Ba Hải tắt điện thoại bỏ vào lại trong túi quần, sau đó hiên ngang đứng trước mặt tên hống hách Thiếu Từ Gia.
Mộc Hạ xả một tràn dài mới nghỉ lấy hơi, thấy ba Hải vỗ nhẹ vai mừng nên là thôi, nghỉ giữ sức.
Gã cũng từ từ đứng dậy, chửi đỏng cả lên.
Hiện tại gã bị Mộc Hạ mắng cho xấu mặt, nên điều này khiến Thiếu Từ Gia càng tức giận.
Gã đen mặt nhìn cậu, phải nói gã cũng biết thương hoa tiếc ngọc.
"Chà lão Lý con trai ông cũng đẹp thật đấy, nếu muốn tao bỏ qua cho gia đình ông.
Thì tiểu thịt tươi này phải phục vụ tao rồi, làm bạn giường cũng thích hợp đấy"
Đợi gã thốt chưa xong câu thì ba Hải đã đấm vào mặt Thiếu Từ Gia một cái, oomg mới vui vẻ một chút lại bị gã kia làm hỏng tâm trạng mất tiêu.
"Con mịa mày dám đánh chủ đích lên người con trai tao, mày tưởng mày là ai.
Đã bần rồi còn bày đặt đi với hoa sen trắng à, tao khinh".
Thiếu Từ Gia nổi đoá lên, đám vệ sĩ phía sau cũng chờ lệnh mà xông lên.
Thấy buổi giám định náo loạn không thôi, Trư Dư bèn lên tiếng để hạ hoả cho tình huống hiện tại.
"Phiền các vị dừng tay lại cho ta, đây là buổi giám định đồ cổ chứ không phải nơi để các vị đánh nhau"
Trư Dư đã lên tiếng thì người ta có là tỷ phú cũng phải hạ mình trước ông, thấy không nuốt được cục tức này Thiếu Từ Gia bèn nghĩ kế sách khác.
Đột nhiên hắn thấy trên tay của Bắc Hải cầm túi đồ, hắn bèn nảy ra một ý tưởng.
"Hay là như này, tao muốn cá cược với mày.
Bức tranh này của tao được bán với giá 2 tỷ, nếu mày đem đống đồ cổ mày cho cho đại lão Trư Dư dám định.
Nếu chúng có giá trị hơn 2 tỷ của tao, thì tao lập tức dập đầu xin lỗi cả nhà mày.
Còn nếu mày thua mày phải ký giấy nợ với tao, và cả nhà mày phải do tao định đoạt.
Sao nào dám cá không con chó thỏ đế"
Bắc Hải lưỡng lự, nhưng Mộc Hạ lại nói nhỏ với ông.
"Không sao đâu ạ, ba tin con"
Bắc Hải nghe đến đây cũng chỉ cười trừ, xoa đầu con trai bảo bối nhà mình một cái.
Sau đó, kiên định nhìn Thiếu Từ Gia nhận lời cá cược.
Bắc Hải đem đống đồ Mộc Hạ chọn để ra từng món trước mặt đại lão Trư Dư, đại lão thấy vậy cũng bắt tay vào công việc của mình.
Đám nhà giàu muốn chơi thì cứ để cho họ chơi với nhau.
Còn công việc của ông chỉ là giám định và mua lại món đồ thật sự có giá trị mà thôi.
Trư Dư nhanh chóng cầm món đồ cổ đầu tiên lên kỹ càng quan sát, đại lão chợt khựng lại một chút.
Đôi mắt có chút mở to, Trư Dư lấy kính lúp ra soi kỹ vào món đồ cổ.
Miệng không thể nào thốt lên lời, nhờ một loạt hành động này của ông khiến cho Thiếu Từ Gia bắt đầu lo lắng.
"Đây....đây là....Phải chính là nó, để ta xem nào.
Đây là Chiếc bình cổ có niên đại từ nhà Thanh, Trung Quốc giá trị của nó có thể lên tới 80.2 triệu USD"
Trư Dư dùng đồ nghề phủi đi lớp bụi dày đặc che lấp đi vẻ đẹp của chiếc bình, đến đây mọi người mới thật sự kinh ngạc trước diện mạo của nó.
Chiếc bình được làm bằng vàng, với màu vàng nhạt và màu xanh da trời cùng 4 họa tiết như cá và hoa, chiếc bình cổ này được làm vào năm 1740, ở triều đại nhà Thanh Trung Quốc.
Giá trị của chiếc bình này rất lớn.
Nghe đến đây Thiếu Từ Gia tái cả mặt mày, Trư Dư hăng hái tiếp tục công việc của mình.
Mọi người cũng im lặng hẳn để đại lão làm việc, khi Trư Dư xong việc thì họ mới nhốn nháo ra giá để mua.
"Món đồ thứ hai là Sổ chép tay Leicester của họa sĩ lừng danh thế giới - Leonardo da Vinci – 30.8 triệu USD.
Quả là một tri thức đáng giá"
Leicester là một tập hợp các bài báo khoa học của Leonardo da Vinci được viết bằng tay.
Quyển sổ cổ này được đặt theo tên Bá tước Leicester, người sở hữu của quyển sổ vào năm 1719.
Trên thế giới có 30 tạp chí khoa học, và Leicester được coi là nổi tiếng nhất.
Nên hiện tại giá trị của nó rất cao, đến mức ngỡ ngàng.
Đúng là những thứ càng có giá trị cao nhìn bên ngoài liền chẳng thấy nổi hào quang nào, chỉ có khi mở ra được thì mới thấy rõ..