Xuyên Đến 70 Mỹ Nhân Mẹ Ruột Bận Rộn Làm Giàu Nuôi Con Bỏ Quên Anh Chồng Nam Thần


Sở Vận có không gian trong tay, muốn lấy gì cũng tiện, cũng không sợ gặp phải người ăn chặn, chưa chắc ai ăn ai.

Trước đây không tính, hôm nay là lần đầu tiên Sở Vận đến nơi như thế này, khác với những gì cô tưởng tượng là phải lén lút không được để người khác nhìn thấy, phần lớn mọi người chỉ dùng khăn che mặt.

Thời buổi này, những thứ bán chạy nhất ở chợ đen đều là lương thực, vải vóc, còn có một số thực phẩm phụ và máy thu thanh mới từ phương Nam, nếu may mắn cũng có thể gặp được người bán đồ cũ.

Nhưng trà thì ít thấy, đặc biệt là bán với giá trên trời.

"Ông anh này, một cục trà của anh bán hai trăm đồng? Anh xem tôi có giống thằng ngốc không?"
Lý Nhị sốt ruột: "Đây không phải trà thường, đây là trà tổ tiên tôi truyền lại, là trà Phổ Nhĩ thượng hạng.

"

"Ha ha, trà thượng hạng đến mấy cũng là để uống, bên kia núi có một nhà máy trà đúng không? Năm hào mua được hẳn một gói to, đủ cho cả nhà tôi uống đến Tết.

"
"Đi thôi, đi thôi, thời buổi này, đủ loại người.

"
Người vây xem tản đi, Lý Nhị bế cục trà của mình đi chào hàng khắp nơi, không một ai để ý đến hắn ta.

Sở Vận đi tới: "Ông anh, đưa tôi xem nào.

"
Mắt Lý Nhị sáng lên, vội vàng đưa cục trà trong lòng ra: "Đồng chí, cô xem đi, trà ngon tuyệt đối, tuy để lâu năm nhưng hương trà vẫn còn.


"
Sở Vận xem kỹ, cô không hiểu về trà nhưng hình dạng của cục trà này, cô từng thấy một cục ở bảo tàng.

Nhìn xung quanh không có ai, Sở Vận nhỏ giọng hỏi: "Bên ngoài cục trà này có phải còn có một cái mác, ghi là trà cống Kim Qua không?"
Mắt Lý Nhị sáng lên: "Cô là người biết hàng.

"
Sở Vận mỉm cười, vốn khởi nghiệp đầu tiên đã được đưa đến tay cô: "Anh bán giá bao nhiêu?"
"Hai trăm.

"
Nói xong Lý Nhị lại sợ cô chê đắt, dù sao bây giờ công nhân bình thường một tháng cũng chỉ được ba bốn chục đồng, hai trăm quả thực là quá đắt: "Cô là người biết hàng nên tôi không nói nhiều, tôi là công nhân nhà máy trà phía Nam, vợ tôi bị bệnh đang nằm viện ở huyện, vì thế mà nhà tôi đang nợ rất nhiều tiền, tôi thực sự không còn cách nào mới đem cục trà tổ tiên truyền lại này ra bán.

Nếu cô thấy hai trăm đắt quá, thì trả giá đi.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận