Xuyên Đến 70 Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh


Điều duy nhất an ủi là nguyên chủ của cơ thể này trước đây đã tiết kiệm được một khoản nhỏ, để lại cho cô chút ít phòng thân.


Ở hợp tác xã, Tô Mộc Tuyết mua vài món đồ cần dùng, giúp Lâm Nguyệt Hoa và Tôn Bảo Trân chọn màu len.

Họ còn mua vài mét vải dày, định tìm thợ may một chiếc áo mới.

Tô Mộc Tuyết không tham gia náo nhiệt, chỉ đi dạo quanh khu chợ ngoài.


Đang là thời kỳ kinh tế kế hoạch, nhiều mặt hàng sản xuất từ nhà máy đều được phân phối tập trung.

Bên ngoài cửa hàng tiêu thụ hàng hóa chỉ có vài người bán các loại hoa quả như cam, táo tự trồng tại địa phương.

Một số người còn bày quầy bán đồ ăn vặt như bánh rán, chả giò, mùi hương tỏa ra rất hấp dẫn.


Tô Mộc Tuyết mua một chiếc bánh rán nhỏ, một cái bánh hành chiên và một bánh bao rau xanh, còn gọi thêm một bát canh nóng vừa làm bữa trưa vừa giải tỏa cơn thèm.


Lúc đó mưa đã ngừng, nhưng khi cô rời khỏi quầy ăn thì lại quên mất chiếc ô.

Quay lại tìm thì chẳng thấy ô đâu nữa…


Trong lòng thoáng dâng lên một chút bực bội.


Mua thêm ô nữa là hết sạch tám đồng hôm nay mất rồi… Thôi đành vậy, về sớm một chút thôi.


Lượn một vòng khu may vá, nhưng không thấy Lâm Nguyệt Hoa và Tôn Bảo Trân đâu, Tô Mộc Tuyết đành về một mình.


Đi được nửa đường thì trời lại đổ mưa, cô phải cắm đầu chạy về nông trường, người ướt sũng.


Về ký túc xá, cô vội thay đồ, đi múc nước nóng trong nhà ăn để gội đầu và tắm rửa.


Đúng lúc này, Lâm Nguyệt Hoa và Tôn Bảo Trân hớn hở quay về, nói: “Áo khoác bọn tớ mua chắc chắn rất đẹp.



Cả hai còn lôi ra cuộn len trong túi vải, bắt đầu cuộn len thành từng cuộn tròn.


Lâm Nguyệt Hoa nói: “Tô Tiểu Tuyết, bảo mua len màu vàng mà cậu không mua.




Tô Mộc Tuyết thầm nghĩ: “Nhưng mà tôi đâu có biết đan áo len…”

Cô hít sâu rồi hắt hơi thật lớn.


Tôn Bảo Trân: “Cậu cảm rồi à?”

Tô Mộc Tuyết chạy vào bếp, định cắt vài lát gừng nấu bát canh gừng uống, thì thấy vợ đội trưởng Lưu Quế Hương cũng đang bận rộn ở bếp.


“Chị Quế Hương, chị đang nấu gì thế?”

“Con trai chị hôm qua sốt cả đêm, nấu cháo loãng cho nó ăn.



“À, em thấy hơi cảm, định nấu bát canh gừng uống.



Lưu Quế Hương chỉ vào rổ: “Gừng ở trong rổ, tìm mà lấy đi.



Tô Mộc Tuyết lấy một củ gừng, rửa sạch rồi cắt lát, Lưu Quế Hương lại đến gần nhắc: “Chỉ có gừng không đủ đâu, thêm ít hành, vài tép tỏi vào nữa, hiệu quả sẽ tốt hơn.



Hóa ra nấu canh gừng cần cả những thứ này à? Trước giờ cô chưa từng nấu, cứ tưởng canh gừng chỉ cần gừng thôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận