Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân


"Tôi không nói chuyện với mấy người, cút sang chỗ khác.

Đây là chuyện của gia đình tôi, người không phận sự miễn xen vào"
"Được rồi, bà muốn nói gì thì nói hết đi.

Tôi không rảnh để đôi co lý lẽ với người không có đạo lý như bà.

Còn nữa các cậu ấy là một phần gia đình của tôi, tôi mong bà ăn nói có chừng mực bà tôn trọng họ đi"
"Được, ta mong con rút lại đơn kiện Cát Oanh và trở về nhà với bọn ta."
"Tôi nói mà bà không chịu nghe lọt tai à, anh cả là người đâm đơn kiện lên toà.

Tôi không có làm tại sao cứ bảo tôi rút đơn là gì.

Với lại tôi với gia đình nà không có quan hệ máu mủ, chính gia đình bà đã vứt bỏ tôi sau khi biết được tôi với Cát Oanh bị đánh tráo không phải sao.


Lúc đó tôi còn rất yếu, mới tỉnh lại trong phòng bệnh liền bị vứt bỏ.

Vậy bà nghĩ tại sao tôi phải quay về nơi đã vứt bỏ tôi, hay là vì ông chồng của bà thấy tôi là một con tốt.

Nên muốn lợi dụng danh tiếng và tiền tài của tôi để đi lên rồi đem tôi ra làm bước đệm cho con bà trở nên nổi tiếng"
"Chuyện này....!chuyện này"
Nghe tới đây bà ta cũng chột dạ rồi, ai mà ngờ Mộc Hạ lại đoán ra được âm mưu của bả bà chồng bả đâu cơ chứ.

Đám bạn cậu nghe tới đây cũng hiểu ra luôn, bọn họ tụm lại nói nhỏ với nhau.
"Ê bây, tự nhiên tao hiểu được cái viễn cảnh của âm mưu đó luôn nè"-Lê Khiết
"Mày bớt xàm, ai mà chẳng hiểu má"-Bối Nguyệt
"Nách nhà này chắc phải hoại tử nơi rồi, thâm dã man"-Danh Quỳnh
"Tao thấy kế hoạch của nhà này cũng hay đấy"-Khiết Băng
"Hay là phải, thử nghĩ đi.

Giờ Hạ Hạ là một hoak sĩ bí ẩn nổi tiếng, một bức tranh bán ra phải lên đến hàng tỷ USD.

Là tao, tao cũng muốn lôi cậu ấy về cho bằng được"-Hàn Vũ
"Vì không ai biết HAJ là ai, nên nếu bên nhà bà ta làm lung lay được tình cảm gia đình trước kia còn đọng lại trong Hạ Hạ thì..."-Trương Nguyên
"Thì có thể thay thế con nhỏ kia vào, và rồi Hạ Hạ sẽ đứng sau bóng tối giúp cô ta nổi tiếng"-Thư Khoa
"Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi à"-Chúc Thành
"Đã không có tài cán gì, còn muốn cướp đi ánh hào quang của Hạ Hạ.

Bọn họ tưởng nhà họ Lý và chúng ta chết hết rồi chắc.

Còn có sư phụ Diệt Hưu nữa, dễ gì mà đại lão gọi cô ta một tiếng đồ đệ.


Chỉ khi Hạ Hạ đánh tiếng nhờ đại lão giúp đỡ thì cô ả may ra còn có cửa, nhưng cậu ấy bây giờ không phải là Hạ Hạ mà bà ta biết trước kia nữa rồi.

Đúng là gia dinh rác rưởi, sau vụ này tao quyết cho nhà đó biết thế nào là cuộc sống của Hạ Hạ trước đây."
Hàn Phong tức giận nắm chặt tay, Mộc Hạ bên này nghe bà ta lải nhải cũng mệt tai rồi.

Nhưng do bà ta cứ giả điếc không chịu hiểu lời cậu nói nên cậu rất bó tay chấm com, sau đợt này về có khi cậu phải mua bùa trừ tà quá.
"Hạ Hạ....con về với mẹ đi"
"Stop, làm ơn.

Bớt bớt lại, chơ tôi hãi lắm rồi.

Da khủng bố nó nổi hết lên rồi này, bà tha cho tôi đi.

Muốn rút đơn thì phiền bà tìm gặp anh cả của tôi, còn nếu muốn tôi quay về thì bước qua xác gia đình tôi trước rồi hẵn tính tiếp.

Nhưng tôi nói thiệt, bà không đụng vào tôi được đâu.

Nếu bà dám đụng vào tôi hay gia đình, bạn bè của tôi.


Thì bà chuẩn bị gánh lấy hậu quả đi.

Chọc vào ai thì chọc chơ đụng vào Hạ Hạ của bây giờ thì bà đừng mong tìm thấy bờ để quay đầu"
Mộc Hạ không nói gì nữa mà nhanh chóng tốc biến rời khỏi chơ đứng nghe bà ta lải nhải về tình mẹ con các kiểu con đà điểu thêm một hồi nữa chắc Mộc Hạ vào viện khám tai mất.

Thấy cậu rời đi đám bạn của Mộc Hạ cũng chạy theo phía sau, Hàn Phong nhìn bà ta một cái sau đó cũng đuổi theo.
"Hiện giờ bà không đụng vào cậu ấy được đâu, Hạ Hạ bây giờ không phải là đứa con tự ti, dễ bị bắt nạt như trước nữa.

Trước đây cả gia đình bà quả là một đám rác rưởi, bà không xứng để Hạ Hạ gọi một tiếng 'mẹ'."
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại ghim sâu vào lòng bà ta, Dương Mỹ đứng đó dưới tán cây đung đưa trong làn gió.

Bà ta nghĩ về quá khứ, kỹ về những ngày Hạ Hạ còn nhỏ.

Đứa trẻ đó dù bị bà ghẻ lanh đối xử không ra gì vẫn luôn lẻo đẻo sau lưng bà như một cái đuôi nhỏ mà không ngừng gọi mẹ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận