Xương Rồng Đốt Rương

Tây Bắc bao la, trong vòng một ngày không thể đến đích ngay được.

Buổi trưa, hai chiếc xe xuống khỏi đường cái, dừng xe nghỉ ngơi giải quyết bữa trưa.

Trên xe có thiết bị đun nóng, có thể bưng hộp thiếc đựng cơm nóng hổi lên ăn tuyệt hơn lương khô gì gì đó nhiều, Giang Luyện yên bình ăn cơm dưới vòm che mưa chắn gió sau xe, lại lấy điện thoại ra xem.

Vẫn không có sóng, trên đường xe đi sóng lúc có lúc mất, có khi vừa lên được một vạch, xe đã chạy ra ngoài phạm vi bắt sóng, khiến người ta lo phát sốt mà chẳng có cách nào.

Huống Mỹ Doanh tới tìm Giang Luyện.

Đường đi càng lúc càng lên cao, nhiệt độ không khí tất nhiên là cũng càng lúc càng xuống thấp, những người khác có thể thích ứng được, duy chỉ có Huống Mỹ Doanh là thân mình yếu ớt, đã mặc áo bông mỏng vào rồi, điều này khiến Giang Luyện nhận ra gọi cô đến giúp đỡ chẳng phải quyết định sáng suốt gì cho cam.

Hai ngày nay, Huống Mỹ Doanh vẫn vui vẻ cười đùa, biểu hiện cũng rất bình tĩnh, nhưng nay chính thức lên đường, rốt cuộc cũng lộ ra vài phần căng thẳng.

Cô vén tay áo lên, chìa cánh tay ra cho Giang Luyện xem: “Đến đó em phải lấy dao mình đúng không?”

“Cắt dài chừng nào thì thích hợp?”

“Cắt một vết thôi có được không? Hay là cứ đi một đoạn thì cắt một vết? Nếu là một đoạn thì là mấy cây, một cây hay hai cây?”

Có thể nhìn ra cô cũng trăn trở rất nhiều.

Đáng tiếc là Giang Luyện không đưa ra được bất kỳ một câu trả lời nào: Con người có thể dễ dàng lý luận suông, đến thực địa rồi mới biết khác xa với tưởng tượng, không nói đâu xa, Côn Lôn Sơn không thể lên đỉnh núi xem mặt trời mọc chụp ảnh được như Hoa Sơn, Thái Sơn – người ta có độ cao, có viền tuyết, cũng có đỉnh núi tuyết, có một số đỉnh đến đội leo núi chuyên nghiệp còn phải sợ nữa là, như Huống Mỹ Doanh…lên được sao?

Hắn hàm hồ trả lời: “Em thả lỏng là được, đến rồi lại nói.”

Đuổi Huống Mỹ Doanh đi rồi, Giang Luyện đi tìm Thần Côn.

Thần Côn không xuống xe, vùi mình trên ghế phó lái, ôm quyển “Bành Tổ – ông tổ môn dưỡng sinh” đọc ngấu nghiến.

Giang Luyện vịn lên cửa xe, đầy bụng tức giận: Đây không phải là gạt người à, rõ ràng là sinh sản tự thể, có phải là dưỡng sinh đâu.

Trời nắng gắt, hắn giơ tay lên làm mái hiên che trước trán, mắt không mở ra nổi: “Côn Lôn Sơn quá rộng, tôi cảm thấy cách chúng ta nghĩ không khả thi, không thể đi lung tung không đích được, phải có manh mối rõ ràng.”

Thần Côn đang xem đến nhập thần, vào tai phải ra tai trái, thuận miệng ừ một tiếng.

“Chú có mơ thấy gì khác không?”

“Không.”

Vẫn không mơ thấy gì, trước đây không ai mong đợi lão mơ thì lão mơ như tiêu chảy vậy, mà giờ ngày ngày trông mong thì lão lại táo bón giấc mơ.

Trong lòng Giang Luyện nóng nảy, thấy thái độ của Thần Côn như vậy, cảm thấy hơi khó chịu: “Hay thế cơ à? Đây còn không phải là người sau nói bừa sao?”

Hắn thuận tay cầm một cuốn lên, cuốn này kể về thần tiên cổ đại, Bành Tổ có một thiên riêng, Đào Điềm còn cẩn thận dán một mảnh giấy ghi chú vào thiên về Bành Tổ.

Thế nên Giang Luyện vừa giở ra đã giở tới thiên đó.

Hắn đọc lướt qua, ánh mắt nhanh chóng bị một câu hấp dẫn: “Bành Tổ cưới những bốn mươi chín người vợ?”

Có thể thấy ông cụ tuy rất có thành tựu về tuổi thọ nhưng về ái tình thì cũng quá không một lòng rồi.

Thần Côn có biết chuyện Bành Tổ cưới bốn mươi chín người vợ, trong “Thần tiên liệt truyện” thời Tấn và “Thái bình quảng ký” thời Tống đều có ghi chép, nói Bành Tổ “mất bốn chín vợ, tang năm tư con”, đại khái là để làm nổi bật sự trường thọ của Bành Tổ.

Lão ngước lên nhìn Giang Luyện: “Tiểu Luyện Luyện, cậu xem lại trọng tâm của cậu đi, tôi đọc sách là để tra xem bên trong có ẩn giấu manh mối gì hay không, mà cậu thì lại chỉ thấy được mỗi vợ người ta nhiều.”

Giang Luyện phân bua: “Tôi cũng đang tìm manh mối mà, ông ấy nhiều vợ nhiều con vậy, đều ra đi trước ông ấy, chứng tỏ ông ấy đúng là sinh sản tự thể, cũng chứng tỏ chênh lệch giữa thần và người rất lớn, đều là con ruột cả mà không một ai kế thừa được năng lực của ông ấy.”

Trong lòng Thần Côn chợt động, trong đầu vụt lóe lên một tia sáng, đáng tiếc là quá yếu ớt, không bắt lại được.

Nhưng ngược lại, Giang Luyện chợt nghĩ đến điều gì: “Con ra đi trước ông ấy nhưng còn có thế hệ cháu chắt mà, Bành Tổ vươn cành mọc lá giỏi thật đấy, bốn mươi chín phòng cơ mà – chú xem, phim trạch đấu của người ta chỉ ba phòng thôi đã đấu được đến tám mươi tập rồi, đây những bốn mươi chín phòng…”

Hắn nhìn Thần Côn vẻ lạ lùng: “Bốn mươi chín phòng, nếu sinh sôi nảy nở đến tận bây giờ thì đáng lý phải là cả một dòng họ khổng lồ, quy mô không thua gì quỷ non ma nước, nhưng sao lại chỉ có một mình chú là hậu duệ thôi thế?”

Thần Côn bật thốt đáp: “Cậu không thể vơ đũa cả nắm thế được, tôi là ngoại lệ, bị vứt bỏ, tôi bị ném ở cửa một thôn nhỏ cơ mà.”

Xe bấm còi, phải tiếp tục lên đường rồi, Giang Luyện đứng thẳng dậy, đóng cửa ghế phó lái lại, lẩm bẩm: “Không ném người khác lại chỉ ném chú, chú có cái gì khác biệt vậy.”

Thần Côn ngồi yên bất động, trên cửa sổ xe màu trà phản chiếu khuôn mặt mờ mịt của lão.

***

Buổi chiều, độ cao lại tiếp tục tăng lên, nhiệt độ liên tục thấp xuống, mọi người đều không chịu nổi, nhao nhao, mặc thêm áo đội thêm mũ ở trên xe, đến gần chạng vạng thì đã không còn đường đi đúng nghĩa đen nữa, xe đi chỉ căn cứ theo định vị vệ tinh và vết bánh xe mơ hồ trên mặt đất.

Phong cảnh bên ngoài tuy đẹp nhưng nhìn mãi cũng chán, chứ càng đừng nói đến sắc trời đang dần tối xuống, chẳng nhìn thấy phong cảnh đâu nữa. Giang Luyện xiêu vẹo ngủ gật trên ghế, đương cơn mơ màng, chợt thấy tốc độ xe chậm xuống, sau đó thân xe khựng một cái, đỗ lại.

Giang Luyện mở mắt, vô thức hỏi một câu: “Đến rồi?”

Đào Điềm ngồi cùng Huống Mỹ Doanh trên hàng ghế trước, nghe vậy quay đầu lại: “Chưa ạ, nhưng bác tư nói có thể anh và chú Thần sẽ cảm thấy hứng thú với chỗ này, lúc ngang qua thì dừng lại một chút.”

Cảm thấy hứng thú?

Tại sao hắn lại cảm thấy hứng thú với một nơi trong hoang dã chứ?

Giang Luyện nhìn ra phía trước.

Có thể lờ mờ trông thấy ở đó có vài căn lều cũ nát đang bị gió thổi phồng lên, lung lay muốn bay, nhưng không có đèn, không có lửa, rõ ràng là không có người ở, có vài căn lều mặt sau còn bị xé rách, bị gió lật qua lật lại, giống như một lá cờ kỳ dị.

Thần Côn phản ứng được trước: “Có phải là chỗ Đinh Bàn Lĩnh kia…”

Đào Điềm vội gật đầu: “Đúng ạ, có nói với cháu đây là nơi một người tên là Đinh Bàn Lĩnh đã qua đời.”

Vậy thì đúng là phải xuống xem thử rồi, Thần Côn và Giang Luyện cùng theo Đào Điềm xuống xe, đi về phía mấy căn lều vải. Hai tài xế lái lâu cũng đã hơi mệt mỏi, ra ngoài xe hút thuốc, chỉ có Huống Mỹ Doanh nghe nói là nơi có người chết, sinh lòng kiêng kỵ, lại ngại bên ngoài lạnh nên làm tổ trên xe không muốn di chuyển, Vi Bưu tất nhiên là cũng ở lại theo cô.



Đi bộ không bao lâu, những căn lều này đã gần ngay trước mắt.

Giang Luyện gần như nắm được tất cả những gì ma nước đã phải trải qua.

Ma nước tìm hầm đất trôi nổi vào giữa những năm chín mươi, lần đó đã bị tổn thất nặng nề, chết trên trăm người, những người sống sót phần lớn cũng lục tục phát bệnh rồi qua đời trong vòng hai mươi năm sau đó – người duy nhất may mắn còn sống đến giờ đại khái chỉ có cô bạn gái Dịch Táp của Tông Hàng mà thôi.

Hơn một năm trước, ma nước đi tìm hầm đất trôi nổi lần thứ hai, dù đã chuẩn bị đầy đủ các loại trang bị như súng phun lửa, nhưng tổn thất vẫn là một con số chẳng thua kém gì khi trước, nhất là mất đi đương gia Đinh Bàn Lĩnh.

Đinh Ngọc Điệp kế nhiệm vẫn trăn trở về sống chết của Đinh Bàn Lĩnh, hắn liên tiếp phái ma nước lấy danh nghĩa nghiên cứu địa chất truy tìm không ngừng ở Tam Giang Nguyên, mấy căn lều trước mặt này chính là nơi đóng quân của những ma nước ấy.

Sau đó, trong một đêm, người của doanh trại đều biến mất, chỉ còn lại một thi thể, đó chính là Đinh Bàn Lĩnh đã mất tích suốt hơn một năm.

Ông đã dùng dao đâm xuyên họng mình, còn để lại ba chữ rưỡi.

Tìm quỷ non giúp.

***

Trước khi đi vào, Giang Luyện hít sâu một hơi, vặn sáng đèn pin, Đào Điềm đi trước dẫn đường như một hướng dẫn viên xứng chức, giới thiệu cho hai người.

Giang Luyện nhìn thấy nơi thi thể Đinh Bàn Lĩnh từng ngã xuống, thi thể đương nhiên đã được chuyển đi, nhưng nơi chỗ thi thể nằm thì có rải phấn trắng viền lại, còn từng cắm que gỗ, vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra.

Còn trông thấy một khoảng đất nhỏ, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng ngồi xổm xuống nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra đất nơi này hiện thành hình xoắn ốc, như từng khép lại theo dạng xoay tròn.

Giang Luyện và Thần Côn liếc nhau, trong lòng đều đã hiểu rõ: Nghe nói hầm đất trôi nổi cần hít thở, vào buổi tối, trên mặt đất sẽ xuất hiện cửa mở, gọi là “Đất mở cửa, gió xộc trời sao”, nhưng đến khi trời sáng thì sẽ khép lại, sau khi khép kín, mặt đất nơi ấy sẽ hiện lên một vết vân như vậy – vết vân này cũng là con đường duy nhất để ma nước truy tìm hầm đất trôi nổi.

Giới thiệu của Đào Điềm cũng chứng minh điểm này: “Trước khi Đinh Bàn Lĩnh chết, gần đây có một người Tạng tên là Đan Tăng đã từng tới đây tặng thịt dê cho bạn bè trong trại, còn trò chuyện mấy câu với Đinh Bàn Lĩnh. Theo lời anh ta kể lại, lúc anh ta trông thấy Đinh Bàn Lĩnh, Đinh Bàn Lĩnh đang dùng một cái hộp giấy che một chỗ trên mặt đất lại, chính là chỗ này…”

Chưa nói hết câu thì điện thoại vệ tinh giắt sau hông chợt vang lên, Đào Điềm sững sờ, nói với hai người “Xin lỗi” rồi vội vã ra khỏi lều đi nghe điện thoại.

Đào Điềm còn có điện thoại vệ tinh?

Giang Luyện lấy điện thoại của mình ra xem, hiển thị sóng không một vạch nào, làm hắn chỉ muốn giơ tay lên bắt sóng, hắn hối hận hết sức vì đã không cân nhắc đủ chu toàn, không mua một cái điện thoại vệ tinh mang theo.

Nếu Đào Điềm có thì mình có thể mượn cô ấy dùng không, hoặc là mua lại cũng được, như vậy liên lạc với Mạnh Thiên Tư cũng thuận lợi hơn một chút.

Trong lòng hắn nghĩ vậy, bất giác bước hai bước về phía mép lều, vừa vặn nghe thấy tiếng Đào Điềm la lên, khẩn trương đến độ giọng gần như biến đổi: “Sao có thể? Sao có thể như vậy? Thế này…phải làm sao đây?

Dù không nghe được nội dung cụ thể nhưng qua giọng điệu của Đào Điềm, hắn trực giác nhất định là đã xảy ra chuyện.

Lát sau, Đào Điềm đi vào.

Dù cô rất muốn giả bộ bình tĩnh nhưng con gái tuổi này nếu chưa từng thực sự trải qua chuyện gì thì sẽ không thể bình tĩnh được, Giang Luyện vừa lướt mắt quan sát đã nhìn ra tay cầm điện thoại vệ tinh của cô đang run lên, tần suất không tự chủ được liếm môi rõ ràng tăng vọt.

Giang Luyện cũng không định uyển chuyển gì, hỏi thẳng: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”

Đào Điềm bị bất ngờ, mờ mịt “á” một tiếng, muốn nói lại thôi.

Giang Luyện đánh mắt ra hiệu với Thần Côn.

Thần Côn lập tức hiểu ý, hắng giọng, hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì thế? Có cần tôi nói với cô Mạnh một tiếng không?”

Thân phận ba lớp cánh sen quả nhiên dễ sử dụng, Đào Điềm lộn xộn đáp: “Không không, bác tư hẳn sẽ nói…”

Cô lấy lại bình tĩnh, giọng vẫn hơi run: “Nhóm bác tư đã sớm vào núi, hơn hai trăm người, chia ra hai mươi đội nhỏ, tìm ở những đoạn khác nhau, đều đi sớm về muộn, bình thường hay liên lạc bằng điện thoại vệ tinh, buổi tối mỗi ngày, dù không trở lại thì cũng sẽ gọi điện thoại, báo cáo tiến triển hôm đó và đoạn đường mình đã tìm kiếm…”

“Có một đội, khoảng chừng tám người, mất liên lạc từ hai ngày trước, bác tư lại phái một đội khác đi tìm…”

Thần Côn khẩn trương: “Cũng mất liên lạc?”

Giang Luyện dở khóc dở cười, nhỏ giọng bảo lão: “Có thể nghĩ tốt bụng hơn chút được không?”

Đào Điềm lắc đầu: “Nói là, từ sáng sớm đến giờ đã tìm được…ba thi thể, bác tư muốn điên lên rồi, đã dẫn người chạy tới đó, những người khác vẫn chưa rõ tung tích, mọi người đang bàn tán xôn xao, đều còn đang…nghe ngóng.”

Giang Luyện im lặng.

Từ sự kiện Lưu Thịnh có thể thấy được quỷ non rất quan tâm tới mạng người, Mạnh Thiên Tư dẫn dội, mất mất một Lưu Thịnh cũng đã rất tự trách rồi, lần này bác tư còn vừa ra trận đã mất mất ba mạng, chẳng biết nhân số có tăng nữa hay không – dù là ai cũng muốn điên lên thôi.

Thần Côn nuốt nước bọt: “Có phải là tuyết lở hay trượt chân ngã xuống gì không?”

Đào Điềm lấy lại tinh thần: “Cháu cảm thấy là không phải, mấy ngày nay không nghe nói có lở tuyết, nếu là thương vong tự nhiên thì không thể mất liên lạc cả đội như vậy được. Nhất định đã xảy ra chuyện lớn nên cô tư mới chạy đi như thế.”

Bất kể đã xảy ra chuyện gì thì đứng ở đây đoán mò chắc chắn là vô nghĩa, Giang Luyện thoáng trầm ngâm: “Chúng ta cũng mau chóng lên đường thôi, tình huống cụ thể đến rồi khắc biết, nói không chừng còn giúp được một tay.”

Đào Điềm gật đầu lia lịa, gần như là chạy đi, là người ra khỏi lều đầu tiên.

Giang Luyện và Thần Côn cũng lập tức ra theo, ban ngày ở đất Tạng tối rất nhanh, chỉ kiểm tra trong lều một chốc vậy thôi mà bên ngoài đã đen kịt rồi, từ xa đã trông thấy hai chiếc xe đã lên đèn, chút ánh sáng này bị bóng tối bủa vây đè ép trở nên vừa yếu ớt vừa áp lực.

Đi hai bước, Giang Luyện bất chợt quay đầu.

Không có gì khác thường, viền núi yên lặng, đất hoang trống vắng, mấy căn lều rách rung lên phần phật trong tiếng gió và bóng đêm.

Thần Côn ghé lại, hỏi hắn: “Sao thế?”

Giang Luyện cười: “Không có gì.”

Thoáng dừng lại rồi bổ sung: “Chỉ là cảm thấy cột sống hơi rờn rợn.”

Thần Côn ồ một tiếng, cũng quay ra sau nhìn một lượt, im lặng đi được hai bước, bỗng nói: “Cậu biết không, tôi có một người bạn, Tiểu Đường Tử, chính là người giữ lộ linh nhà họ Thịnh, từng vì một vài nguyên nhân mà một mình phiêu bạt bên ngoài hơn bốn năm.”

Thế nên, sao đột nhiên lại đề cập tới cô ấy? Có liên quan gì với tình huống lúc này?

“Cô ấy rất hay truyền thụ kinh nghiệm cho tôi, có một câu này tôi ấn tượng rất sâu sắc, cô ấy nói, nếu đang trên đường mà đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng thì nhất định không được nghi ngờ bản thân, chắc chắn là có chỗ không đúng thật.”

Giang Luyện không nói gì, chỉ quay đầu thoáng nhìn ra sau.

***

Sau khi lên xe, một lần nữa khởi hành.

Không khí trong xe ngột ngạt hơn khi trước rất nhiều, Huống Mỹ Doanh đã nhận ra, lại không hiểu nguyên nhân, chỉ tò mò lúc nhìn người này lúc nhìn người kia.

Bóng đêm u ám, đèn xe chỉ có thể vạch một luồng sáng rất hẹp ra phía trước, mắt thấy mấy căn lều dần rời xa khỏi tầm mắt, Giang Luyện thở khẽ một hơi dài, vô thức sờ sờ sống lưng, cảm thấy có thể là mình suy nghĩ nhiều quá thật.

Đúng lúc đó tài xế đột nhiên chửi một câu “Mẹ kiếp”, ngay sau đó thân xe xóc nảy dữ liệu, đầu xe đâm lệch, vọt thẳng sang bên hông, vừa vọt được một đoạn thì một bên bánh xe không biết có phải là nghiến trúng cái gì sắc nhọn hay không mà đột nhiên nổ lốp, thân xe nghiêng lệch từ từ dừng lại.

Xe phía sau cũng không biết nhìn thấy cái gì mà cấp bách chuyển hướng, rồi dừng lại cách đó không xa.

Bên này, Huống Mỹ Doanh đã mặt xám như tro tàn, cô ngồi yên như đã chết, run run nhìn luồng sáng của chiếc xe vừa dừng lại, ngập ngừng hỏi: “Chúng ta, chúng ta không phải là cán trúng ai rồi đấy chứ?”

Xe xóc nảy mạnh như vậy, hiển nhiên là đã cán lên thứ gì đó, hơn nữa còn không nhỏ.

Tài xế đấm mạnh lên mặt đồng hồ trên xe, thấp giọng rủa câu gì đó, Đào Điềm tỉnh táo lại, quỳ đầu gối lên chỗ ngồi, xoay người ra sau xem.

Nương ánh đèn yếu ớt của hai xe, cô nhìn thấy cách không xa sau xe quả thật có một người đang nằm rũ, xe hiển nhiên là đã cán thẳng lên, mà xe sau sau khi trông thấy đã khẩn cấp đổi hướng, tránh được cú cán thứ hai.

Tài xế lại chửi thề hai câu, cũng không biết là chửi mình hay chửi người kia, sau đó đưa tay mở cửa xe, trong sát na, Giang Luyện bật thốt: “Đợi đã, đừng xuống vội.”

Lại bảo tài xế: “Có bộ đàm không? Bảo tài xế xe kia cũng đừng xuống vội.”

Nhưng đã muộn, tài xế xe kia đã mang đèn pha xuống xe, đó là một người đàn ông cao lớn thô kệch để râu quai nón, đại khái dù sao cũng không phải mình cán người nên không bị áp lực gì, dùng đèn pha soi soi một hồi rồi tức giận quát bên này: “Sao còn chưa xuống! Sợ ngu người luôn rồi à? Đâm phải người ta mà không biết à?”

Còn chưa dứt lời, thân mình bỗng cứng lại.

Huống Mỹ Doanh run lên bần bật, trong họng phát ra những tiếng khằng khặc, cô đã sợ đến tắt tiếng rồi.

Cô nhìn thấy một vật sắc nhọn gì đó xuyên qua sau đầu tài xế kia, đâm thẳng ra từ một bên mắt anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui