Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân


Thời gian cũng trôi nhanh thật, mới đó mà đã đến kỳ nghỉ hè.

Thay vì đi học thêm đủ thứ trên đời thì Mộc Hạ lại vô cùng nhàn rỗi ở nhà vẽ tranh, Diệt Hưu lão sư thấy hè đã tới nên tranh thủ cho Mộc Hạ luyện tay.
Hiện tại, cậu đang ở phòng vẽ tranh đặc biệt của Diệt Hưu lão sư.

Phải nói ngoài cậu và Diệt Hưu ra bất kỳ ai cũng không được phép bước vào phòng này dù chỉ một bước.
"Sao rồi, con thấy chủ đề thi lần này ổn chứ?"
"Con thấy thật nhàm chán"
Mộc Hạ vẫn chăm chú vẽ tranh, nhàn mà lắng nghe chủ đề của cuộc thi vẽ toàn thế giới tổ chức trong hè này.
"Vậy con có tham gia không, tiền thưởng là 10 triệu USD đấy.

Vì là cuộc thi vươn tầm thế giới, nên giới thượng lưu rất để ý, nên bọn họ góp vốn rất nhiều.

Ngoài nhận được số tiền thưởng cho giải nhất, thì toàn bộ bức tranh đoạt giải sau năm vòng thi của thí sinh có thể bán đấu giá ngay tại chỗ với số tiền rất cao.

Con thật sự không có hứng thú?"

"Người đăng ký đi, con tham gia"
Diệt Hưu lão sư thấy vậy mà mừng thầm trong lòng, năm nay ông phải đá bay tên học trò của lão già khó ưa người Anh kia.

Mấy năm liền lão ta cứ đắc ý khoe mẽ hết lời về học trò cưng của mình, nào là học trò của lão giỏi thế này, học trò của lão giỏi thế kia.
Diệt Hưu nghe thôi chỉ muốn đấm cho lão mấy phát nhưng chẳng sao cả hiện tại Diệt Hưu đã có một bảo bối trong tay.

Năm nay nhất định học trò cưng của ông sẽ lấy được giải về.
Mộc Hạ nhìn sư phụ đang cười khờ ở một bên cũng chỉ biết lắc đầu, cậu lại tiếp tục hoàn thành bức tranh.

Sau khi hoàn thành bức tranh vào buổi sáng xong, đến buổi chiều cậu ghé vào Viện Quốc Gia để cùng tham gia dự án nghiên cứu mới.
"Con tới rồi à Mộc Hạ"- Hạ Vy
"Vâng, con mới tới các sư phụ khác vẫn đang bận ạ"
"Bọn ta đang cố nghiên cứu cơ chết tinh cầu Rex"- Phương Tử Hoa
"Nhưng có vẻ như năng lượng của nó không ổn định"-Chu Bác Khoan
"Cứ dao động lên xuống không ngừng, đúng là nhức đầu mà"-Bách Giai Niên
"Vậy mọi người ăn cơm chưa ạ"
"Bọn ta bận quá nên chưa kịp ăn gì, mấy ngày nay bọn ta thức trắng để nghiên cứu bỏ bữa cũng nhiều "-Trương Ninh Hoa
"Các vị sư phụ dừng tay chút đi ạ, con biết mọi người chưa ăn gì nên có làm cơm hộp đem theo.

Mong mọi người không chê tay nghề của con "
"Cảm ơn con, Hạ Hạ"-Bạch Dân Minh
"Không cần khách sáo với con đâu ạ, mọi người dùng bữa đi.

Con sẽ nghiên cứu tiếp về quả cầu "
Thế là các vị đại lão cũng nghe theo lời cậu, ngồi xuống ăn với nhau.

Phải nói đồ ăn của Mộc Hạ làm không thua gì đầu bếp có tiếng nhất thế giới cả.

Của ngon vật lạ trên đời, bọn họ đều được trải nghiệm qua lẽ nào khẩu vị và đáng giá về món ăn lại sai bao giờ.

Mọi người ăn ngấu nghiến đến ngon lành, còn Mộc Hạ thì chăm chú nghiên cứu khối cầu.

Cậu mang đồ bảo vệ đầy đủ rồi mới bắt đầu tách khối cầu ra.

Dường như Mộc Hạ đã phát hiện ra điều gì đó.
Đợi đến khi các đại lão ăn xong bữa, Mộc Hạ cũng bỏ tua điện xuống, quả cầu nhanh chóng được ghép lại như ban đầu.

Khi Mộc Hạ nhấn kích hoạt thì năng lượng xanh trong quả cầu quả thật đã ổn định hơn rất nhiều.
"Con xong rồi sao"-Chu Bác Khoan
"Vâng, do cấu trúc hạt nhân trong quả đầu bị tương khắc về số lượng nên gây ra hiện tượng chết hạt nhân, con đã nối lại và phân tách một chút phần mô mềm bên trong quả cầu.

Hiện tại các bước phía sau có thể tiến hành được rồi ạ"
"Không hổ là học trò cưng của bọn ta"-Hạ Vy
"Con cừ lắm đấy"-Trương Ninh Hoa
"Sau này chắc con cũng không cần thi đại học đâu, cứ vào thẳng đây làm với bọn ta cho tiện"-Chu Bác Khoan
"Để con suy nghĩ thêm đã ạ"
"Dù gì cũng còn nhiều thời gian, con cứ thoải mái mà lựa chọn"-Bạch Dân Minh
"Yên tâm ở đây bọn ta luôn chào đón con"-Bách Giai Niên
Mộc Hạ gật đầu xem như đã hiểu, sau đó lại tiếp tục với công trình nghiên cứu còn dang dở.

Đúng là các bộ não thiên tài hiếm có, chỉ cần hợp sức lại với nhau có thể tạo ra kỳ tích rồi.


Khối cầu năng lượng xoay chuyển cuối cùng cũng được nghiên cứu hoàn thành, vì mang trong mình nhiều đặc tính mới lạ về dòng năng lượng chưa ai từng nghiên cứu ra trên thế giới nên chính phủ đã nhanh chóng cử các vị đại lão và Mộc Hạ nhanh chóng đi tham gia khoa học sáng chế được tổ chức ở Hoa Kỳ bốn năm một lần.
Và tất nhiên Mộc Hạ không muốn đi theo, vì đơn giản cậu không muốn lộ mặt.

Thế là trong suốt một tháng này cậu có thời gian rảnh để luyện vẽ tranh, nhưng chủ yếu vẽ để đem bán đấu giá.

Cậu cũng cần tiết kiệm tiền nha.
️️️️️️️️
Lưu ý: Các lời thoại về nghiên cứu bên trên là hoàn toàn do tác giả nghĩ ra, không áp dụng vào đời thực.

Nên xin phép các độc giả đừng quá để tâm hay có những lời lẽ không hay về mảng nghiên cứu đó.

Tui cũng chỉ là người bình thường không giỏi đến mức có thể ghi ra luận án nghiên cứu tiên tiến được.

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc dòng này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận