Ta túm lấy cổ áo nàng ta, giơ tay tát một cái.
Trong lồng n.
g.
ự.
c như có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến ta chỉ muốn xé nát người trước mặt này.
“Nhưng chàng đã từ hôn rồi! Chàng chưa từng nghĩ tới chuyện ép buộc cô, tại sao cô còn muốn dồn chàng vào chỗ chết?”
Nàng ta nghiêng đầu sang một bên, một lúc lâu sau, che mặt cười khẩy:
“Cô muốn biết tại sao ư? Vậy thì tự mình xem đi.
”
Nàng ta vùng ra khỏi tay ta, ôm một chiếc hộp gỗ đàn hương từ đầu giường, tập tễnh đi về phía ta, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
“Câu trả lời ở ngay đây, tự cô xem đi.
”
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ đàn hương trước mặt, không hiểu sao, đột nhiên tim đập dữ dội.
Thấy ta không nhận, Thẩm Tĩnh Đàn lại đưa chiếc hộp về phía trước.
“Xem đi, chẳng phải cô muốn biết câu trả lời sao?”
Ta nghiến răng, mở nắp hộp trong tay nàng ta.
Tay nàng ta buông lỏng, chiếc hộp rơi xuống đất loảng xoảng, một vật màu vàng từ bên trong lăn ra.
Chạm vào mũi giày của ta, rồi dừng lại.
Ánh mắt ta ngưng tụ, chỉ cảm thấy đầu ong ong, toàn thân tê dại.
Máu toàn thân như đông cứng lại.
—— Đó là A Hoàng.
Là đầu của A Hoàng.
Chỗ lông thiếu trên chóp tai là do đêm giao thừa năm đó quá lạnh, nó cuộn tròn bên lò sưởi, vô tình bị cháy.
Ta còn cười nó một hồi lâu.
Thẩm Tĩnh Đàn vỗ tay, vẻ mặt điên cuồng:
“Món quà này, cô có thích không?”
“Trên bàn còn có thịt, ta chỉ mới nếm thử một bát, thấy hơi dai, ta không thích.
”
“Nhưng mà, cô với nó thân thiết như vậy, chắc là sẽ không chê đâu nhỉ.
”
Tay áo trượt xuống, trên cánh tay nàng ta lộ ra mấy vết máu.
—— Đó là dấu vết A Hoàng liều mạng giãy giụa cầu sinh.
Nàng ta nhận ra ánh mắt của ta, cười nhạt một tiếng:
“Con súc sinh này có chút sức lực, tốn của ta không ít công sức mới g.
i.
ế.
c được.
Trước khi chết, đầu nó còn liều mạng hướng về phía Thùy Hương Hiên của cô.
Cô nói xem cô có gì tốt chứ? Rõ ràng ban đầu là ta tặng nó cho Hạ Tây Châu, vậy mà nó lại một lòng nhớ thương cô.
Đồ vong ân bội nghĩa, giống hệt chủ nhân của nó!”
“Chẳng phải cô muốn biết tại sao ta không để Hạ Tây Châu sống sao? Hắn nói hắn yêu một kỹ nữ, muốn cưới nàng ta làm vợ! Một kỹ nữ! Hắn đang sỉ nhục ta! Thứ Thẩm Tĩnh Đàn ta không cần, cho dù có hủy hoại, thiêu hủy, xé nát, cũng không đến lượt một ả kỹ nữ! Hắn đáng chết! Ha ha ha ha, hắn đáng chết! Chết là đúng!”
Trước mắt ta tối sầm, cảm giác trời đất quay cuồng.
Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, mọi thứ xung quanh nhanh chóng rời xa ta.
Ta thẫn thờ rút con d.
a.
o găm phòng thân trong tay áo ra, từng bước đi về phía nàng ta.
Khi Tiêu Vân Khởi xông vào Thu Ngô viện, ta đang cẩn thận lục lọi trong ruột của Thẩm Tĩnh Đàn.
Máu của Thẩm Tĩnh Đàn chảy lênh láng khắp đất, giày, vớ và váy áo của ta đều bị m.
á.
u nhuộm đỏ.
Sắc mặt hắn tái nhợt, nhẹ nhàng tiến lại gần, nhỏ giọng gọi:
“Tương Tư? Nàng đang làm gì vậy?”
Ta ngẩng khuôn mặt dính đầy m.
á.
u lên, cười rạng rỡ: “Ta đang tìm A Hoàng!”
“Nó ngốc nghếch, lạc đường rồi, ta phải đưa nó về nhà.
”
19
Ta bị Tiêu Vân Khởi đánh ngất, đưa về Thùy Hương Hiên.
Ta mơ một giấc mơ dài.
Giấc mơ hỗn độn, ta mơ mơ màng màng đi trong đó, như người cưỡi ngựa xem hoa.
Lúc thì là lão Trịnh đầu mở toang cửa sân, khàn giọng gọi:
“Con gái, mau ra xem, Tây Châu xảy ra chuyện rồi!”
Lúc thì là Hạ Tây Châu áo xanh đứng ở cửa, ngoái đầu cười:
“Tương Tư, nàng ấy phái người tìm ta chắc là gặp chuyện gì khó khăn, dù sao cũng quen biết một phen, ta đi rồi sẽ về ngay.
”
Lúc thì là A Hoàng cọ vào ống quần ta, lăn lộn làm nũng.
Lúc thì là cái đầu đầy m.
á.
u của nó, lăn lông lốc đến chân ta.
Ý thức ta trôi nổi, cuối cùng dừng lại ở một bờ sông cỏ dại um tùm.
Hạ Tây Châu vừa được vớt lên khỏi nước, khuôn mặt tuấn tú ướt sũng.
Hai mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt.
Một lọn tóc đen xoăn tít dính vào má chàng.
Ta run rẩy mấy lần muốn gạt nó đi, nhưng đều không thành công.
Ta có chút muốn cười.
Đây chẳng phải là đôi tay khéo léo mà Tang mama hết lời khen ngợi, có thể chơi được bất kỳ nhạc cụ nào sao?
Sao lại không nghe lời như vậy?
Hình như ta thật sự đã cười rồi.
Hàng xóm ở ngõ Liễu Mảnh nhìn ta bằng ánh mắt có chút thương hại.
Thật nực cười.
Ta có gì đáng thương?
Ta là Tương Tư đấy.
Là Tương Tư thà ta phụ người trong thiên hạ, đừng để người trong thiên hạ phụ ta đấy.
Không có gì có thể thực sự làm tổn thương ta.
Chu thẩm ở nhà bên ôm chầm lấy ta.
“Tương Tư, con muốn khóc thì cứ khóc ra đi, đừng kìm nén trong lòng.
”
Ta ngơ ngác chớp chớp mắt.
Khô khốc.
Không có một giọt nước mắt nào.
Ta đã sớm không biết khóc là gì rồi.
Ta ôm đầu Hạ Tây Châu, áp mặt vào.
Chàng rất ngại ngùng.
Cho dù chúng ta sắp thành thân, chàng cũng không cho phép ta lại gần, ngay cả nắm tay cũng đỏ mặt.