Xuyên Đến 40 Năm Sau Ông Xã Đã Già!


Nhiếp Văn Khanh dời đến khu dân cư Đồng Thụ* đã được hơn mười năm nay, quen biết Giang Trọng Lâm cũng từng ấy năm đó, hai người rất thân thiết với nhau.

Không thể so với người có trai gái đầy đủ và bạn già tri kỷ như ông, vị hàng xóm thầy Giang này, chân chính là một người cô đơn chính hiệu, hơn mười năm nay, cũng chỉ thấy một vài học sinh đến thăm nhà ông ấy vào dịp Tết, thời gian còn lại thì nhà cửa vắng tanh, ngôi nhà quạnh quẽ vô cùng.

[*] Đồng Thụ: Ngô Đồng.

Về hoàn cảnh của ông bạn già này, Nhiếp Văn Khanh có biết một chút, là con trai độc nhất, cha mẹ mất sớm, thời còn trẻ có cưới một người vợ, sau này hình như là đã mất, ông ấy ở vậy mà không tái hôn, đã từng tuổi này, ngay cả một mụn con cũng không có.

Nhiếp Văn Khanh và vợ đều là người có tính tình hào sảng, sau khi biết được chuyển này, thì thường hay mời Giang Trọng Lâm dến ăn một bữa cơm và rủ anh đi câu cá.

Về nhân phẩm của Giang Trọng Lâm, Nhiếp Văn Khanh tuyệt đối tin tưởng, theo lời của ông, thầy Giang là một người có nhân phẩm xuất sắc chính trực đàng hoàng, trong cuộc sống luôn tự giữ mình trong sạch, tác phong hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng hôm nay, tận mắt thấy được cảnh này, làm cho Nhiếp Văn Khanh sỉnh ra hoài nghi — là nghi ngờ mắt của mình.

Ông không nghĩ ngay đến chuyện ông Giang làm gì không đúng hay không, mà là bắt đầu hoài nghi liệu mắt mình về già nhìn không rõ nữa, hoặc là có bệnh gì đó, gây ra ảo giác không có thật.

Ông lão Nhiếp im lặng, trong phòng khách không có ai nói chuyện.

Du Dao cúi đầu nhìn chiếc dép, rồi lại nhìn Giang Trọng Lâm đang cứng đờ tại chỗ, phụng phịu hỏi: “Em không thể hôn với chồng mình à?”

Giang Trọng Lâm bị cô hôn làm cho choáng váng, kính bị lệch đi, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, lùi lại một bước cầm kính, có chút lúng túng ho khan một tiếng, không trả lời câu này, liếc mắt nhìn vị hàng xóm ông Nhiếp đang trợn mắt há hốc mồm, chậm rãi nói với Du Dao: “Bữa sáng ở trong phòng bếp, còn nóng, trước tiên em đi ăn chút gì đi.”

Nhìn Du Dao đi vô phòng bếp ăn sáng, sau đó Giang Trọng Lâm nhìn qua Nhiếp Văn Khanh rồi ngồi xuống trước mặt.

Ông lão Nhiếp nhận thấy có gì đó sai sai, xoa xoa hai mắt của mình phát hiện ra đây không phải ảo giác, vì vậy rất nghiêm túc đặt ra câu hỏi: “Ông Giang à, ông có chuyện gì vậy, cô gái trẻ tuổi này là gì của ông?”

Giang Trọng Lâm trầm mặc một lúc, “Là vợ… tôi.”

“Là người vợ tôi cưới cách bốn mươi năm trước.” Anh rất bình tĩnh giải thích một chút về chuyện xuyên không này.


“Hả?!” Ông lão Nhiếp đã nghĩ trong đầu rằng sẽ được thấy tiết mục sa ngã về già của ông lão Giang nhưng không ngờ điều này lại xảy ra, nghe vậy thì ngây người ra.

Ông suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy dường như cái tên “Du Dao” mà cô gái nhỏ nói có chút quen tai, lập tức nhớ lại một chuyện.

Ông Giang rất ít khi kể về vợ mình lúc trước, ông lão Nhiếp lần đầu nghe anh nhắc đến là, mấy năm về trước lúc đó có một lần mọi người uống rượu cùng nhau, nhân dịp học trò của ông Giang đoạt được giải thưởng lớn, ông ấy vui mừng nên uống thêm hai ly nữa, sau đó thì say nên có nhắc đến tên Du Dao này.

Ông vừa khóc vừa kể, người này, bình thường gặp việc gì khó khăn cũng không mặt nhăn mày nhó, nhắc đến vợ mình mất sớm thì lại không kìm được mà bật khóc.

Nhiếp Văn Khanh nghĩ vậy, trong lòng cảm khái, cũng không biết nên nói gì.

Ông tiêu hóa một lúc, nhìn bóng dáng thấp thoáng trong bếp bên kia, ghé sát vào Giang Trọng Lâm thấp giọng nói: “Vậy chuyện này hai người tính giải quyết như thế nào vậy?” Ông có chút lo lắng cho người bạn già này, hai người tuy rằng trước kia là vợ chồng, nhưng bây giờ tuổi tác chênh lệch quá nhiều, thế nào cũng không xứng.

Ông biết là lão Giang sẽ có cách, ông ấy không giống như mấy lão già quỷ háo sắc thích mấy cô gái nhỏ, cảm thấy hạnh phúc bởi vì có một người trẻ tuổi xinh đẹp làm vợ.

Người trong cuộc là Giang Trọng Lâm không lo lắng như hàng xóm của mình, anh nói:”Cô ấy không chết, nói chung đó là chuyện tốt, những chuyện khác hiện giờ không nói đến, lúc này tôi cần chăm sóc cô ấy cho thật tốt.

Cô ấy đột nhiên lại gặp phải chuyện này, đối với thế giới sẽ không quen, sợ rằng trong lòng cảm thấy khó chịu.

Tôi từng tuổi này rồi, cái gì cũng không cần, còn chăm sóc cô ấy được ngày nào thì hay ngày đấy, sau đó cô ấy nghĩ như thế nào cũng được, tôi đã thu xếp cho cô ấy xong…Cô ấy giờ cũng đã không còn người thân nào nữa rồi.”

Nhiếp Văn Khanh cũng không biết nên nói gì, vỗ vỗ vai ông bạn già.

“Ôi, cũng là ông trời trêu người.”

Du Dao ăn sáng xong thì đi ra, phát hiện ông lão kia đã đi rồi, Giang Trọng Lâm đang dọn chén trà trên bàn.

Anh thấy Du Dao nhìn chỗ ông Nhiếp vừa ngồi hồi nãy, chủ động nói: “Là bạn của anh, họ Nhiếp, sống tại ngôi nhà bên cạnh, ông ấy đi về trước có mời chúng ta mấy hôm nữa qua nhà ông ấy ăn cơm.”


“À.” Du Dao đi theo phía sau anh,”Hôm nay đi ra ngoài làm chứng minh nhân dân cho em đúng không anh, em mặc đồ gì?”

Giang Trọng Lâm cất chén xong, đi vào phòng giặt quần áo lấy ra một bộ đồ, “Quần áo của em mặc vào ngày hôm qua anh đã giặt và sấy khô rồi, hôm nay em mặc em mặc bộ này trước đi, chờ làm chứng minh nhân dân anh dẫn em đi mua đồ dùng hằng ngày.”

Du Dao nhận lấy quần áo, lấy từ bên trọng ra cái quần lót màu tím, mềm mại và còn thơm ngát mùi nước giặt hương hoa nhài nữa, “Quần lót của em anh cũng giúp em giặt sạch à?”

Giang Trọng Lâm: “…”

Trên mặt ông lão không có gì khác thường, bình tĩnh như một ông tiên.

Không còn là người chồng năm nào trêu trọc một xíu là mặt đỏ tía tai.

Giang Trọng Lâm ở trong phòng tìm thứ gì đó, Du Dao đi đến cạnh cửa nhìn vào một chút, phát hiện cánh cửa cảm nhận được hơi thở của cô liền tự động mở ra.

Du Dao không biết Giang Trọng Lâm thiết lập từ lúc nào, cô đi ra ngoài.

Ngày hôm qua trời mưa to, nhưng hôm nay thời tiết lại rất tốt, không có nắng, bãi cỏ bên ngoài còn ẩm ướt, cây cối hoa lá trong sân cũng có những giọt mưa đọng lại.

So với những bông hoa muôn hình vạn trạng trong sân của hai nhà kế bên thì sân nhà ở đây trông đơn điệu hơn nhiều, cây cối không được cắt tỉa, cũng không có những bông hoa rực rỡ, chỉ có một cây hoa nhài có vài nụ màu trắng nhỏ, hiển nhiên, chủ nhân nơi này không chăm chút cho sân nhà mình.

“Đi thôi.” Giang Trọng Lâm đi ra.

Hai người đi dưới bóng cây, đến cửa khu dân cư, bên kia cũng có biển hiệu dừng lại, và gọi xe giống như hôm qua, Giang Trọng Lâm đưa Du Dao đến trước một tòa nhà cao ốc.

Trước cửa có mấy câu “Vì nhân dân phục vụ” màu đỏ tươi, sáng rực dưới ánh mặt trời.

Tấm biển lớn ở cổng ghi Tổng cục công an phố Biển.


Các nhân viên hành chính bên trong cửa ra vào đều mặc đồng phục, không ai nhìn hai người bọn họ.

Du Dao thấy không ít người đang làm gì đó với cái máy trên bức tường, giống như ngân hàng tự phục vụ trước đây.

Giang Trọng Lâm không đi vào hướng bên kia, anh trực tiếp đi đến bàn làm việc nhân tạo, rất nhanh sau đó có người đi ra từ bên trong cánh cửa phía bên cạnh, dẫn bọn họ đến một văn phòng khác.

“Trường hợp hiện giờ của cô Du thuộc loại đặc biệt, ông Giang đã trao đổi với chúng tôi về điều khoản pháp luật liên quan đến trường hợp đặc biệt này vào tối hôm qua, dựa vào những trường hợp trước, cô Du sẽ được theo dõi trong vòng một năm và nhận được trợ cấp xã hội trong một năm, tuy nhiên xét thấy độ tín dụng công dân của ông Giang rất cao, hai vị lại có quan hệ vợ chồng, nên thời gian theo dõi trong một năm sẽ đổi thành nửa năm.”

“Đây là một số tài liệu hai vị có thể xem.” Người đàn ông trung niên nghiêm túc đưa qua hai phần tài liệu.

Du Dao lật một cái, trong đó có rất nhiều điều khoản, gồm có các điều khoản về nghĩa vụ và phúc lợi , phía sau yêu cầu kí tên lên.

“Ông Giang đã xin bảo vệ thông tin, vì vậy bên truyền thông của chúng tôi sẽ không tiết lộ tin tức nào của cô Du, nếu có người phát tán thông tin của cô Du trái phép, gây rắc rối cho cuộc sống của cô Du, bên chúng tôi sẽ giúp dọn dẹp những thứ này, xin hãy yên tâm, chúng tôi tôn trọng và sẽ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mọi công dân…”

Sĩ quan cảnh sát nói rất nhiều, vất vả lắm mới nói xong chuyện, Du Dao rời khỏi cục cảnh sát mới nhớ ra một chuyện, “Ý của ông ấy là sẽ không có người đến phỏng vấn hay tung ảnh em lên mạng, và cũng sẽ không có một đống người lạ hoắc vây quanh nhìn em phải không?”

Giang Trọng Lâm gật đầu:”Đúng vậy.”

Du Dao: “…Nếu đây là bốn mươi năm về trước, thì trường hợp của em đã bị xem là động vật quý hiếm rồi.”

Giang Trọng Lâm: “Bởi vì trường hợp đầu tiên xuyên đến là một cụ già, ông ấy đã bị nhiều người vây xem đến chết, nên sau đó thì luật bảo vệ đặc biệt đã được đưa ra.”

Du Dao: “Như vậy, anh không phải nên cảm thấy xấu hổ sao?”

Giang Trọng Lâm lộ ra vẻ mặt thắc mắc, không biết cô đang nói gì.

Du Dao giải thích: “Anh xem, nếu như biết em là người thứ năm xuyên không, những người quen biết em sẽ hiếu kỳ đến hỏi thăm anh, anh không phải sẽ phiền đến chết sao, nhưng nếu không nói cho người khác biết, bọn họ sẽ thấy anh đột nhiên có một cô vợ, còn sẽ tưởng rằng anh gặm cỏ non đấy, hiểu lầm anh không biết xấu hổ.”

Giang Trọng Lâm dường như không quan tâm đến chuyện này, “Cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Anh bấm tìm kiếm các trung tâm mua sắm lớn, chuẩn bị dắt Du Dao đi mua đồ.

Du Dao đứng trước lối vào của trung tâm mua sắm to bự, nghĩ thầm, bốn mươi năm sau các trung tâm mua sắm sẽ được thay thế bằng các cửa hàng trực tuyến.

Tuy nhiên trên đường đi thật ra vẫn có một số tiệm tạp hóa kiểu giống trước kia.


Trung tâm mua sắm này vô cùng to lớn, đến mức không thể hình dung ra được, tóm lại là Du Dao trước đây chưa từng thấy qua trung tâm mua sắm nào lớn như vậy, sản phẩm đa dạng, phân ra hơn bốn mươi khu, có mười hai thang máy đi đến các khu khác nhau.

Du Dao trước kia không phải người thích đi mua sắm, suýt chút nữa đã hoa mắt chóng mặt đi theo sau Giang Trọng Lâm.

Đi mua điện thoại trước.

Điện thoại bây giờ, thật ra tên nó là thiết bị đầu cuối cá nhân —— thật ra nó chính là sản phẩm trong tiểu thuyết giả tưởng về tương lai trước kia.

Du Dao vẫn còn muốn chọn cái này, đã đi dạo trong cửa hàng hai vòng.

Cô gái nhỏ phụ trách bán hàng không khác gì nhân viên bán điện thoại bốn mươi năm trước, Du Dao nhìn đến cái nào, cô nàng giới thiệu nước miếng tung bay, “Chị xem, cái level4 này, hiện tại là cái mà giới trẻ thích nhất, có bộ xử lý 8.0 mới nhất, RAM 128T, có tám kiểu biến hóa khác nhau…”

Du Dao nghe cả nửa ngày, Giang Trọng Lâm kế bên vẫn yên lặng chắp tay ra sau chờ,”Anh có tiền không?”

Giang Trọng Lâm: “Có, em thích thì cứ mua.”

Du Dao: “Những cái này em đều không hiểu, anh chọn cho em một cái đi.”

Hai vợ chồng nhìn nhau một hồi, Du Dao nhún nhún vai: “Được rồi, em tự chọn.”

Chọn thiết bị đầu cuối cá nhân xong, thẻ chứng minh nhân dân ở cục cảnh sát cũng đã được cấy vào, Du Dao chọn kiểu đồng hồ đeo tay giống Giang Trọng Lâm.

Cô vừa loay hoay với cái thiết bị đầu cuối mới mua vừa cúi đầu đi ra ngoài.

Để tránh cô không nhìn đụng phải ai đó, Giang Trọng Lâm không thể làm gì khác hơn ngoài nắm tay dắt cô ra ngoài tránh dòng người qua lại.

Chốc lát sau, Du Dao dừng lại, cô chỉ vào một cửa hàng trò chơi trong trung tâm thương mại: “Em muốn mua trò chơi.”

Giang Trọng Lâm thở dài, dường như một chút cũng không ngạc nhiên, giọng nói như một phụ huynh thông suốt: “Được rồi, nhưng chơi vừa phải thôi, buổi tối không được chơi đến quá khuya, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp…”

Anh còn chưa nói xong, Du Dao đã giơ tay kéo anh vào cửa hàng trò chơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận