Lúc ăn cơm hai nhà có nói đến nguyện vọng của con trẻ, Trần Khai Sinh khuyên Tôn Ngữ Đàm với Trần
Duệ học kinh tế, còn hứa hẹn: “Chỉ cần Tiểu Đàm chăm chỉ học, ra trường cứ vào công ty ông làm.”
Tôn Ngữ Đàm: “Cảm ơn ông ạ, nhưng cháu muốn học khoa tiếng Anh.” “Cũng được!” Trần Khai Sinh không
cảm thấy hai chuyện có mâu thuẫn gì.
Trần Đình hỏi: “Tiểu Đàm muốn học trường nào, có thích thành
đàn em của chị không?”
“Em vẫn đang suy nghĩ ạ, xem nên đăng ký vào Bắc Đại hay Thành Đô.”
Trần Duệ vẫn luôn cúi đầu bỗng ngẩng lên, vô tình bị Trần Đình thấy được.
Cô nhìn em trai, cảm thấy
hôm nay tâm trạng nó rất xấu, mặt mũi thì lầm lì, đỉnh điểm là chiều nay, nó chọn quần áo mất nửa
tiếng, đủ biết đang cáu kỉnh đến mức nào.
Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn theo ánh mắt rực cháy của em trai mình thì thấy Tôn Ngữ
Đàm đang chống cằm nghe người lớn nói chuyện.
Trần Đình ngẩn ra, trong đầu xuất hiện một suy đoán,
xâu chuỗi các chi tiết lại với nhau, đáp án đã trở nên rõ ràng, cô ngây người sửng sốt.
Tô Nam hỏi, “Tiểu Duệ tính nộp đơn vào trường nào? Thanh Hoa à?” Trần Duệ: “Vâng ạ.”
Anh vẫn nhìn Tôn Ngữ Đàm, nhưng Tôn Ngữ Đàm lại mải ngó nghiêng đâu đấy.
Tầm mắt Trần Đình đảo
quanh hai người, quyết định giúp thằng em xui xẻo của mình, cô ấy nói: “Tiểu Đàm, chị vote một
phiếu cho Bắc Đại nhé, lịch sử lâu đời, môi trường lại tốt.
Hơn nữa cũng gần trường Trần Duệ, hai
đứa cũng tiện giúp đỡ nhau.”
Tôn Ngữ Đàm gật đầu, “Vâng ạ, thời gian vẫn còn sớm, để em suy nghĩ kỹ ạ.”
Trần Duệ ghét cô như thế thì giúp đỡ cái gì, ma nó tin, Tôn Ngữ Đàm thầm nghĩ, điện thoại ở góc bàn
lại rung lên, cô cầm xem, Võ Tuấn Triết gửi nhãn dán ngoan ngoãn chờ đến, cô mỉm cười, chuẩn bị
nhắn lại thì cậu đã gửi một định vị đến, không ngờ lại cùng chỗ với cô, Tôn Ngữ Đàm nhắn, “?”
Võ Tuấn Triết: “Tớ ở tầng dưới.”
Võ Tuấn Triết: “Không cần vội, cứ ăn no hẵng xuống, tớ đang chơi game.” Tôn Ngữ Đàm thoáng nhìn mặt
bàn, nghiêng người hỏi nhỏ Trần Đình, “Chị Trần Đình, tí nữa ăn cơm xong mình còn đi đâu không?”
“Không, tối nay chỉ tụ họp gia đình thôi, chưa tổ chức tiệc lớn.” Tôn Ngữ Đàm yên lòng, Trần Đình
hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à?” “Bạn em đang rủ đi chơi.”
“Ai cơ? Bạn trai?”
Tôn Ngữ Đàm định phủ nhận nhưng lại nghĩ lấy cớ như vậy có khi lại dễ chuồn hơn, ai lại lỡ lòng làm
khó một cặp yêu nhau chứ? Cô bèn mỉm cười, cam chịu nói, “Cậu ấy đang đợi em dưới tầng.”
Trần Đình thong thả lau môi, “Em bảo em ấy lên đây đi.” “Dạ?”
“Đã tới tận đây thì phải chào hỏi cho đúng lễ chứ?”
Tôn Ngữ Đàm suy nghĩ một lúc, thực ra cũng chẳng có gì, Võ Tuấn Tiết cũng không phải dạng nhát gan
sợ chuyện vặt này, cô bèn gửi số phòng cho cậu, “Bọn tớ sắp ăn xong rồi, nhưng cậu phải lên đây
chào thì tớ mới chuồn được.”
Võ Tuấn Triết lập tức nhắn lại: “Gặp người lớn?” “Ừ, dám không?”
“Đợi tí.”
Cô cất điện thoại chưa bao lâu, cánh cửa phòng đã vang tiếng gõ, Võ Tuấn Triết tự nhiên bước vào.
Tôn Ngữ Đàm dựa lưng vào ghế, mỉm cười với cậu.
Cậu nhướn mày nhìn cô rồi nói xin chào với bố mẹ
Tôn đã quen mặt, và chào hỏi những người lớn xa lạ còn lại.
Cậu tự giới thiệu là bạn thân của Tôn
Ngữ Đàm, nghe tin cô đang ăn cơm ở đây thì muốn lên chào hỏi mọi người rồi xin dẫn Tôn Ngữ Đàm ra
ngoài chơi.
Trời sinh cậu mày rậm mắt to, thích cười sang sảng, là kiểu yêu thích của người lớn, Tô Nam cười
bảo cậu ấy ngồi xuống, Võ Tuấn Triết vội nói không ạ rồi chạy đến chỗ Tôn Ngữ Đàm.
Mọi người nhìn cặp đôi không chỉ đơn thuần là “bạn học” với những suy nghĩ khác nhau, có nghi ngờ,
có trêu ghẹo, cũng có bình tĩnh nhìn thấu nội tình, chỉ có Trần Duệ mặt lạnh là chẳng quan tâm suốt
cả quá trình, lúc người ta đến tận nơi cũng không thèm liếc một cái.
Trần Đình nhìn Võ Tuấn Triết rồi lại nhìn thằng em mình, cô phát hiện từ khi nhìn rõ tâm tư của
người nào đó, thằng nhóc trở nên đơn thuần như tờ giấy trắng trước mắt cô.
Cô thích thú quan sát
Trần Duệ.
Thằng em này từ nhỏ đến lớn chẳng biết giấu diếm gì, mọi cảm xúc đều viết rõ lên mặt, nói
lời tổn thương người khác cũng không biết xin lỗi, từ khi nào đã học được cách đeo mặt nạ thế này.
Đáng tiếc Tôn Ngữ Đàm vừa đi, đến cả Trần Khai Sinh cũng nhìn ra Trần Duệ thần thờ, được một lúc
thì hai nhà đành giải tán.
Ngồi trong quán trà sữa được một lúc, Tôn Ngữ Đàm cuối cùng cũng biết tại sao Võ Tuấn Triết lại vội
đi như vậy, hóa ra mẹ cậu đã về.
“Hai người đó nói chuyện, thầy Võ cảm thấy không việc gì phải vội.
Sau khi tới Úc thì rất khó về,
cứ để tớ chơi nốt hè này.
Mẹ tớ lại bảo bà chờ lâu lắm rồi, ngày mai phải đi luôn, tớ thấy thầy Võ
chả lay động nổi bà ấy, hành lý của tớ được xếp hết rồi.”
Qua mấy câu kể của Võ Tuấn Triết, Tôn Ngữ Đàm cũng biết mẹ cậu ta là người rất quyết đoán, còn thầy
Võ chủ nhiệm lớp họ ba năm cấp 3 lại quá hiền lành tốt bụng, nên kết quả đã định sẵn.
Tôn Ngữ Đàm thở dài, “Có vẻ chúng ta phải xa một vòng đại dương rồi.” “Tớ sẽ quay về.”
Tôn Ngữ Đàm nhìn cậu ta đầy thương xót, “Tớ thấy dì còn lâu mới thả cậu về.”
“Tớ cũng thấy thế.” Võ Tuấn Triết nói, “Cứ nghĩ đến việc thức dậy trong bầu không khí trong lành và
cảnh đẹp mỗi ngày, tớ lại chẳng muốn về tí nào.”
“…” Tôn Ngữ Đàm mặc kệ cậu ta, cô nhìn quanh, “Ơ, không còn ai đến tiễn cậu à?” Cô nhớ cậu ta còn
một đám hồ bằng cẩu hữu.
“…Ừ, tạm biệt chẳng vui gì.
Đừng gọi Canh Quả đấy, tớ ngại cậu ấy bù lu bù loa lắm.
Tôn Ngữ Đàm,
mỗi cậu đỉnh nhất, cái gì cũng thờ ơ vô cảm.” Tôn Ngữ Đàm nghi ngờ tai mình nghe nhầm: “Tớ vô cảm?
Tớ tình thâm nghĩa trọng như này, bỏ cơm bỏ nước đến tiễn cậu đấy.”
“Sao Trần Duệ cũng ở đây? Hai nhà các cậu có quan hệ gì? Tôn Ngữ Đàm, cậu có phải là con gái của
ông trùm tài chính nào không?”
“Tưởng bở vừa thôi, nhà tớ làm thuê cho nhà cậu ta.” “Cậu còn nhớ lần đầu tiên bọn mình nói chuyện
không?” Tất nhiên là nhớ rồi.
Lúc ấy Tôn Ngữ Đàm mới chuyển đến trường Nhất Trung của Hải Thành, cô hơi lạc lõng với lớp.
Vốn mặt
mũi cô cũng xinh xắn, tính cách lại tốt, biết
cách hòa đồng với bạn bè nên đến đâu cũng tạo được mối quan hệ tốt.
Nhưng do cô chưa quen giọng địa
phương của Hải thành, nên dù người đằng trước có nói xấu cô, cô cũng chẳng biết nổi, miễn bàn đến
chuyện hòa đồng với lớp.
Vậy nên, mọi người đều tưởng bạn mới này tính hướng nội ngại ngùng, mãi cho đến hôm Võ Tuấn Triết
chơi cờ với bạn ngồi cạnh cô, cô đứng xem cùng, nhìn thấy nước nguy nên buột mồm nhắc một câu.
Võ Tuấn Triết không chơi nữa, “Hai đánh một, không công bằng.” Cậu nhìn Tôn Ngữ Đàm, “Hoặc là cậu
đấu với tớ, hoặc là bạn Tôn Ngữ Đàm đấu với tớ.”
Bạn ngồi cùng bàn vội đứng dậy, “Để cậu ấy đấu.”
Tôn Ngữ Đàm cũng không ngại ngùng, ngồi xuống đấu.
Nhờ ông nội mà cả nhà họ Tôn đều mê chơi cờ, từ
nhỏ cô đã bị bàn cờ thu hút, nhưng không bị được với đám anh chị họ, ở nhà toàn thua suốt, nhưng
đấu với bạn cùng trang lứa thì cô chẳng sợ, mấy ai thắng nổi cô đâu.
Ván cờ giằng co đến tận phút cuối cùng, đám bạn bu vào xem đông như kiến, thầy Võ vào lớp cũng
chẳng ai nhận ra, thầy cũng không quát lên, đủng đỉnh chắp tay sau lưng cùng ngó vào, rồi véo tai
Võ Tuấn Triết, “Thằng oắt vô dụng này, có mỗi một nước cờ cũng ngâm nga mất thời gian? Cất đi, lôi
sách ra học.”
Mọi người ùa về chỗ như thú rừng chạy loạn, Tôn Ngữ Đàm bình tĩnh dịch mông về chỗ của mình..