Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Trước những lời chửi văn hoá đó của Dương Hồng, Mộc Hạ liền giơ ngón like cho người anh này. Mỹ Hiên lười để ý đám kia, qua sắc mặt của chúng cô cũng biết chúng đang chờ xem sự phối hợp của cô. Thôi thì chiều theo ý đám đạo nhái này mà nhanh chóng kết thúc drama thôi, chơ để mấy đại lão biết được học trò cưng của mình bị người ta khi dễ. Có khi lại khơi dậy sóng gió cho Viện mất. Với lại cô chưa muốn bản thân phải vùi đầu vào đống nghiên cứu để tăng ca đâu. Cô không phải quái vậy giống Mộc Hạ đâu, nhớ có lần trong Viện nổi lên cụ việc cậu nghiên cứu đề án không ăn không ngủ lại ở cường độ công việc cao mà việc hoàn thành lại vô cùng hoàn mỹ. Khiến mọi người rén ngang, đã làm việc cường độ cao lại còn hoàn thành xong sớm, còn dư ra mấy cái đề án làm trong 10 năm. Đúng là một con quái vật thật thụ mà. “Được rồi, nếu các em đã nói vậy thì đưa ra bằng chứng đi. Cả hai nhóm nhanh chóng đưa bằng chứng lên đây cho tôi, tôi rất bận vậy nên nhanh cái tay cái chân lên.” Mỹ Hiên nghiêm túc, ngầu lòi on. Cả hai nhóm mỗi người mỗi tư vị, Mộc Hạ nhanh chóng lấy laptop ra bắt đầu gõ phím. Mỹ Hiên trong suốt quá trình cậu làm việc chỉ ngồi đó im lặng và dán chặt vào cái máy tính của cậu. *Má ơi, SSS+1000MT kìa. Máy tính chuyên dụng của các đại lão, không chỉ với cái giá lưu hành trong nội bộ trên trời mà còn được Mộc Hạ nghiên cứu với các tính năng vô cùng siêu việt. Có tiền chưa chắc đã mua được, không ngờ mình được thấy tận mắt luôn. Đẹp quá, mợ thiệt chứ. Ấy vậy mà còn được làm từ Uranium nguyên chất, mỗi viên kim cương gắn trên đó chưa dưới 100 tỷ USD. Nghe đâu giá khi chưa nạm kim cương đã gần một bán đảo rồi. Khi nào đỗ khỉ nghèo như rui mới có được ẻm đây.* Đúng là ban đầu máy tính của Mộc Hạ chỉ là một cái máy tính bình thường với logo đặc trưng giữa sự kết hợp của chính phủ và Viện Quốc Gia thôi. Nhưng vào một lần cậu để máy tính làm việc của mình ở phòng khách mà quên mất nó thì với con mắt tình tường và sự rảnh rỗi của hai người anh chị của mình. Thì giờ nó thành như này. Ấy vậy mà hai người rất khéo tay, gắn những thứ cậu thích từ hoa cho tới vật dụng lên máy. Đến cả các viền xung quanh cũng có kim cương. Trừ phía dưới thân máy mà thôi. Chơ bàn phím cũng được hai người tu sửa một cách rất là đậm chất nhà anh/chị không thiếu gì, nên dăm ba mấy viên kim cương trục tỷ USD này đối với anh/chị mấy cái này chỉ là đồ dùng thường ngày. Nhìn thấy nguyên máy tính như thế này Dương Hồng cúng hoang mang lắm chứ, hào quang chiếu sáng ngời ngời vào mắt anh vậy mà. Dương Hồng cúi người nói nhỏ với cậu. “Em là con nhà trâm anh thế phiệt hay gì mà kim cương với vàng sài như lá đá lá mít thế này. Nếu là anh mày chắc chỉ cần rơi một hạt thôi cũng đủ ảnh dằn vặt cả mấy năm luôn ấy”


“Mấy viên này là anh chị của em decor vào ạ, là công sức ngồi nạm vào cả buổi trời của hai người nên em trân trọng lắm không nỡ tháo ra. Vì vậy mà em để vậy luôn. Mà anh thích hả em tặng anh một viên nhé, anh thích viên to chừng nào để em biết còn lựa ạ”



“Anh đội ơn em” Sức mạnh của tư bản quá lớn, anh không thể không khuất phục. Vậy nên Dương Hồng nửa thật nửa đùa nói với Mộc Hạ, ai ngờ cậu tặng thiệt. Điều này khiến Dương Hồng phải mở hẳn một két sắt trong ngân hàng để cất trữ, ai ngờ sau khi biết giá trị quy đổi của viên kim cương kia thì anh liền đứng hình mất mấy giây của trong ngân hàng. Mà chuyện đó cũng của những ngày sau, bây giờ phải giải quyết xong vụ này đã. Mộc Hạ trong lúc nói chuyện với Dương Hồng đã nhanh chóng mở camera ẩn trong phòng thí nghiệm. Cậu kết nối máy tính với máy chiếu, lúc này chuông tiết đã vang lên. Những con người hóng kịch như thần nhanh chóng chạy ùa tới, bọn họ chia theo đồng phục từng ngành mà đứng đầy trước cửa phòng. Mộc Hạ chủ nhếch mép cười một cái rồi nhìn vào đám kia. “Đến giờ chơi rồi” Mộc Hạ nhấn click chuột mở video, từng tiếng nói hành động rõ mồn một to cả một khoảng lớn. Tiếng trong đoạn clip còn to hơn những tiếng bàn tán xì xào bên ngoài kia. Hai gã tự đắc ban nãy giờ không biết ló mặt vào đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận