Chiều ngày thứ ba, tiếng xích leng keng rơi xuống đất.
Cánh cửa nhà kho kẽo kẹt mở ra.
Tang mama nhìn chằm chằm bộ lông dính m.
á.
u dưới chân ta, mỉm cười hài lòng.
"Cô nương cuối cùng cũng tiến bộ rồi.
"
Ta ngẩng cao đầu bước ra khỏi nhà kho.
Diêu Hoàng vừa khóc vừa lao đến, tát mạnh vào mặt ta.
Ta giơ tay tát trả.
Trải nghiệm trong nhà kho đã dạy cho ta một điều -
Ở Xuân Phong Lâu, không ai quan tâm đến nước mắt.
Muốn sống tốt, phải liều mạng leo lên.
Ai bảo Diêu Hoàng không biết tự lực cánh sinh, không làm được hoa khôi?
Nếu chủ nhân của Miêu Miêu là Ngụy Tử, có lẽ Tang mama hận không thể cung phụng nó tận trời.
Từ đó về sau, ta như bừng tỉnh, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, liền vượt qua cả Diêu Hoàng, Ngụy Tử - những hoa khôi trước đây, trở thành” đầu bài” mới của Xuân Phong Lâu.
Cả Kim Lăng thành đều đồn đại, Tương Tư cô nương ở Xuân Phong Lâu phong tình vạn chủng, thiên diện trước mặt người đời.
Nhưng bọn họ nói sai rồi.
Bởi vì trong ngàn bộ mặt ấy, không hề có khuôn mặt khóc lóc.
Xuân Phong Lâu, không tin vào nước mắt.
Kim Lăng thành cũng vậy.
Cho nên ta đã học khôn rồi.
Càng đau khổ, càng phải cười rực rỡ hơn.
Thế nên, ta khẽ thổi một hơi vào tai chàng thư sinh, cong mày liếc mắt, ngữ điệu yêu kiều:
“Ơn cứu mạng, không biết lấy gì báo đáp, chi bằng! ta lấy thân báo đáp được không?”
Chàng thư sinh lảo đảo, tai đỏ bừng.
Chàng lắp bắp: “Cô! cô nương đừng nói đùa, tại hạ đã có vị hôn thê rồi.
”
“Nàng ta có đẹp bằng ta không?”
Chàng thư sinh nghiêm mặt nói: “Trong lòng ta, nàng ấy là nữ tử tốt đẹp nhất thế gian.
”
Ta bĩu môi.
Ta không tin trên đời này, còn có nữ nhân nào mà Tương Tư ta không sánh bằng.
5
Ở Xuân Phong Lâu, ta đã gặp đủ loại đàn ông, nhưng chưa từng gặp ai kỳ lạ hơn Hạ Tây Châu.
Rõ ràng là một người đọc sách, thư họa đều tinh thông.
Nhưng lại chẳng bao giờ nán lại trước bàn sách quá lâu.
Giờ Mão thức dậy, luyện chữ nửa canh giờ, đọc sách nửa canh giờ, bài tập của một ngày đã kết thúc.
Lò đất nhỏ lửa riu riu hầm nước dùng, chàng tất bật cán bột, băm nhân.
Vội vàng ăn vài miếng, liền đẩy xe đẩy nhỏ ra ngoài bán hoành thánh.
Hoành thánh nước dùng gà, vỏ mỏng nhân nhiều, người khác bán năm văn, chàng chỉ bán ba văn.
Ta cười chàng không biết làm ăn.
Chàng không hề cãi lại.
Rắc thêm một nắm hành lá, bưng bát hoành thánh nóng hổi đến cho những khách quen trong ngõ hẻm.
Lau tay vào vạt áo.
Hài lòng nhìn bọn họ ăn ngấu nghiến.
Nồi nước dùng bốc hơi nghi ngút, giọng nói của chàng thoảng đưa:
“Mưu sinh không dễ dàng, bán đắt quá, bọn họ sẽ không nỡ ăn.
”
Ta ngẩn người.
Ở Xuân Phong Lâu, ta học được toàn là cách dẫm lên đầu người khác để leo lên.
Có thể vào được Xuân Phong Lâu, đều cóthể dựa vào nhan sắc.
Nhưng hoa khôi chỉ có một.
Thân phận kỹ nữ thấp hèn, sống c.
h.
ế.
t đều nằm trong tay người khác.
Muốn sống sót, sống cho ra thể thống, thì phải đứng ở chỗ cao.
Tang mama khen ta có ngoan độc, liều lĩnh.
Thà ta phụ người trong thiên hạ, đừng để người trong thiên hạ phụ ta.
Ta nắm chặt chén ngọc, cười lạnh trong lòng.
Cứ cách vài ngày, lại có mấy cô nương bị khiêng ra khỏi cửa sau Xuân Phong Lâu.
Nếu ta không tranh, không chừng ngày nào đó bị khiêng ra ngoài, chính là ta.
Lòng thương hại, từ xưa đã bị ta coi là gánh nặng.
Nhưng có lẽ cuộc sống ở Ngõ Liễu Mảnh quá mức an nhàn, không còn cảm giác nguy hiểm lúc nào cũng bị tước đoạt mạng sống như trong lầu xanh.
Ta nhìn những thực khách mặc áo bông rách nát, bưng bát húp sạch cả nước lẫn cái.
Sau đó vỗ vỗ bụng, mãn nguyện đội gió rét đi làm.
Lại quỷ thần xui khiến mà cảm thấy lời của Hạ Tây Châu có chút đạo lý.
Vì vậy ngày hôm sau, ta dậy thật sớm, búi tóc gọn gàng, bước vào bếp trong ánh mắt kinh ngạc của chàng.
Điều làm người ta bực mình là, với cái giá rẻ như vậy, mà vẫn có người quỵt tiền.
Khi lão Trịnh bán hương nến ở đầu ngõ, lần thứ ba mặt dày đòi nợ,
Ta nhíu mày, buông khăn lau trong tay định nổi giận.
Nhưng lại bị Hạ Tây Châu lặng lẽ kéo lại.
Chàng múc đầy một bát hoành thánh, còn rắc thêm hành lá.
Hành lá do ta cắt!
Lúc dọn hàng, ta vẫn còn bực bội ngồi sau quầy hàng.
Một câu cũng không muốn nói.
Hạ Tây Châu bất đắc dĩ cười cười.
Giống như biến ảo, lấy ra một xâu kẹo hồ lô từ trên xe đẩy.
Đường kết tinh trong suốt, quả sơn tra đỏ mọng.
Ta khẽ hừ một tiếng.
Đừng hòng lấy một xâu kẹo rẻ tiền để mua chuộc ta.
Nghĩ vậy trong lòng, nhưng tay lại thành thật giật lấy.
Giận dữ cắn một miếng.
Vị chua ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi.
Hạ Tây Châu thu dọn quầy hàng một cách đâu vào đấy:
“Lúc ta mới đến Ngõ Liễu Mảnh, mới sáu bảy tuổi, vì nhớ nhà, ngày nào cũng ngồi ở đầu ngõ khóc lóc.
”
“Lúc khóc dữ dội nhất, suýt nữa ngất xỉu, là Trịnh đại thúc bỏ quầy hàng, ôm ta chạy một mạch đến y quán, cứu sống ta một mạng.
”
“Hai năm nay buôn bán hương nến ế ẩm, ông ấy cũng không còn cách nào khác.
”
Động tác nhai của ta chậm lại.
Đợi đến khi lão Trịnh mặt mày tiu nghỉu, lần thứ tư đến nợ tiền.
Ta mặt lạnh múc cho ông ta đầy một bát hoành thánh.
Lão Trịnh nuốt nước miếng, nịnh nọt:
“Cô nương, có thể cho thêm hành lá không?”
Ta trừng mắt nhìn ông ta, hậm hực rắc thêm một nắm hành lá lớn.
Hạ Tây Châu ho nhẹ một tiếng, nắm tay che miệng.
Khóe mắt mày đều mang ý cười.