Nhìn trân trối vào "vật trong túi" bị lấy đi, Đinh Gia Trân không dám lên tiếng, Nguyễn Mật Mật đi chơi về vừa vặn nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới giật lấy, lớn tiếng la hét: "Con xấu xí kia mày làm gì vậy! Đó là quần áo của tao!"
"Của mày à? Có ghi tên mày à?" Nguyễn Thanh Thu nhướng mày, nhấc chân bước qua cô ta đi ra ngoài.
"Mẹ tao nói đó là của tao, mẹ tao nói đồ của mày đều là của tao, mày chính là đứa hầu hạ bọn tao!" Nguyễn Mật Mật dang rộng cánh tay chặn đường, tức giận đến mức má phồng lên, "Không được đi!"
Nguyễn Thanh Thu ồ một tiếng, cười khẩy liếc nhìn Đinh Gia Trân, "Mày hỏi mẹ mày cho rõ ràng xem, là của tao hay của mày, hầu hạ mày? Mày là cái thứ gì ở đâu vậy?"
"Đó là của chị con, hai ngày nữa bảo mẹ con may cho con bộ mới!" Nguyễn Tiểu Tráng mặt đen sì lên tiếng, sợ đứa con gái kia mà tức giận.
Cha đã nói vậy, mẹ cũng không lên tiếng, Nguyễn Mật Mật muốn làm loạn cũng không dám, không hiểu sao, hôm nay đứa chị xấu xí kia khiến cô ta hơi sợ.
Trước khi ra khỏi cửa, Nguyễn Thanh Thu quay đầu lại cười tươi bổ sung một câu: "Ngoan lắm, mày xấu nhất.
"
Có thù phải báo ngay.
…
Sau khi ba người con trai nhà họ Nguyễn lập gia đình, mỗi người ở một phòng, diện tích phòng ở của ba anh em không giống nhau, sau khi có con, căn nhà vốn đủ ở cũng trở nên chật chội.
Phòng của vợ chồng Nguyễn Đại Tráng lớn nhất, gần ba mươi mét vuông, hai vợ chồng cộng thêm hai đứa con trai đều ăn lương nhà nước, nên tự bỏ tiền ra xây cho ba người con trai một căn phòng làm phòng ngủ, còn con gái thì vẫn ở cùng họ.
Phòng của Nguyễn Nhị Tráng và Lý Mai Cúc có diện tích nhỏ nhất, hai vợ chồng làm nông, quanh năm suốt tháng làm lụng vất vả cũng không kiếm được bao nhiêu, thêm vào đó quyền kinh tế lại nằm trong tay bà lão, lấy đâu ra tiền xây nhà, cả nhà năm người chen chúc trong căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông.
Nguyễn Tiểu Tráng tướng mạo đẹp, lại biết nịnh bợ bà lão vui vẻ, nên được chia căn phòng Tây sương rộng hai mươi ba mét vuông.