Xuyên Chậm Nhân Sinh Lộng Lẫy


Thế giới 1: Trúc mã
Dịch & Biên: Slowly
***
"Tiểu Uân à." Đái Chí Mẫn cười mỉm đến trước mặt Đặng Uân, nụ cười treo trên mặt tươi như hoa.

Nhìn thấy cậu ta, trong lòng Đặng Uân trầm xuống:
"Có chuyện gì?"
Đái Chí Mẫn hoàn toàn không quan tâm thái độ của cô đã thay đổi:
"À thì, bút của tôi hỏng mất rồi, tôi muốn mượn bút ấy."
Nói xong, cũng chưa đợi Đặng Uân nói đồng ý, cậu ta đã lập tức giật lấy hộp bút luôn.

Đặng Uân bĩu môi, não bộ của nguyên chủ phát triển kiểu gì mà lại thấy tên con trai này "không tệ" nhỉ.

Theo cô thấy, đây chính là một tên nhóc không có lễ phép, mất lịch sự.

Còn chưa đợi sự đồng ý của chủ nhân, cậu ta đã lấy đồ luôn rồi.

Đặng Uân biết là Đái Chí Mẫn muốn xem xem cô có mua xổ số hay không.

Sau đó, cậu ta sẽ đi bẩm báo tin vui cho Nữ hoàng của mình với mong muốn có thể giảm bớt ưu phiền của người ấy.

Nếu ai đó đã muốn xem thì cứ thoải mái, tự nhiên mà xem thôi, dù sao cô cũng không có gì phải che che giấu giấu cả.

Ngày hôm qua, từ sau khi biết được dãy số trúng giải xổ số xong, Đái Chí Mẫn hoàn toàn choáng váng.

Cậu ta ngây người xem những con số trúng thưởng hiển thị trên TV.

Phải biết rằng cậu ta đã thuộc làu cái dãy số này, đứa ngốc Đặng Uân kia mỗi kỳ đều sẽ mua một vé, lại còn cố chấp nói là bản thân chắc chắn sẽ trúng thưởng.

Cậu ta không nghĩ được là con nhỏ này thế mà lại mua được thật.

Đái Chí Mẫn nhịn mãi mới kìm bản thân lại, không chạy ngay đến nhà Đặng Uân.

Tên này có thể đợi đến bây giờ thì quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì.


Đặng Uân cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Sáng sớm nay dậy, cô đã bắt đầu chạy bộ buổi sáng.

Tuy là cơ thể kém cỏi khiến cô không nỡ nhìn, nhưng ít ra vẫn còn có hy vọng.

Tập thể dục là việc cần thiết và đương nhiên, cũng không thể bỏ qua điểm số.

Chỉ cần điểm số của cô có thể cải thiện, vợ chồng họ Đặng muốn nói với bên ngoài rằng con gái út là một đứa học dốt, từ nhỏ đã không học giỏi thì sẽ có người tin ư?
Nhìn quyển sách giáo khoa trước mặt, Đặng Uân thật sự muốn ngất luôn.

Rõ ràng bản thân là học sinh đã tốt nghiệp đại học rồi, vì sao cô còn phải gặp lại môn toán trung học cơ sở nữa chứ? Điều càng làm cô thấy khủng hoảng đó là khả năng toán học của nguyên chủ cũng không ra gì.

Có nghĩa là môn toán này không thể trông cậy vào việc có bàn tay vàng (¹) nào hết, Đặng Uân chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân thôi.

Hít sâu, cô lại hít sâu thêm lần nữa.

Tuy nhiệm vụ này, một người mới gà mờ như cô xuyên vào thời điểm nguyên chủ học năm ba trung học cơ sở (*).

Nhưng may mắn là thời điểm vừa mới khai giảng học kỳ một của năm học này, cô vẫn có cơ hội bù đắp một chút.

Đặng Uân nhanh chóng xác định ra được phương pháp cho mình.

Đó chính là làm nhiều đề thi, các loại hình đề thi cô đều phải học, phải làm được hết.

Thế thì đến lúc làm kiểm tra nhìn thấy đề bài, cô mới có thể giải quyết được.

Đái Chí Mẫn hưng phấn mở ra hộp bút của Đặng Uân.

Sau đó vừa định mở ra tầng dưới, đột nhiên động tác của cậu ta tạm dừng lại.

Cái đầu nhìn ngó xung quanh, muốn xem xem có ai chú ý đến mình không.

Vừa lúc Đặng Uân ngẩng đầu, cô thấy được vẻ nhìn quanh khắp nơi của Đái Chí Mẫn.


Cô nghĩ bụng, sao cái người này lại làm cái dáng lấm la lấm lét như thế nhỉ, nhìn đã biết không đứng đắn.

Đặng Uân có chút không vui:
"Cậu làm gì đấy? Không phải muốn mượn bút à?"
"Nhanh tay lên chút đi! Tôi còn muốn lấy bút."
Đái Chí Mẫn thật sự rất muốn nói cho Đặng Uân một câu, mày không biết bản thân trúng số à? Mày có biết là vé số mày mua là 500 vạn không? Trời ơi! Đái Chí Mẫn cũng muốn bất tỉnh luôn, cậu ta cảm thấy hơi khó thở.

Đặng Uân nhìn sắc mặt ai đấy đột nhiên biến đổi, dáng vẻ hô hấp khó khăn, làm cô bị dọa sợ không nhẹ.

Đừng nói là, cái tên này không nhìn thấy vé số thì bị kích động đến độ không cách nào thở ra hơi đấy nhá!
Nếu đúng là thế thì tội nghiệt của cô sẽ to lớn lắm.

Chắc không tới nỗi, cô mới vừa đi làm nhiệm vụ thì đã hại chết một người đâu nhỉ?
Đặng Uân đang cố gắng hồi tưởng lại cách sơ cứu cho người bị khó hô hấp.

Nhưng không đợi Đặng Uân tìm ra chúng thì cô đã thấy Đái Chí Mẫn tự hoãn lại được.

Điều này cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo, cô nghe được giọng nam cao cao vút trời của Đái Chí Mẫn.

"A a a a a."
Đặng Uân đối mặt trực diện với cậu ta nên cũng là người chịu ảnh hưởng bởi giọng nam cao lớn nhất.

Cô thấy người này đáng ra phải đi luyện giọng nam cao mới đúng, thật sự là muốn làm điếc tai người nghe mà.

"Ôi, Đái Chí Mẫn! Cậu làm gì thế, mới sáng ra đầu óc đã có vấn đề rồi!"
Vừa lúc cô giáo Đào Vân kẹp giáo án bước vào lớp học thì nghe được giọng của Đái Chí Mẫn.

Cô Đào không khỏi nhíu lông mày lại, cô có đủ những thứ không hài lòng đối với học sinh này.


"Đái Chí Mẫn, Đặng Uân, cô cậu đang làm gì thế!"
Đào Vân cũng không vừa mắt Đặng Uân nên gọi luôn tên của cả hai.

Cái này liên quan gì đến cô cơ chứ? Đặng Uân há hốc mồm, muốn giải thích rằng việc này không liên quan đến mình.

Bỗng, trong đầu chợt hiện lên, cô Đào không hài lòng đối với nguyên chủ.

Tuy cô Đào không tới nỗi luôn nhắm vào Đặng Uân, nhưng chỉ cần nhìn thấy Đái Chí Mẫn cô gây chuyện ở xung quanh cô thì cô cũng sẽ bị lôi vào luôn.

Ôi! Đây là bị liên lụy mà.

Đặng Uân không hiểu nổi tại sao nguyên chủ lại phải chịu đựng cái chuyện ngu ngốc này làm nỗi gì.

Nếu chuyện này do cô ấy gây ra thì không nói, nhưng đây vốn chẳng phải lỗi tại cô mà.

Thôi đành vậy, tóm lại lần sau cô nhất định phải làm bài được kết quả tốt, tranh thủ đổi chỗ ngồi.

Nếu mà không thành công thì cô chỉ cần lần nào kiểm tra cũng tiến bộ.

Đặng Uân tin chắc cô Đào thấy sự tiến bộ của mình sẽ đổi chỗ cho mình.

Cô Đào không thèm nhìn bọn họ:
"Cô cậu đứng hết tiết học này, cho đầu óc tỉnh táo lại đi!"
A, Đái Chí Mẫn há hốc mồm, cậu ta biết là để Đào Vân nhìn thấy thì sẽ chẳng có chuyện gì tốt cả.

Nhưng cậu ta không nghĩ tới việc trừng phạt lần này lại nặng như thế.

Tuy là không cam lòng nhưng Đái Chí Mẫn có thể làm được gì chứ, cũng chỉ có thể đứng thôi!
Dù Đặng Uân có kinh ngạc vì tăng mức độ bị phạt, nhưng cô Đào cũng đã mở miệng muốn họ đứng cả một tiết học rồi.

Cô có thể làm thế nào nữa, coi như tập luyện thôi.

Cũng may nguyên chủ thiếu sự rèn luyện, nên nhân cơ hội này cô sẽ rèn luyện một chút thật tốt.

Lại còn có cái tên ngu ngốc Đái Chí Mẫn này cũng bị phạt đứng, cũng không phải mình cô bị thiệt.

Cô Đào nhìn qua thấy bộ dáng Đặng Uân như đang đi vào cõi thần tiên thì tức giận.

Đúng là cô chưa bao giờ gặp phải loại học sinh nào không chịu quản lý như vậy.


Hừ, nếu thành tích kiểm tra lần này chúng lại kém thì cô cũng mặc kệ hai người có quan hệ gì gì, tóm lại chính là cả hai phải rời khỏi cái lớp này.

Thiếu hai con sâu làm rầu nồi canh này, Đào Vân nắm chắc có thể tranh thủ đạt được giáo viên cao cấp.

Đây chính là cơ hội tốt nhất mấy năm nay của cô, lần sau có thể có cơ hội tốt như vậy hay không, cô không biết và cũng không dám chờ.

Đối diện ánh mắt không vui của cô Đào, Đặng Uân không hề chú ý.

Hiện tại, cô đang sợ ngây người bởi suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình.

Đó là nếu bài thi giữa kỳ lần này mà cô làm không tốt thì cô sẽ phải cùng tên Đái Chí Mẫn ngu ngốc này chuyển sang lớp yếu kém.

Chuyện này làm Đặng Uân sợ chết khiếp.

Kiếp trước nguyên chủ học ở lớp đó còn chẳng phải là chứng cứ tốt nhất của việc con gái út học hành không giỏi cho vợ chồng họ Đặng hay sao.

Tóm lại bài thi giữa kỳ lần này nhất định không thể xảy ra vấn đề.

Cô chẳng sợ sẽ làm Đào Vân nghi ngờ bản than gian lận, cô không thể từ bỏ chính mình được.

May mắn cho Đặng Uân, dù là kỳ thi giữa kỳ cũng được sắp xếp theo cách bài bản, mỗi người một chỗ.

Không thì cô lo rằng cô Đào sẽ lấy cớ chép bài để đuổi cô đi.

Về phần giúp đỡ Đái Chí Mẫn ôn bài trước khi thi, thật ngại quá, Đặng Uân cũng không có lòng tốt như nguyên chủ.

Đầu năm nay thì vẫn nên chăm sóc bản thân, còn cái loại bạch nhãn lang (²) ở đâu thì cứ ở đấy thôi.

Dù sao thành tích học tập của ai đó có kém nữa thì vẫn còn cặp cha mẹ lo lắng mọi thứ cho cậu ta.

Cô vốn không cần phải suy nghĩ tương lai của cậu ta sẽ như thế nào.

(¹) Bàn tay vàng: Bàn tay tài giỏi có kĩ năng vượt trội hiếm có, tương đương việc chơi game có buff vậy, mọi chuyện có nó sẽ suôn sẻ dễ dàng.

(*) Ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, trường trung học gồm có hai giai đoạn, cơ sở là giai đoạn từ lớp 7 đến 9 (một vài nơi cũng có thể là lớp 6-9), và giai đoạn cấp 3 (lớp 10-12).

Nên năm ba của trung học cơ sở trong truyện tương đương với lớp 9 ở Việt Nam.

(²) Bạch nhãn lang: Nghĩa đen là sói mắt trắng, là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận