Đám thanh niên nhìn thấy Vương Kiến Nghiệp, cười chào hỏi: "Lần này về nghỉ mấy ngày vậy?"
"Chắc cũng lâu đấy, các anh làm việc đi, tôi đưa hai đứa nhỏ về trước.
"
"Được, rảnh thì chúng ta uống rượu.
"
"Các anh đang làm gì vậy?"
Người đó kéo Vương Kiến Thiết đến: "Bắt được một tên lưu manh, anh làm của anh đi, không cần quan tâm.
"
Vương Kiến Nghiệp vẫy tay, trước ngực bế một đứa, sau lưng cõng một đứa, đi về nhà.
Vương Kiến Nghiệp cũng là sinh viên đại học, mỗi tội số hơi đen, vì giỏi chuyên môn, nên vừa tốt nghiệp đại học không lâu, thầy giáo đã kéo anh ở lại giúp đỡ, ở trường thêm một học kỳ, đến mùa xuân năm sau, anh chuẩn bị được phân công đơn vị, ai ngờ lại xảy ra chuyện, không còn cách nào khác, anh đành theo thầy giáo lên Đông Bắc.
May mắn thay, anh có năng lực nổi bật về mặt máy móc, lại có mối quan hệ với thầy giáo, nên được nhận vào Nhà máy cơ khí Đông Bắc làm việc.
Năm thứ hai, anh cải tiến máy kéo, được nhà máy khen ngợi, trở thành công nhân kỹ thuật của nhà máy cơ khí.
Năm thứ ba, anh về quê, được bố mẹ giới thiệu, sau khi xem mắt thì kết hôn với Sở Vận, ngoài việc một năm xin nghỉ phép về một hoặc hai lần, thời gian còn lại anh đều làm việc ở Đông Bắc.
Trưa nay làm mì lạnh, Sở Vận đang trộn dầu với mì, mì lạnh màu vàng óng trông rất ngon miệng.
"Mẹ, mẹ, mẹ mau ra đây, ba về rồi!"
Tiếng của Vương Đại Oa to như tiếng chiêng đồng, Sở Vận muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.
"Mẹ, mẹ mau đến.
"
"Biết rồi.
" Sở Vận lau tay, đi ra khỏi bếp.
Cô vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy người đàn ông cao to trong sân, cắt tóc đầu đinh, mày kiếm sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm như biển sao, sống mũi thẳng, môi mỏng, vừa nam tính lại vừa có khí chất.
Sở Vận cúp mắt thầm che giấu ánh mắt nồng nhiệt, cô như nhặt được vàng vậy.
Vương Kiến Nghiệp lấy một nắm kẹo trong túi ra cho hai đứa trẻ, dỗ chúng ra ngoài, trong sân chỉ còn lại hai người, một người đứng trên bậc thềm, một người đứng trong sân, hai người nhìn nhau, không ai chịu rời mắt trước.