ảo không ngừng, tựa hồ đang chăm chú suy nghĩ, vừa giống như muốn nổi giận. Giang Tiểu Lâu nói, rõ ràng từng câu từng chữ đều khuyên bảo hắn tháo bỏ khúc mắc, nhưng từ đầu tới cuối nàng rõ ràng đang bày ra một cái bẫy cho hắn nhảy vào.

Một tiểu nha đầu như thế, tâm cơ quá sâu. Lúc nàng đang tính toán ngươi lại vẫn đang cười ngọt ngào, khiến ngươi không có cách nào nổi giận.

Cẩn thận suy nghĩ một hồi, tuổi nàng còn trẻ, nhưng lại nhìn rất rõ thế giới này, tuyệt không phải nhân vật tầm thường. Hắn trầm tư một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Nói không sai, người không thẹn với lòng chính là Phật, là do đi tự đi vào ngõ cụt, những năm này là ta đã sai rồi.”

Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt mỉm cười: “Như vậy, giới hạn một người còn nữa không?”

Thái Vô tiên sinh nặng nề lắc đầu, oán khí tích tụ nhiều năm trong lòng bị quét sạch, thay vào đó là sợ hãi sâu sắc với Giang Tiểu Lâu, hắn đứng lên, vỗ tay nói: “Hay, hay cho một nữ tử miệng mồm lanh lợi. Cho dù không vì ngươi tháo gỡ được khúc mắc trong lòng ta, mà chỉ vì những lời nói này của ngươi, ta sẽ cứu mạng ngươi. Yên tâm đi, chuyện của ngươi ta sẽ tận tâm tận lực.”

Phó Triêu Tuyên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy cả người vui mừng, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Giang Tiểu Lâu: “Tiên sinh nói sai, là tính mạng của hai người, đều sẽ giao vào tay ngài.”

Thái Vô tiên sinh sững sờ, lập tức nở nụ cười: “Đúng, là hai người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui