Đêm khuya thanh vắng, nguyệt hắc phong cao, quán trọ nhiều phòng nhiều người lại yên tĩnh đến mức lạ thường. Không khí nhuốm vị đêm muộn, thỉnh thoảng vài tiếng động gió thoảng lá cây rung. Các dãy phòng tối đen, đều đã tắt nến. Ngoài cửa xuất hiện một bóng đen nhấp nhoáng vụt qua.
" Cạch "
Cửa ghỗ chạm nhẹ, chọc thủng giấy đưa ống khói vào trong thổi ra một hơi.Hắc y nhân cười lạnh, rút đao từ sau lưng phi nhanh vào phòng, tới sát giường hạ xuống một đao chí mạng mới phát hiện đã đánh vào giường ghỗ
Nến trong phòng vụt sáng, xung quang ba nam nhân giơ kiếm chĩa đều vào hắc y nhân
" Muốn tới phá luật thi, có ý đồ ám sát chúng ta, ngươi cũng thật to gan "
Hắc y nhân nheo mắt không lên tiếng, biết đã bị bại lội rút phi tiêu nhắm ba nam nhân
" Muốn chạy? Nằm mơ " Hàn Xung vung kiếm, dùng nội lực đánh thẳng vào kiếm vung lên không trung, cả ba trực tiếp xoay người tránh phí tiêu, đánh trực diện hắc y nhân. Tiếng động lớn khiến vài căn phòng đều là những cao thủ cảnh giác bật dậy, quán trọ ầm ĩ, Hàn Xung sử dụng nội lực ra một đòn trí mạng đánh bay cửa ghỗ, vật dụng xung quanh căn phòng không còn nguyên vẹn, Mạc Văn Khinh cùng Sinh Tri trợ giúp hai bên chặn đường lui hắc y nhân
Trúng một đòn nặng khiến hắn động tác chậm dần, căm giận rút khí trắng từ trong người phi lên không trung, nhanh chóng ẩn mình tẩu thoát
" Khụ...khụ.. "
" Đuổi theo "
Nghiên Dư khoanh tay ôm kiếm, thân ảnh thẳng tắp đứng trên nóc nhà , thân ảnh thẳng tắp như cây tùng, tóc đen theo gió vi vu, khuôn mặt lạnh nhạt một bên ánh sáng nguyệt hắc che mờ, y phục đen ẩn mình , mắt dõi theo hắc y nhân vừa xuất hiện, hắn phi thân theo sau.
" Bên kia đang loạn, tránh kinh động đến tiểu thư " Vân Hiểu mở cửa nhìn một lượt, vươn tay ra hiệu, âm giọng nhỏ xuống đủ để hai người nghe
" Oa.. " Vân Tranh dụi mắt, ngáp một hơi dài, gật gật đầu gục tiếp xuống bàn. " Là thích khách "
" Trong tửu lâu hẳn là nhiều môn phái có tranh chấp tránh không khỏi xung đột không quang minh chính đại, dùng thủ đoạn ám thủ "
" Ân.. ân... " Vân Tranh rót nước, ngậm một hớp tiếp tục lơ mơ ngủ, động tĩnh ngày càng rõ ràng, chứng tỏ đang có thứ gì hướng về phía này. Ly Y Khả Sanh đã tỉnh táo từ sớm, rời khỏi giường, trước ánh mắt kinh ngạc của hai nữ nhân trong phòng, đá bay cửa, nói " Sát khí dày đặc, mùi máu tươi, A Tranh, đao "
" Tiểu thư " Vân Tranh nghe lệnh rút đao phi tới, nàng vươn tay bắt lấy. Tâm tình có vài phần cáu ngủ, phía trước dãy hành lang cổ tối đen không người, chỉ trong chớp mắt một bóng đen từ cuối hàng lang phi thân gần tới chỗ Ly Y Khả Sanh.
" Thích khách! Ân " Ly Y Khả Sanh cười nhạt, thay vì đợi hắc y nhân lao đến thì nàng trực tiếp lách người phi tới giao đấu trực diện, tay thon múa lên một vòng, kiếm rời khỏi tay phi như tên bắn tới bụng hắc y nhân
" Ngươi..." Hắc y nhân trợn mắt, ôm lấy bụng một giàn máu, hắn không thù không oán, không nghĩ tới sẽ có người lạ giúp, khuôn mặt âm hiểm rút châm độc từ trong áo
Nghiên Dư phi tới theo sau, liếc hắc y nhân, phi lên không trung đáp xuống chắn trước mặt Ly Y Khả Sanh, vuơn một bàn tay tụ âm khí đánh thẳng vào người hắc y nhân một chiêu chí mạng khiến hắn không kịp động thủ, thân người bắn ra vài trượng lao thẳng xuống dưới tầng của tửu lâu
" Cô nương, thất lễ "
Nghiên Dư thu tay, phía sau vài người Hàn Xung cùng Uy Linh chạy tới, nhìn một chiêu dứt khoát thán phục không thôi. Hắn quay lại nhìn Ly Y Khả Sanh, đáy mắt kinh ngạc, khuôn mặt lạnh nhạt đã có vài phần biến hóa
" Tiểu thư " Vân Hiểu cùng Vân Tranh lao tới, dùng ngoại y mặc vào cho nàng, sát khí nhìn Nghiên Dư đang quay đi đưa lưng về phía các nàng
Vân Tranh vốn muốn rút đao liền bị Vân Hiểu dùng tay ngăn lại " Đa tạ công tử tương trợ tiểu thư, ân này khó quên, sẽ có ngày báo đáp " Đưa Ly Y Khả Sanh vào phòng liền một mực đóng cửa lại
Nghiên Dư khuôn mặt lạnh nhạt, ẩn ẩn âm tình bất định, môi mỏng nâng lên hạ xuống.
" Nghiên Sư huynh, huynh sao vậy? " Uy Linh đưa mắt theo hướng cửa phòng đã đóng lại, khó hiểu nhìn hắn.
" Về phòng đi " Nghiên Dư thu mắt, lên tiếng nhìn Hàn Xung cùng vài người phía sau
Nhìn cả tửu lâu đều bị đánh thức đã tới đây, một màn nhìn xác hắc y nhân dưới tửu lâu, lão bản vuốt mồ hôi sai người xuống thu dọn, khó xử nhìn đám Hàn Xung
" Tính thêm ngân lượng, chúng ta hoàn trả tổn phí "
" Được được khách quan..." lão bản gật đầu rung râu cười. Năm nào cũng đều có việc đổ máu, đều có phí tổn cao, lão phải lấy cao để bù trừ làm lại tửu lâu, tiền dư tất nhiên sẽ ở túi lão
" Nghiên sư huynh, trước nên gấp rút gặp sư phụ cùng các đệ tử khác " Hàn Xung nhìn Uy Linh một quấn lấy Nghiên Dư cũng tránh không khỏi phiền hà, Ân cô nương đứng gần cũng chỉ hỏi han không quá ồn ào.
" Ân " Nhíu mày đi theo đám Hàn Xung, lạnh nhạt nhìn Uy Linh khiến nàng ta im bặt, đám người rời đi chỉ còn lại đám tiểu nhị của tửu lâu đang sai người chỉnh tu lại lan can ghỗ đã bị Nghiên Dư dùng nội lực đánh nát, gãy đổ hết xuống tầng dưới của tửu lâu. Công lực của người này cũng thật cao
Ly Y Khả Sanh cũng không quá để tâm chuyện vừa rồi, được Vân Hiểu thúc dục lên giường mới ngái ngủ nhắm mắt. Nàng mới đột phá chút nội lực nên muốn tự thân kiểm chứng, vừa hay có chuột bạch phi tới lại chẳng thể kìm lòng hưng phấn mà bật dậy so chiêu. Trừ ám sát ra, quả thật Ly Y Khả Sanh vẫn còn kém cỏi nhiều, vẫn cần thời gian rèn luyện thêm, tố chất của thân thể này rất yếu về xương, tiểu cô nương 16 sức khỏe lâu ngày không rèn luyện dần đều sẽ khiến thân thể khó mà hoạt động gân cốt linh hoạt như trước
Vân Hiểu cùng Vân Tranh đưa mắt nhìn nhau, ẩn ý đều đã hiểu qua. Một người trâm thêm hương trong phòng, một người dọn dẹp lại vài mảnh vụn từ ngoài bắn vào nền đất căn phòng. Chẳng mấy chốc một đêm dài trôi qua, ngày lại sáng
Đô Thành An phồn hoa, mới tờ mờ sáng không khí đã nhốn nháo tấp nập người qua kẻ lại. Các thương buôn từ các nước xung quanh giao lưu buôn bán,khung cảnh quả là thái bình phồn thịnh, từ trên cao nhìn xuống trong một quá trà lớn, nam nhân y phục ngọc gấm trắng đai lưng vàng quấn quanh hông thêm miếng ngọc bội giá trị liên thành. Tóc vấn lên cao, mái hai bên thả dài, khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc, nhật nguyệt lu mờ, tưởng chừng tạo hóa nhào nặn ra thứ hoàn hảo. Mắt ưng sắc bén, khí chất cao quý, bạc môi lạnh nhạt nâng lên. Trong một gian phòng thượng hạng, đứng sau là một nam tử tuấn tú, mặc y phục đơn giản, chân quỳ chân chống, hai tay chắp lại, cung kính cúi đầu
"Công tử, Đô Thành An sớm mai đã bước vào vòng khảo sát, cao thủ từ tứ phương đều tụ hội "
Sát khí xung quanh dày đặc giống như muốn giết người, uy hiếm thâm tâm kẻ khác, thủ hạ phía sau im lặng chịu đựng, ôm ngực phun một búng máu. Không dám dùng nội lực trị thương, người ẩn nhẫn trong chỗ tối hiện thân, quỳ xuống đỡ lấy nam nhân kia "... Chuyện ngoài ý muốn, công tử, Minh tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai "
Hắc y nhân che mặt, vừa khẩn cầu vừa liếc Minh hô hấp loạn bên cạnh. Công tử không vừa lòng, ra tay có phần nặng với Minh, hắn chịu lên tiếng cầu xin, công tử cũng tuyệt không có ý muốn giết hắn
" Thuộc hạ nhất định cam tâm tình nguyện chịu giáo huấn, tuyệt không tái lần sau "
"..." Nam nhân đưa lưng về phía hai người không phát ra âm thanh, vươn tay chạm nhẹ, chim bồ câu đậu trên tay lập tức bị bóp nát, máu được một vật vô hình cản tránh bắn vào y phục nam nhân kia.
Hắn nhắm mắt, phất tay ngụ ý rời đi, Minh cùng hắc y nhân như được đặc xá, vội cung kính cúi đầu, trong chốc lát rời khỏi. Công tử mỗi lần tức giận đều phát ra sát khí,người vật khó gần, đều giống như một ánh mắt cũng có thể đâm xuyên vạn tiễn
Hồi vừa rồi, xem như đã nương tay, nếu không tính mạng của Minh cũng không thể bảo toàn
Tờ giấy trên tay nam nử nhàu nát hóa tro bụi. Dòng chữ trên mảnh giấy Tuyên Thành,mực thơm thượng hạng rõ nét
" Cốnhântáicốhương, annguybảo toàn, trục trặc vài phen, táicốnhân "
Bạc mông mỏng cong lên, sát khí trong căn phòng thưởng trà tuyệt đối không vơi đi, thậm chí ngày càng dày đặc, chén trà trên bàn rung rung, mặt nước không tĩnh lặng cũng không văng ra mặt bàn chứng tỏ căn phòng giống như âm chấn muốn làm vỡ tung
" Đến xem bảng có danh sách các môn phái.."
" Ngươi xem được ban thưởng gì kia "
Đám đông tụ tập rất nhiều trước bảng liệt kê đầy đủ tên các môn phái cùng người thi đấu tham dự. Nghe nói phần thưởng được ba nước đều trao cho danh hiệu đệ nhất phái, đứng sau Vân Diêu Dương - đệ nhất cao thủ đứng đầu tam lục địa năm trước, người sẽ đứng ra đưa phần ban thưởng cho người thắng. Thi đấu năm nay tụ hội nhiều anh tài, cũng giống như quảng bá khí thế của các đại môn phái tranh nhau tạo dựng tiếng vang cho bổn môn. Ngoài ra, đây cũng là một mũi tên hai đích để triều đình các nước trọng dụng nhân tài,nâng cao sĩ khí quân binh. Các nước vốn muốn phá thế cân bằng, tham vọng làm bá chủ lại càng lớn, trước thu phục nước nhỏ sau đánh đổ nước lớn. Về sử thi ghi chép, vốn là chuyện tất yếu của kẻ cầm quyền.
Năm nay khác so với các năm trước, nhân tài quốc nào thắng, quốc ấy chỉnh tu hai nước còn lại, được nhận cống tiến từ hai phe còn lại trong Tam Lục Địa. Quả là miếng mồi ngon, dăm dắp kẻ dỏ dãi mưu đồ bất chính muốn đoạt lấy
" Ăn cơm nhà, bàn chuyện quốc gia là phải. Tới các quán trà lại là truyện truyền kì miệng nói tai nghe, câu chuyện nhân bản ra tứ phía sai lệch năm ba chỗ thêm bớt vài ba phần, âu cũng là lẽ thường tình " Ly Y Khả Sanh gật gù, cười phong hoa giống như am hiểu thế sự luân thường. Vân Tranh haha cười liền bị Vân Hiểu đưa mắt lườm mới vừa nín cười vừa dở khóc. Rời khỏi đám đông nhốn nháo, chen lấn là vài đệ tử của các môn phái mặc y phụ khác nhau.
" Tiểu thư nuông chiều muội hư " Vân Hiểu ấn ấn hai búi tóc trên đầu Vân Tranh khiến nàng ấy chạy tới sau lưng Ly Y Khả Sanh. Ba tiểu cô nương linh động cười đùa trên phố tránh không khỏi thu hút không ít tầm mắt hướng tới
Ly Y Khả Sanh ho khan, chỉnh lại lụa che mặt, đưa mắt thăm thú trên đường phát hiện một tiểu cô nương y phục rách rưới, dung nhan thanh tú, lệ quanh khóe mắt,quỳ xuống gần một xác chết nam nhân đã được chiếu phủ lên người. Ra là bán mình chôn cha, phía dướng có giấy xin tiền để giúp phụ thân an nghỉ
Khung cảnh vốn bi thương,lại bị hỏng bởi vài tên gia đinh cùng một nam nhân ăn mặc quý tộc quạt sang phe phẩy cười dâm ô khiến người đi đường không khỏi lắc đầu ngao ngán.
" Công tử, tiểu nữ xin làm trâu làm ngựa, chỉ mong cho phụ thân nơi an nghỉ trước khi xuống hoàng tuyền lạnh lẽo " Nữ hài tử dập đầu tới chảy máu, khuôn mặt giàn dụa nước mắt được chiếc quạt nâng lên, đưa đẩy sang hai bên ngắm nghía
" Đi theo bản công tử chẳng phải tốt hơn sao? Bản công tử có gì không có, việc chôn một xác chết cỏn con không lẽ không thành toàn cho nàng? Ahahah "
" Công tử... "
" Nàng đưa bản công tử lên dục tiên dục tử, ta lại nỡ làm phật ý mỹ nhân? "
Khách nhân qua đường có rủ lòng thương cũng chẳng dám lại gần cho tiền cùng can ngăn, hắn là ai? Chẳng phải là con của thủ phủ Đô Thành An hay sao? Trăng bướm thâu đêm, coi thường luân lẽ, phụ thân chiều hết mực, đụng hắn chỉ có thiệt thân chứ không được lợi ích. Hống hách tự mãn, nào dám chạm tới
" Công tử... " nữ tử khóc như mưa, mím môi quay đi, uất ức nắm chặt hai tay bấm lên đùi, nàng không thể theo hắn thừa chết thiếu sống, chỉ cầu người cứu giúp thương tình
Nhóm Ly Y Khả Sanh dừng chân, đứng cách đó không xa, Vân Tranh đã bất bình muốn rút đao cho hắn một nhát chí mạng. " Tên đê tiện vô liêm sỉ, tất cả đều vất mắt để mông, hắn dám hoành hành không ai dám can ngăn "
Theo Ly Y Khả Sanh lâu cũng biết mắng chửi người cho hả giận, Vân Hiểu cười cười, " Nếu không ai ra can ngăn, hoặc không dám động hoặc không thể động tới "
" A Hiểu, lấy ngân lượng đưa cho nàng ấy " Ly Y Khả Sanh ngăn Vân Tranh đang rút đao, ở Đô Thành An có nhiều người, hành động không thiếu gì chỗ, trước tránh hắn, sau âm thầm xử lý. Nàng tuyệt chẳng phải người tốt cũng không qúa khoa trương. Hôm nay tụ hội nhiều đệ tử của các môn phái khác, không cần tới lượt các nàng ra tay, sẽ có người hành hiệp trượng nghĩa đứng ra can ngăn
Quả như ý nghĩ, Vân Hiểu cầm ngân lượng vốn muốn bước tới thì từ phía sau vụt lên tiếng gió, chỉ trong nháy mắt, nam nhân dâm ô kia bị đá lăn lóc giữa đường khiến dân chúng không khỏi bật cười nhìn hắn bụi bặm.
" Các ngươi kẻ nào dám cười, đi, đem đi thiến lưỡi cho bản công tử " Thiệu Khư được các gia đinh nâng lên phủi phủi y phục " kẻ nào, là kẻ nào dám đánh lén bản công tử, cút ra đây cho ta " Hắn hung hăng đẩy gia đinh, cầm quạt quát lớn chỉ vào xung quanh đám đông, kim ô xiên tóc trên đầu lệch xuống, khuôn mặt dính bụi thảm hại
" Ta mới thiến ngươi, hừ " Trong đám đông, một tiểu cô nương dung nhan sáng sủa, hai mắt linh động, vỗ vỗ tay phủi phủi, nói lớn tiếng nhìn Thiệu Khư đã muốn méo mặt. Ra là một tiểu mỹ nhân ngạo ngược dám đánh lén hắn, hôm nay mặt mũi Thiệu Khư hắn cũng vất xuống mông
Phía sau tiểu cô nương là một nam một nữ, tức giận nhìn hắn, trường kiếm trong tay vung ra . Tiểu cô nương linh hoạt giơ chân dùng lực đánh một cước khiến Thiệu Khư trở tay không kịp lại tiếp tục bị đá bay đổ sạp hàng của một lão già.
" Thiếu.. thiếu gia " Đám gia đinh mặt sợ sệt, chạy lại đỡ lấy Thiệu Khư đang ôm ngực ho lấy ho để
" Kẻ tiểu nhân như ngươi, hôm nay bản cô nương chính là thanh lý môn hộ, trừ hại cho dân tránh để lại hậu họa "
Một nam một nữ tới gần cô nương đang quỳ, nâng nàng dậy, đưa ra hai nén vàng, mà tiểu cô nương bên này thật đã rút kiếm muốn giết Thiệu Khư mặt đã tái xanh
" Ngươi.. ngươi dám to gan động tới ta... ngươi "
" Coi xem bản cô nương có dám không " Linh hoạt tiểu nha đầu nói là làm, vung kiếm đi tới gần Thiệu Khư, đám gia đinh sợ hãi lùi lại liền bị hắn giận giữ quát to " Một lũ phế vật, để con tiểu nha đầu lên mặt, bản công tử ra lệnh mau chặn nàng ta lại "
Vân Hiểu xuyên qua đám đông bước tới, đưa vài nén vàng cho nữ nhân kia, gật đầu cười chào với đôi nam nữ, họ thân thiện cười đáp lễ, dù không quen nhưng phép cư xử đúng đắn vốn nên như vậy
" Đa tạ... đa tạ... tiểu nữ nguyên làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình " cô nương vui mừng khóc nấc, quỳ xuống lạy khiến Vân Hiểu vội đỡ nàng dậy
" Không cần báo đáp, coi như chút phất tay, ngươi mai đi chôn cất cho phụ thân, khí trời này khiến tử thi bốc mùi dễ nhiễm bệnh,nên cẩn thận "
" Tiểu nữ nhất định nguyện lấy thân cảm tạ ân tình, xin người thành toàn cho tiểu nữ, bất kể gian khổ cỡ nào cũng sẽ nguyện ý một lòng vì chủ tử "
Vân Hiểu khó xử, cô nương này nhất quyết muốn báo ân, xung quanh đều ủng hộ,nàng tránh không khỏi vào thế bí bách. Đôi nam nữ thấy vậy cũng gật đầu cuời, nữ tử mang nét dịu dàng Giang nam lên tiếng " Cô nương vị này đã muốn báo đáp hà tất phải từ chối, ta thấy... " Nữ tữ cười nhẹ, đưa mắt về phía Thiệu Khư "... Chôn cha xong ắt sẽ có họa, nếu có thể giúp đỡ, kính mong cô nương giúp tận tâm, chúng ta thân bất do kỷ, có muốn giúp, cũng chẳng thể giúp được nhiều trừ chút bạc vụn "
Vân Hiểu nhìn cô nương đang quỳ dưới đất, quay lại nhìn Ly Y Khả Sanh trà trộn trong đám đông, thấy nàng gật đầu trong lòng không khỏi một trận thở dài " Cô nương trước đi chôn cất cha, ta sẽ nói qua với tiểu thư, người đồng ý cũng sẽ không để cô nương nặng nhọc thân thể "
" Tiểu nữ xin khắc cốt ghi tâm " Được Vân Hiểu nâng dậy, cô nương lệ quanh khóe mắt trực trào
Đôi nam nữ nhìn nhau, cáo từ lại gần tới tiểu nha đầu đang muốn hùng hổ đánh tên Thiệu Khư kia.
Ly Y Khả Sanh đang ý thức, cơm nuôi thêm một mạng người, nhìn tiểu cô nương khả ái như vậy, chờ Vân Tranh cùng Vân Hiểu dạy võ công có thể phòng thân sau đó tính tiếp. Tất nhiên, nàng hoàn toàn không biết trước rằng, chuyện ngày hôm nay, sớm muộn trong tương lai là một hồi đại biến, thay đổi vận mệnh