Du Dao có rất nhiều chuyện muốn hỏi, cô đến bốn mươi năm sau, gần như mọi thứ xung quanh đều đã thay đổi, nhưng chính vì muốn hỏi quá nhiều, nên ngược lại không biết nói thế nào.
Cô nghĩ đến bạn tốt Dương Quân hiện giờ đang ở nơi nào, ngay lúc đó chỉ chút nữa thôi cô đã hỏi Giang Trọng Lâm, nhưng khi nghĩ lại cô đã thay đổi ý nghĩ, Dương Quân và Giang Trọng Lâm thật ra chẳng quen biết gì nhau, mối liên hệ giữa bọn họ chỉ có cô mà thôi, lại qua bốn mươi năm nữa, Giang Trọng Lâm rất có thể từ lâu đã không liên lạc gì với Dương Quân nữa.
Nghĩ thế, cô lại do dự, nhưng không ngờ rằng, Giang Trọng Lâm đã âm thầm liên lạc với Dương Quân, mà người bạn đã lâu không gặp này của cô, vậy mà thật sự còn nhớ cô, còn vội vàng chạy về gặp cô nhanh như vậy.
Du Dao ngồi trên giường, cùng Dương Quân hàn huyên thật lâu, hầu như Dương Quân đều nói về cuộc sống mấy năm nay của mình, Du Dao thi thoảng chêm vào vài câu, hai người hi hi ha ha lệch ra khỏi trọng tâm câu chuyện, trò chuyện muốn quên cả thời gian.
Đến khi Du Dao cảm thấy đói bụng, lúc này mới tạm dừng câu chuyện, đánh răng rửa mặt chuẩn bị xuống dưới đi lấp đầy bụng.
Lúc Du Dao rửa mặt trong nhà vệ sinh, Dương Quân còn đứng ở cửa lẩm bẩm nói liên miên về cháu gái bảo bối của mình với cô, “Bà xem ảnh chụp con bé nè, rất dễ thương đúng không? Con bé mười ba tuổi rồi, biết khiêu vũ, chơi piano cũng tốt nữa, còn nữa, đây là cháu gái nhỏ của tui nè, mới ba tuổi thôi, mũm mĩm ghê…”
Du Dao nghĩ thầm, bạn tốt cũng đã làm bà nội rồi, đáy lòng thật sự phiền muộn không nói nên lời.
Khi họ xuống lâu, Du Dao thất một ông lão mập mạp ngồi kế Giang Trọng Lâm.
Cô đi đến Dương Quân, nhỏ giọng hỏi: “Đây là ông nhà bà à?”
“Đúng vậy.” Dương Quân lập tức hiểu ngay ý tứ ẩn chứa trong lời nói của cô, che miệng nhỏ giọng nói: “Bà đừng nhìn thân hình hiện tại của ổng như thế, thật ra ổng mới bắt đầu mập lên sau tuổi trung niên thôi, lúc còn trẻ đẹp trai lắm, dáng người rất tốt.”
Du Dao: Hèn gì, với tính tình này của Dương Quân, Khi kết hôn, thế nào cũng sẽ tìm một người đẹp trai.
Ông lão mập mạp đẹp trai tình cách rất tốt bụng lên tiếng chào Du Dao, cười híp mắt, câu nói đầu tiên là: “Đã sớm nghe A Quân nói về cô, đến tận hôm nay mới may mắn gặp mặt, tôi họ Hứa, gọi là Hứa Tiên.”
Du Dao: “Phụt.” Hiểu rồi, xem ra lúc trẻ là người dịu dàng, không thì làm sao có thể lừa Dương Quân đến tay được chứ.
Lúc cô ăn điểm tâm, Dương Quân ngồi kế cô, cho cô xem ảnh lưu lại năm đó, chủ yếu là ảnh cưới.
“Khi tui kết hôn không có bà ở đó, đây là chuyện tiếc nuối nhất trong cuộc đời tui, hiện tại dù thế nào tui cũng muốn cho bà xem ảnh chụp.” Dương Quân nói rồi, lần lượt lấy từng tấm ảnh chỉ cho cô xem, ông lão Hứa Tiên đứng kế vợ mình, thỉnh thoảng chêm vào vài câu lúc cô ấy miêu tả, xem ra tình cảm của hai người rất tốt.
Du Dao nhìn bạn tốt mặc váy cưới trong hình, nghe cô ấy ríu rít, nghe nghe, rồi có chút lơ đễnh, không nhịn được nhìn Giang Trong Lâm bên cạnh.
Anh cũng đang lẳng lặng nghe, không xen vào nói, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Chúng tôi đã hẹn hò nhiều năm rồi, nhưng A Quân vẫn không chị cử hành hôn lễ, kéo dài đến tận ba mươi lăm tuổi, tôi còn tưởng rằng là mình có gì không tốt, không khiến cô ấy hài lòng, cho nên trì trệ không chịu cưới tôi.
Sau này mới biết là, cô ấy muốn chờ cô trở về, rồi mới cử hành hôn lễ, nói rằng bạn tốt nhất của mình không ở đây, hôn lễ sẽ có điều hối tiếc.” Ông Hứa Tiên thổn thức nói.
Vành mắt Dương Quân đỏ lên, “Tui và bà đã ước hẹn, nếu tui kết hôn bà phải làm phù dâu cho tui.
Bà không ở đó, hôn lễ của tui không cần phù dâu, để dành vị trí đó cho bà.”
Du Dao không muốn cô ấy khóc, sợ cô ấy thật sự có mệnh nệ nào, nên chỉ có thể để cho những giọt nướt mắt của mình quay trở về, cười hỏi ông Hứa Tiên: “Vậy ông làm thế nào lừa A Quân của chúng ta về tay vậy?”
Hứa Tiên cười nói: “Cô ấy mang thai em bé, mẹ vợ nói nếu bụng lớn hơn nữa, mặc váy cưới sẽ không được đẹp nữa, thế là A Quân liền gả cho tôi.”
Du Dao cười rộ lên, “Quả nhiên là A Quân người yêu cái đẹp của chúng ta.” Còn một nguyên nhân nữa, mọi người chưa nói, nhưng Du Dao biết rất rõ ràng.
Cô và Dương Quân cùng tuổi với nhau, lúc Dương Quân ba mươi lăm tuổi, cô đã biến mất được bảy năm..
Một người biến mất đã bảy năm, một tin tức cũng không có, bọn họ có lẽ đều đã ngầm thừa nhận là cô đã chết.
“Dao Dao à, hôm nay bà cùng tui đi ra ngoài chơi được không!” Dương Quân bày tỏ nguyện vọng.
Du Dao không nghĩ ngợi gì: “Được.”
Dưới nguyện vọng của Dương Quân, Hứa Tiên và Giang Trọng Lâm hai ông già đều ở nhà, chỉ có hai người bọn họ đi thôi.
Hứa Tiên rất không yên tâm căn dặn Dương Quân: “Em cẩn thận chút nhé, thân thể của bản thân mình em biết mà, không nên kích động quá đó, không nên ăn ngọt nữa, thuốc mang theo bên mình nha.”
Giang Trọng Lâm nhìn Du Dao, cũng dịu dàng nói: “Có chuyện gì không biết thì gọi cho anh nhé, không cần phải sợ.”
Mang theo lời dặn của hai người, Dương Quân cùng Du Dao đi ra khỏi nhà.
Du Dao còn tưởng rằng Dương Quân đưa mình đến nơi nào, kết quả là đi đến một rạp chiếu phim.
“Xem phim hả?” Du Dao rất kỳ quái, nhưng khi ngẫm lại vẫn chưa có kiến thức gì về phim của bốn mươi năm sau, nên cũng ngầm chấp nhận.
Kết quả Dương Quân chỉ kéo cô đến ngồi bên ngoài hàng ghế cạnh cửa sổ ở rạp chiếu phim, căn bản là không có ý định mua vé xem phim.
Dương Quân nhìn đường xá bên ngoài cửa sổ, nháy mắt với Du Dao nói: “Bà biết đây là đâu không?”
Du Dao chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh đều xa lạ, lắc đầu nói: “Không biết, đây là nơi nào vậy? Nhà bà trước đây hả?”
Dương Quân cảm thán nói: “Là trường cấp Ba điểm cũ của chúng ta đó, vài chục năm trước trường Trung học Mười Sáu đã dời đến khu trường học rồi, bên này đã sập xuống rồi… Đã hoàn toàn không nhìn ra được hình dáng lúc trước của nó, lúc trường học bị sập, bạn học cấp ba của chúng ta đều tập trung lại ở đây một lần, tất cả mọi người đều đến rồi, chỉ có bà không đến thôi… Thật ra tui cũng lâu rồi chưa đến nơi này, lần này nó khác hơi lần trước rồi.”
Du Dao thật sự không nghĩ tới, nơi này lại là trường Trung học Mười Sáu trong trí nhớ của cô.
Cô cũng xoay đầu nhìn đường xá và người đi đường, ánh mắt có chút trống rỗng.
Lúc cô còn đi học, đặc biệt là lúc học cấp Hai cấp Ba, đa phần đều trong thời kỳ phản nghịch, đối với cô mà nói khoảng thời điểm đó, trường học và nhà tù không khác nhau là mấy, cô khi đó chán ghét tất cả những thứ gì liên quan đến trường học.
Sở dĩ cô hay trốn học đánh nhau, đi net, hút thuốc uống rượu còn nhuộm quả đầu đỏ ngầu lóa mắt — làm những việc này phần lớn là để chọc tức cha cô.
Khi đó làm cái gì có thể để khiến cho cha cô tức giận, cô đều làm, cô từ hơn mười tuổi đến hai mươi hai tuổi đến lúc học đại học, cô luôn dành hết tâm trí cho một việc, đó chính là làm cho cha cô tức chết.
Càng mãi về sau cô phát hiện thân thể cha cô vẫn còn rất khỏe mạnh, bị cô chọc tức giận nhiều năm như vậy mà không có một chuyện gì xảy ra, hơn nữa càng lớn tuổi nổi hận thù với ông càng ngày càng phai nhạt đi rất nhiều, thời kỳ phản nghịch cũng đã qua, sẽ không làm thêm việc ngu ngốc nữa, thay vào đó là sẽ không chú ý đến người đàn ông kia.
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, đối với cô mà nói, cũng không phải đã rất lâu.
“Trường học tư thục Minh Đức gần trường Trung học Mười Sáu, cũng đã dời đi rồi à?” Du Dao đột nhiên hỏi.
Dương Quân nói: “Đúng vậy, cũng thống nhất dời đến khu trường học, có điều là dời đến cách trường Trung học Mười Sáu xa lắm.”
Trường Trung học phổ thông mười sáu Du Dao học, là một trường vô danh cá rồng lẫn lộn*, học sinh bên trong tám chín phần mười đều là những thanh thiếu niên phản nghịch dữ dội, theo lời chủ nhiệm lớp của họ mà nói, đây chính là một nồi phân chuột, sau đó tiến vào xã hội làm con sâu mọt.
Hồi đó Du Dao không chọn trường cấp Hai mà cha cô chọn, mà là vào trường trung học mười sáu, bị cha đánh cho một trận, chân què nửa tháng.
[*] 鱼龙混杂 (thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là mô tả người xấu và người tốt lẫn lộn nhau từ 《和渔夫词》của Trương Chí Hòa.
Trái ngược với trường Trung học Mười Sáu cô học, chỉ có thể là trường tư thục Minh Đức, là một ổ vàng nơi có những học sinh hàng đầu, đây là trường tư thục có học phí rất đắt và ít học sinh.
Có lẽ lúc đó là mới vừa học kỳ một của năm lớp mười, Du Dao như bình thường leo tường qua trường tư thục Minh Đức, bởi vì cảnh sắc bên trường Trung học Mười Sáu thật sự kém, buổi trưa muốn nghỉ trưa đều tìm không được chỗ yên tĩnh, mà trường trung học tư thục Minh Đức thì ngược lại, chất lượng dạy học ở ngôi trường này thì cao, hoàn cảnh cũng so với bên cạnh tốt hơn một mảng lớn, đó là lí do mà Du Dao trốn học tìm nơi thanh tĩnh để suy nghĩ về cuộc đời, đều sẽ trèo qua bức tường cao đó, chạy đến Minh Đức để ở.
Có một ngày như bao ngày khác, cô cứ như thường lệ bùng học, chạy sang Minh Đức, kết quả là khi đi tới nhà vệ sinh gần đó, nghe được bên trong truyền đến những âm thanh ào ào.
Cô tò mò ngậm điếu thuốc đi đến xem, đúng lúc thấy hai tên học sinh đang ấn một cậu học sinh gầy yếu khác ở hàng bồn tiểu tiện chỗ góc tưởng, một tên thì dùng thùng nước dùng để lau chùi vệ sinh múc nước đổ lên đầu cậu học sinh gầy yếu kia, cả người bị dội cho ướt đẫm.
Quần áo của cậu nhóc gầy yếu này đều bị lột, co hai chân lại rút vào góc tưởng, im lặng mặc họ bắt nạt.
Hai tên học sinh ngừng làm nhục cậu ta, nói: “Thi làm tốt quá nhỉ? Hạng nhất thì sao nào, mày dám nói với giáo viên không, hửm?”
Du Dao dựa vào cửa nhà vệ sinh, nghĩ thầm, loại trường học toàn tụ hợp tất cả các học sinh ngoan ngoãn thế này, mà cũng có bắt nạt? Cô còn tưởng chỉ có trường học rác rưởi của mình mới xuất hiện chuyện này chứ.
Cô nghĩ vậy, bóp điếu thuốc trong miệng ngậm khói, cười có như không trong tiểu thuyết: “Học sinh ngoan chúng bây cũng sẽ ăn hiếp người khác à?”
Cô cà lơ cà phất ở cửa nhà vệ sinh nam rung chân, đồng phục học sinh mặc rất không chỉnh tề, đầu thì nhuộm màu đủ thứ màu, trong tay còn cầm điếu thuốc, trong mắt hai tên học sinh cùng lắm cỡ cấp hai, chính là một sinh vật sống sờ sờ “người trong xã hội”, lúc bọn họ bắt nạt bạn học thì lá gan rất lớn, nhưng thấy đồng phục trường trung học mười sáu của Du Dao, bị cô hù dọa làm cho hoảng sợ.
Có khả năng là vì bọn họ đều đã nghe qua danh tiếng hiển hách của trường Trung học Mười Sáu kế bên, sợ đến nỗi không dám đối mặt nhìn Du Dao, quăng thùng dọt lẹ, để lại Du Dao và nam sinh gầy yếu cả người ướt nhẹp trong góc nhà vệ sinh kia.
Cậu học trò nhỏ trông nhỏ hơn cô rất nhiều, đeo kính, để quả đầu nắp nồi ngu ngốc*, thu mình lại có lẽ đã bị dọa sợ.
Da thật sự rất trắng, Du Dao đứng nhìn đôi chân trần của nam sinh này một hồi, khẳng định suy nghĩ rằng cậu ta là học sinh cấp Hai, trường học của bọn cô mà cũng có chuyện xấu hổ thế này, đều sẽ lột đồ sạch hết, dáng vẻ này thì mấy tên kia chỉ mới lột phân nửa.
“Cậu không định mặc quần vào à?” Du Dao hất cằm nói với cậu nhóc.
Cậu học trò lấy lại tinh thần, bỗng chốc toàn thân đỏ bừng, cầm quần lót và nhặt cái quần bên cạnh mặc vào, cúi đầu không dám nói lời nào, lắc lắc đầu, như con gà nhỏ.
Du Dao nghĩ rằng cậu nhóc có thể sợ sâu bọ có hại bên cạnh như cô sẽ đánh người, nên cảm thấy hơi nhàm chán, xoay người rời đi.
Chỗ thần kỳ nhất trong chuyện này là, cậu nhóc đáng thương kia rất nhanh đã bị cô cho ra sau ót, lại chính là Giang Trọng Lân lúc đó đang bắt đầu học năm Hai trường Trung học cấp Hai Minh Đức.
Mà chuyện này, Du Dao sau khi kết hôn mới từ miệng Giang Trọng Lâm biết được.
Nếu Giang Trọng Lâm không nói cho cô biết, cô thật sự hoàn toàn không hề hay biết rằng cậu học trò bị người ta bắt nạt có duyên gặp gỡ một lần kia, là Giang Trọng Lâm.
Nếu như Giang Trọng Lâm không nói, cô sẽ không nhớ đến chuyện này.
Dù sao, cô chẳng có cách nào liên kết chàng trai ấm áp hay xấu hổ lúc trưởng thành này, và cậu học trò dáng vẻ quê mùa năm đó kia.
“Anh khi đó nghĩ rằng, em giống như tiên nữ vậy, tướng mạo xinh đẹp.” Khi Giang Trọng Lâm nói với cô chuyện này, vẻ mặt có vẻ không ngượng ngùng.
Mà Du Dao từ lâu đã trở thành người phụ nữ đàng hoàng đã sửng sốt, cảm thấy ông chồng trẻ tuổi có lẽ mắt nhìn hồi đấy quả thật không tốt lắm, chính cô còn không nhẫn tâm hồi tưởng lại hình tượng chém ngựa đặc biệt hồi học kỳ hai cấp ba năm đó, sao có quan hệ gì được với tiên nữ chứ.
…
Du Dao đang ngẩn ngơ, chợt nghe Dương Quân thở dài nói: “Dao Dao à, bà trở về rồi, tui thay Giang Trọng Lâm vui mừng.”
Du Dao đột nhiên từ trong chuyện cũ hoàn hồn lại, “Cái gì?”