Cô bới thêm một củ hành trong rổ, cắt thành vài khúc nhỏ, rồi bóc thêm mấy tép tỏi.
Cháo của Lưu Quế Hương nấu sắp xong, cô ta cười nói: “Tiểu Tuyết, đợi thêm chút nữa thôi, cháo của chị sắp chín rồi.”
“Dạ, không sao đâu.”
Cô ta nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, bỗng hỏi: “Nghe nói, Tiêu Quốc Lương chia tay cô rồi hả?”
Tô Mộc Tuyết gật đầu, câu chuyện này đã lan khắp nông trường, ai gặp cô cũng dành vài lời thương cảm.
“Chị thấy thế cũng tốt, cậu ta trông có vẻ hiền lành nhưng ai mà biết được.
Chị sẽ để ý, tìm người khác tốt hơn cho em.”
Tô Mộc Tuyết chỉ biết cười, lỗ tai cô nghe đến mòn luôn rồi: “Cảm ơn chị Quế Hương nhé.”
“Cảm ơn gì chứ, cuối tuần nào em cũng cho con bé Xuân Lan nằm chung chăn, có anh chàng nào tốt thì chị nhất định nghĩ đến em đầu tiên.”
Chuyện này… Tô Mộc Tuyết cũng không hiểu sao ai nấy đều muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Chẳng lẽ cô trông như đang rất sốt ruột muốn lấy chồng sao?
Rõ ràng mặt cô trông trẻ măng mà…
Trông non nớt biết bao…
Canh gừng xong, cô uống liền khi còn nóng.
Tô Mộc Tuyết cảm thấy cơ thể ấm dần, lưng bắt đầu đổ mồ hôi.
Có vẻ ổn rồi… ngày mai còn phải dọn phân bò nữa!
Sáng hôm sau, Tô Mộc Tuyết cảm thấy uống chén trà gừng không khiến mình khá hơn mà tình trạng còn nặng thêm.
Tuy không sốt nhưng mũi cô nghẹt cứng, đến cả cảm giác thèm ăn cũng mất.
Buổi sáng làm việc ở ruộng rau, đến giờ ăn trưa cô cố gắng cắn miếng bánh ngô với lá bắp cải bọc một chút mỡ, nhưng vị ngấy của nó khiến cô khó chịu, cuối cùng chỉ ăn vài miếng bánh rồi thôi.
Chiều đó, Tô Mộc Tuyết, Lâm Nguyệt Hoa và Vũ Kiến Thiết được giao nhiệm vụ dọn chuồng bò.
Nông trại Sao Hỏa có một chuồng lợn và một chuồng bò, nhiều lợn và vài con bò.
Rau lá từ ruộng có thể tận dụng để làm thức ăn cho chúng.
Ngược lại, đất ruộng lại cần bò để cày xới, còn phân lợn và bò trở thành nguồn phân bón tự nhiên tuyệt vời, tạo thành vòng tuần hoàn khép kín.
Chuồng lợn và chuồng bò đều phải dọn thường xuyên, lớp rơm bẩn được lấy ra, sàn được xịt rửa rồi lót lại bằng rơm mới, sạch sẽ, cho vật nuôi một chỗ nghỉ thoải mái.
Khoảng hai giờ chiều, các thanh niên phụ trách chăn bò đã đưa hết bò ra ngoài.
Tô Mộc Tuyết cầm chiếc cào, bước đi đầy tự tin, vui vẻ như thể sắp sửa vào một cuộc chiến lớn.
Vài phút sau, trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ: "Cái mùi này đúng là...!không chịu nổi!"