Xuyên Đến 40 Năm Sau Ông Xã Đã Già!


Dương Quân: “Dao Dao, bà có thể trở về, tui thật sự cảm thấy vui mừng cho Giang Trọng Lâm.”

Du Dao rũ mi: “…Tui thấy anh ấy không vui mừng gì.”

Dương Quân sửng sốt, “Bà nói gì vậy, khi thấy bà xuất hiện, người vui mừng nhất chính là anh ấy đấy.”

Giống như Dương Quân không thể hiểu nổi phản ứng của Du Dao, Du Dao cũng giống vậy không thể nào hiểu nổi lời nói của Dương Quân.

Nói về sự xuất hiện của cô, Giang Trọng Lâm vui mừng như thế nào, cô nhìn không ra, trong hai ngày nay vốn dĩ anh chưa từng có biểu hiện gì xúc động, cũng không thấy dáng vẻ vui mừng gì.

Cho nên cô xoa xoa thái dương có chút tâm phiền ý loạn nói: “Tui và anh ấy có một năm hẹn hò với nhau, kết hôn được một năm, chung sống với nhau nhiều nhất cũng chỉ hai năm mà thôi, nhưng tụi tui lại xa nhau đến bốn mươi năm, tui nghĩ là anh ấy hẳn là đã sớm quên tui, đoán chừng hiện tại tui đột nhiên xuất hiện, anh ấy sẽ kinh hãi nhiều hơn kinh ngạc vui mừng đó chứ, nếu như đổi lại là người khác, nhất định sẽ nghĩ tui là một đứa phiền phức, nhưng Giang Trọng Lâm lúc còn trẻ là một người trách nhiệm, hiện tại cũng vậy, cho nên hay tin mới đi đón tui về nhà, nói cho cùng, là vì tính tình của mình.”

Dương Quân: “Bà nói gì vậy, bà còn không biết ông ấy thích bà nhiều thế nào sao?”

Du Dao tựa lưng vào ghế, không quá chắc chắn, “Trước đây có lẽ là thích tui, nhưng bây giờ cũng đã qua nhiều năm như thế, còn nhớ rõ tui là trí nhớ anh ấy tốt, lấy đâu ra thích chứ.”

Dương Quân nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Có phải Giang Trọng Lâm chưa nói với bà không?”

Lòng ngực Du Dao nhảy lên không giải thích được, “Nói gì vậy?”

Dương Quân thở dài, mở thiết bị đầu cuối, nhấn vài cái lên màn hình, sau đó đưa trước mặt Du Dao, “Bà xem cái này nè, đây là trang web tìm người lớn nhất, trước kia nó được cảnh sát xây dựng nên khi kế hoạch mạng dữ liệu được thiết lập trong những năm đầu, phía trên công bố thông tin về những người mất tích sẽ được cập nhật hàng năm, từ lúc trang này được thành cục thành lập đến nay, tin tức của bà vẫn luôn được treo phía trên, đã treo rất nhiều năm rồi, từ đầu đến cuối không bị gỡ xuống.

Bởi vì xuất bản tin tức hằng năm đều cần phải giao nộp phí, cho nên rất nhiều gia đình sau một đến hai năm không tìm được người, không còn hy vọng nữa thì sẽ gỡ thông tin xuống.

Thế nhưng Giang Trọng Lâm vẫn kiên trì treo thông tin của bà ở đây, còn hằng năm đều nộp phí nữa, bà biết nghĩa là gì không?”

Nghĩa là, dù đã qua bốn mươi năm, Giang Trọng Lâm vẫn luôn chờ bà trở về.

Dù cho đã qua bốn thập kỷ, những người khác đều đã tin rằng cô đã chết, anh vẫn ôm tia hy vọng ấy.

Du Dao nhìn trang web trên màn hình, hoàn toàn ngẩn người.

“Anh ấy… Giang Trọng Lâm, đã nhiều năm vậy vẫn còn tìm tui ư?” Du Dao ngỡ ngàng hỏi.

Thấy cô như vậy, Dương Quân trong lòng vô cùng đau lòng, đau lòng cho đôi vợ chồng phải ly biệt nhau rất lâu này.

“Đương nhiên rồi, bà nói bà ở trung tâm phục vụ đợi một lúc nhân viên công tác đã có thể liên hệ được với Giang Trọng Lâm, bởi vì thông tin của bà được treo trên trang web này, cho nên bọn họ nhanh như vậy đã tìm được danh tính của bà.”

Dương Quân nói: “Năm đó bà đột nhiên mất tích, không có một chút manh mối, Giang Trọng Lâm liên lạc với những người quen biết bà để hỏi thăm tin tức, đi đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, nhờ người thân và tất cả các bạn bè để ý đến tung tích của bà, anh ấy hầu như chuyện gì cũng đều làm qua, bà không biết đâu, những con đường và ngõ hẻm gần nhà hai người, một mình anh ấy đã đi không biết bao nhiêu lần rồi, tìm kiếm đã nhiều lần rồi.

Khoảng thời gian đó hình như anh ấy chuẩn bị theo giáo viên hướng dẫn chuẩn bị cho kỳ thi, nhưng không tìm thấy bà, nên không thấy anh ấy đến trường nữa.”

Dương Quân nhớ đến Giang Trọng Lâm gầy gò năm đó, một câu không thể hình dung được tình trạng của anh lúc đó.

Cô ấy và bạn trai lúc đó lo lắng, thường xuyên đến thăm anh, hỏi thăm tin tức của Du Dao, kết quả là có một lần thấy Giang Trọng Lâm gục xuống trước cửa nhà, chìa khóa còn đang cắm trên cửa, nhưng không mở cửa, cứ như vậy mà té xỉu trước cửa.

Hai người đưa Giang Trọng Lâm đến bệnh viện, sau khi anh tỉnh lại thì khóc lớn một lúc.

Khi đó Du Dao mất tích được hơn ba tháng.

Giang Trọng Lâm sụp đổ hỏi cô ấy, nếu như Du Dao chết rồi thì làm sao đây, ngộ nhỡ gặp kẻ giết người, bị giết chết, thi thể bị giấu ở nơi nào đó không tìm ra được thì làm sao bây giờ.

Lúc đó cô ấy cảm thấy, Giang Trọng Lâm nếu cứ như vậy, nhất định sẽ không chịu được nữa.

Nhưng sau đó, anh vẫn sống sót, người đã bình tĩnh đi rất nhiều, tuy là vẫn như trước vì tìm kiếm Du Dao mà bôn ba khắp nơi, nhưng không còn suy sụp tinh thần như lúc trước.

Một năm sau, anh một lần nữa quay về trường học tiếp tục học tập, Dương Quân đều tưởng rằng mọi chuyện đã ổn, rốt cuộc phát hiện ra, chứng lo lắng của Giang Trọng Lâm không hề tốt lên, để đè nén sự lo lắng, anh đã uống lung tung rất nhiều loại thuốc, thiếu chút nữa đã hủy hoại cơ thể của mình.

“Khi đó không phải là có mấy vụ đưa tin về nữ sinh bị sát hại? Giang Trọng Lâm nói là anh sợ bà cũng giống mấy người đó, anh ấy đã có triệu chứng chứng lo nghĩ nghiêm trọng trong những năm đó.”

Du Dao nghĩ đến mình đột nhiên mất tích, Giang Trọng Lâm có thể sẽ rất đau đớn trong lòng, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, lại mang đến cho Giang Trọng Lâm thương tổn lớn đến thế.

“… Sau đó thì sao?” Du Dao lầm bầm hỏi.

Dương Quân suy nghĩ một lúc nói: “Có một đoạn thời gian tui và anh ấy liên lạc với nhau rất ít, sau khi học xong Tiến sĩ, anh ấy đã lên núi dạy học khoảng mười năm, rất nhiều thôn làng hẻo lánh đều đã đi đến, tụi tui đều nghĩ rằng anh ấy đi là để thư giãn, sau khi anh ấy quay lại, lúc mời tụi tui ăn một bữa cơm, mới nói với tụi tụi nguyên nhân.”

“Anh ấy nói, một ngày nọ anh thấy được tin tức bảo rằng, có bọn buôn người lừa bán những phụ nữ trẻ tuổi đến vùng quê xa xôi, nên đã gặp vài ác mộng, mơ thấy bà cũng bị bọn buôn người bắt cóc, nhốt tại căn phòng đen kịt không ai cứu, cho nên anh lưu lại dạy học ở trường, ma xui quỷ khiến ghi danh vào đó, sư phụ cũng không ngăn cản.”

Giang Trọng Lâm đi dạy cũng đã nhiều năm mới trở về, lần kia mời bọn họ đi ăn, Dương Quân gần như không nhận ra được đây là Giang Trọng Lâm, vừa đen vừa gầy, dáng vẻ đầy sương gió, điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy vui mừng chính là tinh thần của anh đã tốt lên khá nhiều, đã có thể nói cười như trước.

“Mấy năm nay, tôi đã đi rất nhiều nơi, tôi luôn suy nghĩ, nếu như tôi thật sự tìm được cô ấy ở những nơi đó thì nên làm gì đây? Nếu như không tìm được thì, sẽ làm sao?” Biểu cam khi đó của Giang Trọng Lâm, đã gây ấn tượng rất sâu sắc cho Dương Quân.

Lúc ấy Du Dao đã mất tích được vài chục năm.

Khi ấy, Dương Quân cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì mặc dù cô ấy vẫn còn nhớ đến người bạn tốt của mình, nhưng cô ấy đã có gia đình chồng con, điều này làm phai nhạt đi nỗi nhớ và lo lắng của cô với bạn mình, bọn họ có lẽ đều đã có cuộc sống mới của riêng từng người, chỉ còn Giang Trọng Lâm, vẫn luôn lo lắng, nhớ mãi không quên.

Dương Quân từng chút một chút một, kể cặn kẽ tất cả những điều mình biết về Giang Trọng Lâm trong suốt mấy năm nay, trong mô tả chi tiết của cô ấy, Du Dao thấy được khoảng cách lớn trong bốn mươi năm nay, có cái bóng cô độc.

Anh thật giống một con nhạn cô độc, vào Nam ra Bắc*, đông hạ thay nhau, vẫn luôn chỉ một mình.

[*] 南来北往 là thành ngữ Trung Quốc đề cập đến việc đến rồi đi

Cái cảm giác đau lòng và đau đớn này không biết từ đâu lan/

đến, bám vào trái tim Du Dao, khiến cho cô cảm thấy như có kim đâm vào lòng ngực đến thắt lại vậy.

“Anh ấy không tìm người khác sao?” Du Dao yên lặng hỏi.

Dương Quân lắc đầu.

Du Dao nhớ đến ngày hôm trước lúc mình đi vào cửa nhà, trong lòng có ý nghĩ.

Cô khi đó nghĩ rằng đã nhiều năm vậy, Giang Trọng Lâm sẽ tái giá, nói không chừng còn có con, nhưng đến bây giờ cô mới biết, Giang Trọng Lâm cố chấp hơn cô nghĩ.

Du Dao cảm nhận được mình đã khóc, vỡ òa ra như vỡ đê vậy.

Cô không phải người thích khóc, kìm nén nỗi đau trong lòng đổ máu chứ không đổ lệ*, sau khi lớn lên tính tình lười biếng, sống tùy tiện, điều quan trọng nhất chính là bản thân mình vui vẻ, cô thực sự rất ít hay khóc, nhưng bây giờ, cô khóc đến nỗi không thể ngừng lại được, dường như không phải khóc vì bản thân mình, mà là khóc vì người đàn ông luôn cô đơn lẻ loi một mình bước đi từ lúc trẻ đến khi già.

[*] Các bạn có thể hiểu là Kìm nén nỗi đau, khóc thầm trong lòng chứ không hề rơi lệ (theo Đại Cưa Cưa).

Dương Quân ngồi bên cạnh cô, rút khăn giấy cho cô lau nước mắt, và cũng cho mình nữa.

Nhưng bà lão là cô đã ngừng khóc, mà Du Dao vẫn còn đang khóc.

“Ôi, Dao Dao bà đừng khóc nữa mà, sưng cả hai mắt rồi nè, bà ngừng khóc được rồi.” Bà cụ Dương Quân thấy cô không ngừng xua tay, không ngừng đau lòng.

“Bà đừng khóc nữa, hiện tại không phải đã ổn rồi sao, bà đã trở về, được rồi được rồi, sau này hai người đều sẽ ổn thôi mà.”

Du Dao che miệng, nhắm mắt lại, nhưng dù vậy, nước mắt vẫn không ngừng trào ra từ khóe mắt.

Cô suy nghĩ một lúc về tâm trạng của Giang Trọng Lâm năm đó, cũng cảm thấy có cái gì đó như bị xé toạc ra, nước đắng trào ra từ khe hở.

Khi họ về nhà, Giang Trọng Lâm bị cặp mắt sưng đỏ của Du Dao làm cho giật mình.

Kinh ngạc hỏi cô: “Sao vậy em, sao lại khóc thành như vậy rồi?”

“Ôi, em ngồi xuống trước, anh đi lấy khăn cho em lau.” Anh nói rồi đi lấy khăn ướt, đắp cái khăn lành lạng lên mắt Du Dao.

Du Dao đã ổn định lại tâm trạng, nhưng khi cô gặp Giang Trọng Lâm, trong lòng lại rất khó chịu.

Giang Trọng Lâm để bọn họ ngồi xuống, bưng nước mật ong qua, có chút sâu xa khuyên bảo: “Nếu như vui mừng quá nhiều cũng sẽ dễ làm tổn hại đến sức khỏe, trút xuống một chút cũng tốt, nhưng mà không thể buồn phiền như vậy được, điều chỉnh lại tâm tình, sau đó sẽ tốt thôi, em không quen với xã hội hiện giờ, anh cùng mọi người sẽ giúp em, không cần lo lắng lắm đâu.”

Anh nói với giọng nhẹ nhàng, trong mắt đều là quan tâm và lo lắng.

Du Dao cầm cái khăn lau mặt lạnh ngắt nhìn chằm chằm anh, thầm nghĩ, bình tĩnh như vậy, là thật sao?

Trong hai người bọn họ, trong lần xuyên qua đột ngột như một trò đùa này, giai đoạn Giang Trọng Lâm khốn khổ nhất là sau khi cô mất tích, anh chỉ có thể một mình gánh vác.

Còn giai đoạn thống khổ nhất của cô là hiện tại, ngay nơi này chênh lệch bốn mươi năm, đó là vì chồng mình chợt già đi, nhưng cô hiện tại không phải chỉ có một mình, Giang Trọng Lâm nhận cô dắt cô về, vẫn dùng những cử chỉ dịu dàng để cô làm quen với thế giới này, bao gồm cả anh, cố gắng không tại áp lực cho cô.

Du Dao nằm trong tay Giang Trọng Lâm, nhìn thấy được anh cư xử cẩn thận.

Phải, là như vậy sao?

Trưa nay, Du Dao rất im lặng, buổi tối đôi vợ chồng Hứa Tiên Dương Quân đến khách sạn gần đó ở, là Dương Quân đề nghị.

Du Dao không phản đối, giờ chỉ còn lại cô và Giang Trọng Lâm.

Giang Trọng Lâm nhìn sách hướng dẫn, khập khiễng đem trò chơi cô mua cài vào TV, rồi anh cũng đặc biệt đặt điều khiển thiết bị trải nghiệm trò chơi vào tay Du Dao, nhưng Du Dao không nhúc nhích.

Giang Trọng Lâm đứng dậy đi nấu cơm, Du Dao cũng đứng lên đi theo sau anh, nhìn anh đi vào nhà bếp vo gạo nấu cơm.

“Giang Trọng Lâm.” Du Dao đứng ở cửa nhà bếp hỏi anh: “Chờ một người nhiều năm như vậy, anh không phải sẽ rất khó chịu sao?”

Giang Trọng Lâm dừng vo gạo, anh có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Du Dao.

Sau đó anh khẽ cười, lắc đầu, trong đôi mắt ấm áp có phần dịu dàng, “Cho dù chuyện gì, cũng sẽ có thể quen thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui