Xuyên Đến 40 Năm Sau Ông Xã Đã Già!


Buổi tối, Du Dao ở trong phòng khách tại lầu hai nghỉ ngơi.

Giang Trọng Lâm thì ở lầu một, ngay dưới phòng khách cô ở.

Du Dao nằm trên giường, lăn lộn trên giường mãi mà vẫn ngủ được, cũng không biết có phải là phòng cách âm quá tốt hay Giang Trọng Lâm quá yên tĩnh, Du Dao ở đây đều không nghe được âm thanh gì từ dưới truyền đến, ngay cả cái máy lạnh cũng không phát ra âm thanh gì.

Căn phòng xa lạ trang trí đơn giản lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết trước đó không có ai ở đây, mặc dù không có mùi gì kỳ quái, nhưng vẫn làm cho Du Dao cảm thấy khó chịu.

Cô lúc trẻ vô cùng ương ngạnh, hơn hai mươi tuổi thì mới tốt lên được một chút, cùng lắm thì cũng chỉ khá hơn một chút thôi, cho nên chỉ có thể nhịn được một chút.

Vén chăn lên, cô nhảy xuống giường, dùng sức nhảy lên, tạo ra tiếng đùng đùng.

Người ở dưới nếu không điếc, thì nhất định sẽ có thể nghe được.

Quả nhiên, trong chốc lát, Giang Trọng Lâm ở lầu dưới bắt đầu gõ cửa.

”Có chuyện gì vậy em?”

Du Dao mở cửa cho anh đi vào, rảnh rỗi thì gây sự nói: “Trong phòng nóng quá, em không ngủ được.”

Giang Trọng Lâm còn mặc quần áo tay dài, xem ra còn chưa ngủ.

Quái lạ, không phải mấy ông lão đều đi ngủ sớm sao?

Nhìn màn hình thiết bị hiển thị nhiệt độ trong nhà, Giang Trọng Lâm trong lòng thở dài, giọng ôn hòa nói: “Ngày hôm nay nhiệt độ có giảm xuống, điều chỉnh nhiệt độ trong nhà xuống 28 độ là thích hợp nhất rồi, giảm xuống nữa thì sẽ dễ bị cảm lắm.”

“Vậy thì không được, em cảm thấy nóng.” Du Dao phải nói vậy.

Tính tình chó của Du Dao, Giang Trọng Lâm đã lâu rồi không lĩnh giáo qua, bây giờ sau bốn mươi năm, anh dường như cũng vẫn còn chấp nhận được, không nói thêm nữa hạ nhiệt xuống thêm một độ cho cô, thấy Du Dai nhìn chằm chằm vào cái điều khiển, Giang Trọng Lâm không quá yên tâm, trước khi rời đi còn dặn dò: “Không thể bấm thấp hơn nữa, trước khi đi ngủ nhớ đắp chăn nhé.”

Khi anh nói những lời này, anh có thể lờ mờ nhìn ra dáng vẻ lúc đó của mình trông thế nào, một cậu thanh niên miệng cứ lải nhải.


Giang Trọng Lâm rời đi, Du Dao về giường nằm tiếp.

Lúc còn trẻ Giang Trọng Lâm tính tình rất bình thường, không quan tâm đến những việc này, nhưng sau khi kết hôn với Du Dao, thì trở nên hay để ý đến những chuyện vặt vãnh này, có lẽ bản thân đã hiểu rằng mình là người đã có gia đình, phải chăm sóc thật tốt cho vợ.

Ngày nào anh cũng bận bịu với việc nghiên cứu, quên trước quên sau, không nhớ nhiều được, nên đành phải ghi chép vào sổ những việc cần chú ý, trước khi về nhà thì lấy ra xem lại.

Du Dao có lần tò mò lật một vài trang sổ ghi chép của anh, thấy ghi chú trên đó lộn xộn hết cả lên, công việc với cuộc sống ghi lẫn lộn, còn có ghi là ‘Hôm nay tan làm về mua vịt kho’ ‘Du Dao không ăn gừng’ ‘Kỷ niệm kết hôn được ba tháng muốn mua hoa’ đủ thứ, cũng có rất nhiều vấn đề trong nghiên cứu của anh, Du Dao xem không hiểu, cũng không quá để ý, chỉ cảm thấy rằng đã năm 2018 rồi mà còn mang theo cuốn sổ ghi chú bên người, thật ngốc, trực tiếp ghi nhớ vào điện thoại cũng không được sao.

Nhưng Giang Trọng Lâm nói rằng, có nhiều điều phải viết vào sổ, thì mới khắc sâu trong trí nhớ.

Nghĩ về những chuyện này, Cơn buồn bực trong lòng của Du Dao dần dịu lại, cô ngửa mặt nhìn trần nhà ảm đạm một lúc, kéo cái chăn bên cạnh đắp vào, nhắm mắt lại.

“Du Dao, anh không muốn em miễn cưỡng chính mình.”

Du Dao liền nghĩ đến vẻ mặt Giang Trọng Lâm khi nói những lời này, buổi chiều lúc ngồi trên ghế sô pha.

Từ lúc nhìn thấy cô đến giờ, anh vẫn còn rất bình tĩnh, sự bình tĩnh này thậm chí có chút quá mức, làm cho cô cảm thấy không bình thường, Bốn mươi năm không gặp vợ mình bỗng nhiên xuất hiện, chẳng lẽ không nên xúc động một chút sao?

Có khả năng là do bốn mươi năm quá lâu, lâu đến nỗi có thể quên hoàn toàn một người, cảm xúc gì cũng không còn nữa, nên tự nhiên cũng sẽ không xúc động gì.

Nếu như thật là vậy, thực ra cũng bình thường, thế giới này cái gì cũng thay đổi, con người đương nhiên cũng có thể thay đổi.

Giang Trọng Lâm ở dưới lầu ngồi trên ghế trước cửa sổ trầm mặc, anh đã gỡ kính xuống để nó sang một bên trên cái bàn nhỏ, đôi mắt thuộc về người già đã không còn bình tĩnh và có thể hiểu rõ lòng người nhìn xa trông rộng nữa, mà là mang theo một loại trống rỗng như không thể nào lấy lại được.

Lúc này, có một âm thanh thình thình nhịp nhàng từ trên lầu vọng tới, khiến cho Giang Trọng Lâm phục hồi tinh thần lại.

Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu, lấy cái kính trong tay đeo vào, vịn tay ghế đứng lên, khẽ cười ra tiếng lắc đầu than thở: "Lớn tuổi cũng có lợi đó chứ, không giống như người trẻ tuổi, dễ bộc lộ cảm xúc.”

“Người trẻ tuổi không nhìn ra được lão già này nghĩ gì.” Anh lẩm bẩm cười, nhưng ánh mắt lại buồn phiền.

Anh đi lên lầu, thấy Du Dao ôm ngực tựa vào cửa.


“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

Du Dao phụng phịu, “Em khát nước, không biết đi đâu để uống nước.”

“À.” Giang Trọng Lâm hiểu ra: ”Anh đi rót nước cho em.”

Anh xoay người đi xuống lầu, Du Dao đi theo sau lưng anh.

Giang Trọng Lâm: ”Anh đi rót nước cho em, em đi nghỉ ngơi đi.”

Du Dao: “Ừm.” Bước chân không dừng lại, bám theo sau Giang Trọng Lâm.

Giang Trọng Lâm im lặng.

Đến nhà bếp rót nước cho cô, Giang Trọng Lâm liền dẫn cô và giới thiệu, cách sử dụng những vật dụng trong nhà cho cô, trải qua bốn mươi năm đổi mới, rất nhiều sản phẩm có sự thay đổi không nhỏ.

Du Dao đi ra khỏi nhà mua đồ ăn quên đem theo điện thoại di động, lúc cô nhìn thấy Giang Trọng Lâm mở màn hình lớn trên tường, nói cho cô cách điều khiển từng phần, lúc này mới nhớ ra một vấn đề.

“Bây giờ điện thoại hình dạng ra sao vậy anh?”

Giang Trọng Lâm tháo đồng hồ đeo tay của mình xuống kế tiếp là ấn cái nút màu đen đó, cái nút nhỏ nhỏ ở trong tay anh bắt đầu, biến thành một cái màn hình lớn chừng bàn tay.

“Điện thoại bây giờ tương đương với thẻ căn cước, thẻ ngân hàng và một số những thứ khác, chứng minh nhân dân bắt buđều có ở trong này, thanh toán và lướt xem tin tức, gọi điện, đều dùng cái này, bao gồm cả hệ thống điều chỉnh an ninh đều có trong có sẵn trong đây.

Giống hoàn toàn với máy tính cá nhân, hiện tại rất nhiều người đều dùng cái này để xử lý thông tin.” Giang Trọng Lâm giải thích.

Du Dao nhìn một chút nói: “Em còn tưởng rằng màn hình phải trở nên rất lớn.”

Giang Trọng Lâm: “Có thể tự mình điều chỉnh kích thước màn hình nữa, anh quen với dạng này hơn.” Nói rồi anh biểu diễn một chút, quả nhiên màn hình còn có thể lớn hơn hoặc nhỏ đi.

Du Dao cuối cùng cũng tìm ra được chút chuyện khiến mình cảm thấy không tệ ở bốn mươi năm sau, trước đây cô thấy phiền nhất chính là có nhiều loại giấy tờ, và còn điện thoại càng lúc càng lớn hơn không tiện mang theo nữa.


“Ngày mai đi cấp chứng minh nhân dân và giấy phép cư trú, anh sẽ mua điện thoại cho em.”

”Ừm.” Du Dao ngồi vào ghế sô pha, cầm điều khiển TV lên bắt đầu lần mò.

Thấy cô trầm mặc miệt mài loay hoay với cái điều khiển, không thèm để ý đến mình, Giang Trọng Lâm nhớ đến trước đây, Du Dao cũng như thế nào, cô thích chơi game, lúc rảnh không làm việc thì lại chìm vô game, cô là một bệnh nhân lớn tuổi nghiện internet.

Anh đứng kế bên một lúc, giống như cha gia bất đắc dĩ khuyên nhủ: ”Ngày hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, nếu không thì đi nghỉ ngơi trước, ngày mai thì sẽ quen với cái này thôi.”

Du Dao không ngẩng đầu lên, ”Em không ngủ được.”

Hết cách rồi, Giang Trọng Lâm không thể làm gì hơn ngoài bỏ đi, không quấy rầy cô.

Giang Trọng Lâm trở về căn phòng của mình, cánh cửa đóng lại kêu ken két.

Du Dao dừng động tác lại, ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng Giang Trọng Lâm, một lúc lâu không nhúc nhích.

Trên TV bỗng nhiên vang lên một tiếng nhạc, Du Dao lúc này mới tập trung sự chú ý vào màn ảnh lớn, cô tìm kiếm game lớn mà mình thường hay chơi, sao đó phát hiện…

“Dịch vụ đã đóng cửa!” Hai mươi năm trước đã đóng cửa rồi.

Cô tức giận nhấc chân đạp bay cái gối ôm trên sô pha, hầm hừ tìm kiếm game khác, kết quả lúc đăng nhập vào thì lại cần chứng minh nhân dân, làm một người hiện giờ chưa có chứng minh nhân dân, Du Dao chỉ có thể rời khỏi, sau đó liền đập bay thêm một cái gối nữa.

Cô tìm kiếm giống như vậy, tất cả những gì cô biết, một số vẫn có thể tìm thất, chẳng qua đều đã thay đổi hết rồi, mà phần lớn đã không kiếm được nữa.

Cô nghĩ đến câu cảnh còn người mấy này, trong lòng tràn đầy cô đơn.

Đột nhiên, tay cô dừng lại, trên khuôn mặt nghiêm túc rốt cục cũng lộ ra một chút vui mừng, quyển tiểu thuyết phiêu lưu cô yêu nhất, tác giả viết những mười năm, từ lúc cô học trung học đến lúc kết hôn là một khoảng thời gian dài, vốn cho rằng cả đời này sẽ không nhìn thấy được kết cục, nhưng bây giờ cô tìm kiếm nó, phát hiện ra mười năm trước nó đã chính thức kết thúc rồi! Lúc còn sống vậy mà có thể thấy được kết thúc của cái hố bự này!

Sau khi đọc quyển sách này gần như cả đêm, thấy tác giả viết lời kết thúc ở sau cùng — con người cuối cùng cũng sẽ phải từ biệt nhau, mỗi thời mỗi khắc của ta, đều sẽ trải qua sự từ biệt trong một khoảnh khắc nào đó.

Du Dao quăng điều khiển đi, ngã vào ghế sô pha nhắm mắt lại.

Giang Trọng Lâm vẫn còn đây, nhưng cô lại nghĩ, mình đã vĩnh viễn từ biệt Giang Trọng Lâm quen thuộc kia.

Du Dao trên ghế sô pha đã ngủ, không bao lâu sau, cửa phòng Giang Trọng Lâm yên lặng không một tiếng động bị mở ra, người đáng lẽ nên ngủ say vẫn như cũ ăn mặc chỉnh tề như ban ngày, không có ý nghỉ ngơi.


Anh nhẹ nhàng đi đến bên Du Dao, nhặt hai cái gối lên, tắt TV đi, cật lực ôm lấy Du Dao.

“Già rồi, già rồi.” Anh nhẹ nhàng thở phì phò, cảm thán.

Du Dao sáng sớm thức dậy, phát hiện mình nằm trên giường ở phòng khách, chăn đắp cẩn thận.

Cô ngồi trên giường suy nghĩ, làm thế nào ngài lão Giang còn sức ôm cô được?

Cô đứng lên đi đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu, vừa đi đến cầu thang thì nghe được trong phòng khách truyền đến giọng nói của một ông lão lạ mặt.

“Ôi ông Giang này, ngày hôm nay ông cùng tôi đi câu cá nhé, con trai tôi sẽ lái xe chở chúng ta đi, buổi trưa chúng ta đến trang trại cá bên kia ăn cơm, buổi chiều tôi kêu con trai đến đón.”

Giọng của Giang Trọng Lâm vang lên, “Tôi không đi đâu, ông đi được rồi, tôi có việc, mấy ngày nay đều bận.”

Ông lão lạ mặt này cao giọng, nghe qua hẳn là một ông lão rất cởi mở, “Này nha, ông thì có chuyện gì chứ, không phải là nghiên cứu, thì là ở nhà cả ngày làm mấy cái thứ đó, đầu óc đều hỏng hết rồi, cơ thể so với tôi hơn bảy mươi còn không bằng nữa chứ.”

Giang Trọng Lâm vẫn nói với giọng điệu đều đều không nhanh không chậm: ”Tôi thật sự có việc mà.”

“Vậy ông nói đi, là chuyện gì vậy?”

Giang Trọng Lâm không trả lời.

Ông lão lạ mặt: ”Ông xem, ông chỉ là không muốn đi thôi.”

Du Dao đi xuống cầu thang, tiếng lộc cộc đã thu hút sự chú ý của ông lão, ông kỳ quái quay đầu lại, thấy Du Dao từ trên cầu thang đi xuống.

Bởi vì trong nhà chỉ có quần áo của Giang Trọng Lâm, cho nên ngày hôm qua sau khi Du Dao đi tắm thì có mặc áo sơ mi với cái quần đùi lửng, quần dành cho người cao tuổi không có màu sắc sặc sỡ và áo sơ mi, không chỉ mặc không vừa, nó còn bị Du Dao mặc cho nhăn đùm.

Cô có lẽ vừa mới rời giường, ngay cả dép cũng không mang, đi chân trần, thấy ông lão kia sửng sốt, một lúc lâu mới quay đầu nhìn về ông hàng xóm,”Ông Giang này, sao nhà ông lại có một cô gái trẻ vậy.” Nói xong ông đột ngột nói: ”Ừ ha, nhất định là con của họ hàng thân thích, bất ngờ ghê, tôi còn chưa gặp họ hàng người thân ở đây bao giờ.”

Giang Trọng Lâm không biết nói gì cho phải, đứng dậy cầm đôi dép đến đưa cho cô mang vào.

Ông lão lạ mặt vui vẻ nhìn, chợt thấy cô gái trẻ tuổi mang dép mà ông Giang đưa, nhân tiện tiến đến một chút, hôn lên mặt ông Giang.

“Chào ông, tôi tên Du Dao, là vợ của anh ấy.” Cô gái trẻ tuổi nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận