11
Thẩm Tĩnh Đàn ngồi ở vị trí chủ tọa trong Thu Ngô viện.
Khuôn mặt có ba phần giống ta kia, không còn chút huyết sắc nào.
Ta từng gặp bóng lưng nàng ấy trên đường, lần này là lần đầu tiên nhìn rõ dung mạo nàng ta.
Các vị thiếp thất thì thầm to nhỏ: "Ôi chao, sao ả kỹ nữ này lại có vài phần giống phu nhân vậy?"
"Sao ta lại thấy! là phu nhân có chút giống ả ta?"
"Suỵt--"
Ngón tay Thẩm Tĩnh Đàn trắng bệch, nắm c.
h.
ặ.
t t.
a.
y vịn ghế.
Sắc mặt nàng ta thay đổi liên tục, từ kẽ răng nghiến ra một câu:
"Một ả kỹ nữ, lấy sắc hầu người, cũng xứng so sánh với ta sao?"
Ta sờ sờ mặt mình, mắt phượng long lanh, khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt:
"Hầu được lúc nào hay lúc đó, dù sao cũng là mặt của ta, dựa vào bản lĩnh của chính mình.
"
"Không giống như có người, tự xưng là tiểu thư khuê các, vào Định Viễn Hầu phủ này, lại còn phải mượn thế của một ả kỹ nữ.
"
Câu này đúng lúc đ.
â.
m trúng tim đen Thẩm Tĩnh Đàn, nàng ta không kìm được mà cao giọng:
"Ả tiện tỳ này, thật là láo xược! Ai mà không biết ngươi xuất thân từ kỹ viện, dựa vào việc bán thân để sống?"
"Hiện giờ bất quá chỉ là ỷ sủng mà kiêu thôi, ta xem ngươi còn đắc ý được mấy ngày!"
Ta búng móng tay đỏ tươi:
"Ỷ sủng mà kiêu, cũng phải có sủng mà ỷ.
Đêm tân hôn, nhị công tử lại cả tháng trời chưa từng bước chân vào Thu Ngô viện, trong lòng phu nhân chắc hẳn rất khó chịu phải không?"
"Nói cho cùng, phu nhân và ta có gì khác nhau? Đều là lấy thân xác hầu hạ nhị công tử.
"
"Chỉ là phu nhân số mệnh tốt, sinh ra ở Thẩm gia, giá bán cao hơn ta một chút thôi, ai cao quý hơn ai chứ?"
Thẩm Tĩnh Đàn tức đến run người: "Ngươi! ngươi dám so sánh ta với kỹ nữ?!"
Ta tặc lưỡi một cái.
Hai chữ "kỹ nữ", chỉ cần rơi vào đầu, nàng ta đã không chịu nổi rồi.
Tính cách này nếu rơi vào tay Tang mama, e là sống không nổi hai ngày.
"Người đâu, mau, xé rách miệng ả ta cho ta!"
Mấy nha hoàn v.
ú già bên cạnh Thẩm Tĩnh Đàn đồng loạt xông lên.
Ta thần sắc không đổi, vung cổ tay, giáng cho kẻ xông lên trước một cái tát.
Cái tát này, biết đánh và không biết đánh, khác biệt rất lớn.
May mà ăn đòn nhiều rồi, dần dần cũng mò ra được mánh khóe.
Dùng ngón tay và lòng bàn tay đánh người, nghe thì có vẻ ghê gớm, nhưng thực chất chỉ là tiếng động lớn mà thôi.
Muốn cho người ta đau thật sự, phải học cách dùng sức ở cổ tay.
Ta vung một cái tát, kèm theo năm ngón tay quặp lại.
Vú già lập tức ôm mặt kêu đau.
Máu tươi từ kẽ tay bà ta ồ ạt chảy ra.
Nhất thời, mọi người đều đứng hình, trên mặt hiện lên vài phần kinh hãi.
Trong phòng yên lặng như tờ, chỉ còn vang vọng tiếng kêu xé ruột xé gan của v.
ú già.
Ta có chút chán ghét búng móng tay nhọn hoắt.
Mảnh vụn da thịt dính m.
á.
u vẽ một đường cong trên không trung, rơi xuống chiếc váy lụa màu ngọc bích của Thẩm Tĩnh Đàn.
Nàng ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào m.
á.
u thịt trên váy, mặt mày tái mét.
Ta cong mày mỉm cười, dịu dàng nhìn nàng ta:
"Vật về với chủ, không cần khách sáo.
"
12
Sau khi ta rời đi, Thẩm Tĩnh Đàn đập phá nửa Thu Ngô viện.
Chiều tối, bất chấp gió rét, đích thân đứng canh ở cổng Hầu phủ, đợi Tiêu Vân Khởi về nhà.
Nghe nói nàng ta khóc lóc thảm thiết trước mặt Tiêu Vân Khởi, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Ta nhếch môi cười khẩy, giơ tay ném một nắm hạt dưa vàng cho người gác cổng:
"Ồ? Nhị công tử phản ứng thế nào?"
Người gác cổng nhanh tay lẹ mắt vén vạt áo hứng lấy, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt:
"Nhị công tử mắng nàng ta một trận, bảo nàng ta an phận một chút, đừng gây chuyện với cô nương.
"
"Hầy, tiểu nhân đứng bên cạnh nhìn rõ ràng, mặt phu nhân xanh mét.
"
Ta cười cười.
Thẩm Tĩnh Đàn chắc hẳn cảm thấy ấm ức lắm, rõ ràng người ra tay là ta, người bị mắng lại là nàng ta.
Nhưng trong chuyện tình cảm mà nói đến công bằng, vốn dĩ là chuyện ngu xuẩn.
Ai bảo lòng người vốn dĩ đã thiên vị rồi.
Ta phẩy tay bảo hắn lui xuống.
Người gác cổng cúi đầu khom lưng: "Cô nương yên tâm, chuyện ở cổng, có đôi mắt của Lão Tam này thay cô nương trông chừng.
Sau này có động tĩnh gì, tiểu nhân sẽ báo cho cô nương trước.
"
Bóng lưng hắn lui ra ngoài vui vẻ hớn hở.
Những người như Lão Tam âm thầm báo cáo tin tức cho ta, trong Hầu phủ còn rất nhiều.
Ngay cả lão già đổ bô đêm là Lão Giang, ta cũng sai người nhân danh tiền mừng, cho lão hai thỏi vàng.