Mọi người ngẩn ra, rồi bật cười.
“Cô nương thật biết nói đùa, ai mà không biết cô nươngmười ngón tay không dính nước mùa xuân, ngay cả nước lã cũng chưa từng động vào, là người tôn quý nhất Xuân Phong Lâu ta.
”
“Nghĩ đến lúc trước, nhị công tử đưa ra một hộp ngọc trai, bảo cô nương nấu cho chàng ấy bát mì, cô nương còn quay người bỏ đi, làm sao có thể đi bán hoành thánh được chứ.
”
“Hừ, cũng may là nhị công tử si tình với cô nương, mới không tức giận, nếu đổi lại là người khác, đã sớm bị lôi ra đánh c.
h.
ế.
t rồi.
”
Ta lười nghe tiếp, phẩy tay: “Tang mama, ta muốn ăn hoành thánh.
”
Tang mama ngẩn người, vội vàng đáp:
“Quán hoành thánh mới mở ở đầu đường phía Đông, vỏ mỏng nhân nhiều, ngon lắm, ta lập tức sai người mua cho cô nương.
”
Ta lắc đầu: “Không, ta muốn ăn hoành thánh ở Ngõ Liễu Mảnh, phía Nam thành.
”
Tang mama có chút do dự:
“Phía Nam thành là nơi hạ lưu ở, đồ ăn cũng không biết sạch sẽ hay không, cô nương là người tôn quý, đừng ăn, ngộ nhỡ đau bụng, lỡ mất việc hỷ.
”
Ta nhìn thẳng vào mắt bà ta, nói từng chữ: “Ta cứ muốn ăn hoành thánh ở Ngõ Liễu Mảnh.
”
Cuối cùng cũng không mua được hoành thánh.
Ta không hề bất ngờ.
Tên quy công chạy đến thở hổn hển: “Cô nương, ta đã hỏi thăm rồi, ở Ngõ Liễu Mảnh vốn có một quán hoành thánh, là do một thư sinh mở, nhưng bây giờ không còn nữa.
”
“Nghe nói vị thư sinh đó cách đây không lâu không cẩn thận bị c.
h.
ế.
t đuối, quán hoành thánh cũng đóng cửa.
”
Ta cụp mắt xuống: “Vị thư sinh đó, chàng ta tên gì?”
Tên quy công ngẩn ra, lắp bắp: “Hình như họ Hạ, tên Hạ! Hạ gì đó.
”
Hạ Tây Châu.
Ta âm thầm bổ sung trong lòng.
Thật ra ta đã sớm biết không mua được hoành thánh.
Xét cho cùng, người làm hoành thánh đã được tự tay ta chôn cất rồi.
Nhưng trước khi xuất giá, đột nhiên rất muốn nghe lại tên chàng từ miệng người khác.
Đó là một trong số ít dấu vết chàng để lại trên đời này.
Chỉ tiếc, quy công của Xuân Phong Lâu có thể ghi nhớ rõ ràng tên tuổi của mỗi tiểu tư trong những gia đình giàu sang quyền quý, nhưng lại quên ngay tên của một thư sinh nghèo khó bán hoành thánh đầu đường.
Thấy vẻ mặt ta không vui, quy công sợ Tang mama trách phạt mình làm việc không hiệu quả, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện:
"Nói đến thư sinh đó cũng thật đáng thương, nếu không có tai nạn ngoài ý muốn kia, hôm nay đáng lẽ chàng đã thành thân rồi, hàng xóm láng giềng đều đã được báo tin, nào ngờ người ta nói mất là mất.
Tân nương đó, nghe nói là một cô nhi mà chàng ấy không biết cứu từ đâu về, phải tiêu tốn hết gia sản mới cứu sống được, kết quả thư sinh vừa xảy ra chuyện, nàng ta liền ôm đồ bỏ trốn biệt tăm.
Người trên phố đều nói, kỹ nữ vô tình, đào kép vô nghĩa.
Người phụ nữ vong ân bội nghĩa như vậy, không xứng với thư sinh đâu!"
9
Nến long phụng, cân như ý, rượu hợp cẩn, thứ gì cũng có đủ cả.
Ngoại trừ việc nửa đêm được một chiếc kiệu nhỏ đưa từ cửa hông vào phủ, những thứ khác đều được sắp xếp không khác gì việc cưới hỏi đàng hoàng.
Trong chuyện nạp ta làm thiếp, Tiêu Vân Khởi đã bỏ ra không ít tâm tư.
Ánh nến nhảy nhót phản chiếu trong mắt hắn, hắn đưa chén rượu hợp cẩn về phía ta.
Rượu trong vắt, hương thơm ngào ngạt, là loại Ngọc La Xuân thượng hạng.
Ta không chịu nhận.
Đêm nay cùng uống rượu giao bôi, tình nghĩa vợ chồng sâu đậm trăm năm.
Chén rượu hợp cẩn này, ta chỉ nguyện cùng một người uống.
Nhưng người đó đã không còn nữa.
Tiêu Vân Khởi nhìn ta đầy ẩn ý: "Vẫn còn oán ta lần trước ra tay sao? Tương Tư, ta có thể sủng ái nàng, nhưng nàng cũng phải nhận thức rõ thân phận của mình.
"
Hắn nắm lấy cổ tay ta, mạnh mẽ rót rượu vào miệng ta.
Ta ho sặc sụa không ngừng, hắn lại cười một cách hài lòng.
Thắt lưng được cởi ra, áo cưới chậm chạp rơi xuống đất.
Ánh mắt hắn dừng trên lưng ta, quét qua từng tấc một, như đang tuần tra lãnh địa của chính mình:
"Ta còn lo lắng sẽ để lại sẹo, không ngờ lại được nuôi dưỡng tốt như vậy, nếu làm hỏng làn da này, ta sẽ rất đau lòng đấy.
"
Lưng ta không để lại sẹo, cũng là nhờ công của Hạ Tây Châu.
Lúc mới được chàng đưa về nhà, ta đã hôn mê nhiều ngày.
Tiêu Vân Khởi đang tức giận, ra tay rất tàn nhẫn, dù ta còn trẻ, cũng đã phải vật lộn giữa ranh giới sống chết.
Đợi đến khi tỉnh táo hoàn toàn, vết thương trên lưng đã ngừng chảy máu, chỉ còn lại những vết roi dữ tợn.
Trương đại phu của Hồi Xuân Đường nói, chỉ có dùng loại thuốc mọc da tốt nhất mới có thể xóa mờ chúng.
Năm mươi lượng bạc một lọ nhỏ, ít nhất phải bôi liên tục trong nửa năm.
Ta kéo áo lại, không để tâm.
Để lại sẹo thì để lại sẹo, đã thoát khỏi Xuân Phong Lâu, cả đời này không cần phải dựa vào cái túi da này để sống nữa.
Xấu hay đẹp, có quan hệ gì đâu.
Hạ Tây Châu lại có vẻ trầm ngâm.
Chàng lấy từ trong chum dưới gầm giường ra năm mươi lượng bạc vụn, trong đó còn có mấy xâu tiền đồng được xâu bằng chỉ đỏ.
Đó là tiền vừa dành dụm được mấy hôm trước, còn chưa kịp đổi thành bạc.
Ta nắm chặt lọ sứ đựng thuốc mọc da mịn màng, im lặng hồi lâu.
Trên đời này không có lòng tốt nào là vô cớ, tất cả đều có cái giá của nó.
Người quá ngây thơ, trong thời buổi này, sống không được lâu.