Xương Sườn



Chuyển ngữ: Galanthus

Biên tập: Đằng Yên

art-birds-cute-drawing-Favimcom-2588298

Cuộc họp cuối cùng cũng dừng lại, Đổng Mặc vừa ra khỏi phòng họp đã lập tức xuống phòng làm việc lấy áo khoác mặc vào. Nếu ở biệt thự có camera theo dõi thì việc bây giờ cô phải làm là xem lại camera ở biệt thự ngày cô đến và tìm biển số của xe taxi đó. Hy vọng có thể qua vợ ông ta biết thêm một số chuyện về bảo hiểm.

Đổng Mặc bước ra cửa phòng, chuẩn bị đi xuống tầng một. Vừa đi đến đầu hành lang bỗng nhiên cô bị một bàn tay giữ lại, ngạc nhiên quay đầu lại phát hiện ra đó là Ôn Hành Viễn.

Anh đang đứng trên hành lang trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười. Dường như anh có thể đoán ra kết luận của Đổng Mặc giống với kết luận của anh. Anh vươn tay vén tóc cô ra khỏi áo khoác, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ em sẽ không làm tôi thất vọng.”

Cô ngẩng mặt lên, con ngươi màu hổ phác trong trẻo vô cùng, cô không nghĩ đến việc sẽ phụ sự mong đợi của chú Ôn, bởi sự tin tưởng trong mắt chú Ôn giống như giống như ánh mắt cỗ vũ của cha dành cho cô. Cuối cùng cô khẽ nhếch miệng cười, hơi lộ ra hai lúm đồng tiền, cho anh câu trả lời khẳng định.

Ôn Hành Viễn nhìn bóng dáng Đổng Mặc rời đi, đang chuẩn bị trở về thì nhận được điện thoại từ bệnh viện. Vừa mới ấn nút nghe đã nghe thấy tiếng bác sĩ ở đầu dây bên kia: “Xin hỏi có phải anh Ôn không ạ? Là thế này, điện thoại của Đổng Mặc không có ai trả lời, bây giờ cha cô ấy đang ở trong phòng cấp cứu…”

Anh bị bất ngờ, vẻ mặt bỗng chốc cứng ngắc, bước chân cũng đột ngột dừng lại. Anh định đuổi theo Đổng Mặc nhưng vừa mới chạy được vài bước lại đột ngột dừng ngay trước cửa. Anh ngắt điện thoại rồi bước về bãi đỗ xe, lái xe đi đến bệnh viện.


Lúc đó, Đổng Mặc đang tiến hành điều tra nên không biết tình hình ở bệnh viện. Các đơn vị liên quan rất phối hợp, tiến hành xem xét camera ngày hôm đó, ghi lại biển số xe rồi nhanh chóng lấy được số điện thoại đưa cho cô. Người ở đầu dây bên kia kết nối giúp Đổng Mặc với số di động của lái xe, cô gọi cho ông ta nói rõ ý định của mình. Lúc đầu người lái xe có vẻ không muốn phối hợp nhưng một lúc sau vẫn đáp ứng yêu cầu của Đổng Mặc, nên cô hẹn gặp ông ta ở một quán ăn nhanh.

Lúc lái xe nhìn thấy cô còn cười với cô, kiêu ngạo nói một tiếng: “Trước tôi nói với cô cô còn không muốn nghe. Nếu không phải tôi là người tốt tính, tôi cũng lười tới đây gặp cô. Cho nên có vấn đề gì thì cô cố gắng hỏi nhanh lên, tôi còn chuẩn bị giao ban.”

Đổng Mặc nghĩ muốn gọi vợ của ông ta ra đây càng có thể biết được nhiều điều hơn, nhưng lại ngại ông ta kiêng dè lại cảm thấy không vui nên trước tiên đành phải tìm hiểu tình huống với ông ta trước.

Vả lại, may mắn là tình cảm của người đàn ông này và vợ cũng rất tốt, công việc của vợ ông ta cũng có tiếp xúc nên hiểu biết không hề ít, nhất là việc của Vưu Chi Nguyên. Người đàn ông này được cái thích nói thẳng, lúc nãy tỏ ý không muốn gặp là vì lần trước ở trên xe thái độ của Đổng Mặc khá xa cách khiến cho ông ta khá tức giận. Tuy nhiên, ông ta không biết lúc đó Đổng Mặc đang theo suy nghĩ về hồ sơ vụ án không để ý đến mà thôi. Mà hiện tại ông ta nói càng kĩ lại thấy mình càng nói càng nghiện, hiểu biết cũng không đủ, vì thế nhanh chóng gọi cho vợ đang nghỉ ở nhà tới đây.

Vợ của ông ta tới đây, không có điều gì có thể tốt hơn.

Mà lúc này Ôn Hành Viễn đang ở trên cầu Kiều, đúng vào giờ cao điểm tắc đường. Con đường suy nhất đi qua cầu Kiều đang sửa chữa nên hiện tại đang rất ách tắc. Anh cau mày thật chặt, một tay đặt trên vô lăng lo lắng gõ nhẹ, ánh mắt quan sát phía trước, chiếc xe di chuyển từng chút từng chút một.

***

Vợ của người đàn ông đó không bao lâu sau đã đến, nhìn thấy Đổng Mặc thì đầu tiên là mỉm cười, sau khi ngồi xuống hai người mới bắt đầu nói chuyện. Người phụ nữ hồi tưởng lại ngày mà thư kí của Vưu Chi Nguyên đến công ty làm thủ tục, nói một lần: “Hôm ấy, người tiếp anh ta là giám đốc của chúng tôi, người đến công ty làm việc chính là thư kí của ông ta, sau đó nghe nói…”

Vợ ông ta cũng không nói nhiều lắm, nhưng những lời này hữu ích hơn rất nhiều những gì người lái xe nói vừa nãy. Trong đầu Đổng Mặc bắt đầu sắp xếp lại mọi việc, một đáp án dần dần sáng tỏ. Sau đó cô muốn gọi cho Ôn Hành Viễn nói cho anh những điều cô sẽ nói ở buổi họp tiếp theo. Cô lấy điện thoại trong túi áo ra thì phát hiện có một số cuộc gọi nhỡ.


Mở ra xem đều là từ một người gọi, nhìn thấy dãy số trên màn hình, mặt cô bỗng nhiên trắng bệch. Đột ngột đứng lên rồi chạy ra khỏi quán ăn nhanh, ngay cả chào tạm biệt cũng không kịp nói. Cô tiện tay chặn một chiếc taxi, hai bàn tay đặt ở chân nắm chặt đến nổi cả gân xanh, trái tim cô dường như nhảy ra khỏi lồng ngực. Lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi, hai mắt nhìn chằm chằm vào một điểm cố định, lắp bắp không biết bản thân mình đang nói gì.

Xe vừa dừng lại ở cổng bệnh viện, cô gửi tiền rồi nhanh chóng ra khỏi xe rồi chạy nhanh lên tầng.

Cô thở hổn hển đẩy cửa phòng bệnh ra, trong phòng không thấy bóng dáng Đổng Nghiễn, cô đột nhiên cảm nhận được cái cảm giác bất lực ùa đến. Cô tựa vào bên cạnh cửa phòng, há miệng hít một hơi, mắt rưng rưng ôm lấy ngực chạy tới phòng của bác sĩ.

Người trực ban bấy giờ là hộ lí của bác sĩ, thấy Đổng Mặc như vậy thì muốn trấn an cô, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Đổng Mặc nắm lấy tay áo hỏi vẻ hốt hoảng: “Cha tôi thế nào rồi?”

“Ông ấy được chuyển đi lúc nào?”

“Sao tôi không…” Hộ lí nghe thấy giọng nói Đổng Mặc đã dần nghẹn ngào, cầm lấy tay cô nhẹ nhàng nói: “Đổng Mặc, không có việc gì, cha cô đang ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ Trương sẽ cố gắng hết sức.”

Bây giờ cô đang rất hoảng loạn. Bình thường gặp chuyện gì đều cố gắng kiềm chế giữ bình tĩnh nhưng có bất cứ chuyện gì liên quan đến cha cô lại không thể giữ nổi sự bình tình đó. Cô đang cố gắng ổn định cảm xúc của bản thân, hai mắt ửng hồng nhìn hành lang dài trước mặt, mím chặt môi bước đi như thường, lúc đến đoạn góc rẽ thì gặp Ôn Hành Viễn.

Anh đang ngồi trên ghế xanh, hai tay đặt trên gối, không rõ cảm xúc.

Cô bước đến bên cạnh anh, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Cả người cô lạnh như băng, không biết nói gì. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào hình phản chiếu trên nền gạch men màu trắng, hai chân khép lại, ngồi thẳng người.


Cha là một người lạc quan như vậy sao có thể có việc gì chứ? Ông ấy chẳng qua…

Ôn Hành Viễn nhìn đôi chân đang khép chặt của người bên cạnh, dần di chuyển lên khuôn mặt Đổng Mặc. Anh chăm chú nhìn cô, nghĩ đến lòng cô đang rất hỗn loạn lại nhớ tới năm đó anh ở cửa bệnh viện, căng thẳng chờ tin tức của cha mẹ. Cảm giác đau khổ đó anh biết rất rõ, trong lòng anh bỗng dưng mềm nhũn, dịu dàng lau đi giọt nước nước trên mặt cô. Trông cô bình lặng như nước nhưng qua sự ẩm ướt trên bàn tay anh có thể cảm nhận được trong lòng cô đang dậy sóng.

Cho dù Đổng Mặc cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như thế nào thì cũng không thể ngăn cản dòng nước mắt đang tuôn trào cùng với cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Anh muốn trấn an cô nhưng không biết nói thế nào. Tuy nhiên, không chỉ Đổng Mặc mà ngay cả Ôn Hành Viễn cũng không biết nói thế nào, chỉ khi nhìn cô anh mới biết bản thân phải trấn tình lại, bởi lúc này cô đang rất cần anh.

Đổng Mặc không dám suy nghĩ nhiều, cô đang làm mọi thứ trong khả năng của mình để ngăn cản những suy nghĩ xấu đang xâm chiếm tâm trí, cô thầm nghĩ phải đợi cha bình an từ bên trong đi ra.

Mới ngồi không lâu thì cửa phòng cấp cứu mở ra, Đổng Mặc lập tức chạy qua, nhìn thấy lông mày bác sĩ nhíu lại. Chưa đợi cô hỏi bác sĩ đã đưa cho cô một tờ giấy nói: “Đổng Mặc, đây là thoả thuận phẫu thuật. Tình huống trước mắt của ba cháu không được tốt lắm, cần phải phẫu thuật ngay.”

Đôi môi cô run rẩy cầm lấy bút, dừng lại ở tờ giấy không di chuyển được. Cô nắm chặt đầu cây bút, hết sức mơ hồ. Kiềm chế nước mắt, cô tự nói với chính mình phải bình tĩnh, hít vào một hơi thật mạnh rồi đặt bút viết tên mình xuống. Buông cây bút xuống, toàn thân giống như bị người ta kéo mạnh ngồi xuống chiếc ghế dựa.

Bàn tay lạnh lẽo của cô bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, Ôn Hành Viễn đưa tay nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay vững chắc của mình. Anh không biết lúc này có thể dùng ngôn ngữ gì để xoa dịu vết thương của cô, có lẽ chỉ có thể nắm lấy tay cô khiến cho cô cảm nhận được anh sẽ luôn bên cô, cảm nhận được cho dù mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa, họ đều không cô đơn một mình. Nắm tay anh không dám thả lỏng chút nào, dường như đã dùng tất cả sức lực để nói với Đổng Mặc, cô không chỉ có một mình.

Đổng Mặc dường như có thể cảm nhận được bàn tay thô ráp của anh đang xoa nhẹ lên bàn tay mềm mại của mình, cô cúi mặt xuống lau nước mắt.

Nếu trên đời này có chuyện gì có thể khiến Đổng Mặc khóc không ngừng thì chắc chắn là Đổng Nghiễn bị thương. Từ khi cô biết nhận thức tới nay, cho dù chịu nhiều vết thương hay là chịu nhiều bất công nghi ngờ cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng chỉ cần nghe nói Đổng Nghiễn làm nhiệm vụ bị thương hay là đổ bệnh nằm viện, cô lại không thể khống chế được nước mắt của chính mình. Những giọt nước mắt cứ tuôn ra như vỡ đê.

Đổng Nghiên là người mà cả đời này cô rất biết ơn và yêu quý, là cha của cô, nên cô không thể chịu nổi việc ông có bất cứ vết thương nào cũng giống như Đổng Nghiễn không muốn cô phải chịu một chút uất ức nào. Nếu như không có Đổng Nghiễn, cô không biết bây giờ mình sẽ như thế nào, nhưng có thể khẳng định một điều là cô sẽ không có một người cha tốt như vậy, cũng sẽ không có một gia đình tốt như vậy. Và trong lòng cũng sẽ không có ước muốn hoàn thành nguyện vọng ban đầu.


Thời gian qua đi từng giây đối với Đổng Mặc giống như một sự hành hạ, cô đang rất nóng lòng, bất an, sợ hãi, thật sự rất sợ hãi. Đích đến của con đường phía trước như thế nào cô không biết, cô sợ rằng tất cả hạnh phúc đều dừng lại ở nơi này. Chờ đợi giống như một vực sâu không thấy đáy, từng chút từng chút một nuốt chửng cô. May mắn bên cạnh cô còn có hơi ấm từ bàn tay Ôn Hành Viễn, anh vẫn không buông tay khiến cho cô thấy một tia sáng phía trước.

Lúc đèn phòng phẫu thuật tắt, hai chân cô nặng như chì, dường như mọi hoạt động đều bị ngừng lại. Ôn Hành Viễn bước ra trước cửa trước cô, bác sĩ Trương nhìn thoáng qua vẻ bất an của Đổng Mặc, cuối cùng tháo khẩu trang xuống, gật đầu với cô: “Đã ổn định rồi, không cần quá lo lắng.”

Những lời này của ông giúp cho Đổng Mặc đang căng thẳng được thả lỏng, hai chân cũng không nghe theo sự sai khiến duỗi ngay xuống. Ôn Hành Viễn nói vài câu cảm ơn với bác sĩ sau đó xoay người nhìn Đổng Mặc.

“Đổng Mặc!” Anh nhẹ giọng gọi một tiếng, thấy cô không trả lời dứt khoát ngồi xổm xuống, tầm mắt giao với mắt Đổng Mặc, cong khoé miệng: “Đổng Mặc!”

Ôn Hành Viễn do dự một lát, cuối cùng vẫn cầm lấy tay Đổng Mặc. Ngón tay cái nhẹ nhàng cọ xát, thanh âm cũng dần mềm mại hơn: “Không có việc gì.” Đây có lẽ là cách tốt nhất để an ủi cô.

“Đổng Mặc, không cần phải lo lắng, cha cháu sống qua cửa này, ngủ một giấc sẽ giống như trước.” Bác sĩ Trương cũng không thể không an ủi Đổng Mặc vài tiếng, sau đó một số bác sĩ đẩy Đổng Nghiễn từ trong phòng phẫu thuật ra. Miệng ông còn mang ống thở dưỡng khí, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.

Đổng Mặc chạy lại bên cạnh xe đẩy, đi theo bác sĩ đến phòng bệnh của cha cô, nhìn thấy họ đặt cha cô kên giường đắp chăn lại mới hoàn hồn.

Cô đứng ở cửa, thấy Ôn Hành Viễn đang rót nước nóng, sống mũi bỗng nhiên cay cay, nước mắt không khác gì lúc nãy, trong nháy mắt liền rơi xuống khuôn mặt cô, cô nhấc chân bước về phía chú Ôn.

Ôn Hành Viễn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô đang muốn đưa cốc nước nóng trong tay cho cô uống cho ấm áp, kết quả vừa mới đưa tay lên, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé của cô dán vào trong ngực mình, thắt lưng bị cánh tay của cô ôm chặt, áo kháoc của anh mở ra, bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi, hiện tại cách một lớp vải mỏng có thể cảm nhận được nước mắt ấm nóng của cô.

“Cám ơn chú!” Đổng Mặc nghẹn ngào biết ơn nói. Thực sự trong lòng cô rất cảm kích anh, cảm ơn anh đã cho cô dũng khí.

Ôn Hành Viễn dừng một chút, thả lỏng cơ thể cười nhẹ, đặt cốc nước trên ngăn tủ, đăt tay lên gáy cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận