Xuyên Đến 70 Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh


Ở đây vài hôm, Tô Mộc Tuyết bắt đầu cảm thấy mình đang dần "hóa thân" thành thanh niên trí thức rồi.


Vì trong cuốn tiểu thuyết này viết rất ít về cuộc đời nguyên chủ, để tìm hiểu rõ hơn, Tô Mộc Tuyết tranh thủ lúc rảnh lật xem nhật ký, thư từ của nguyên chủ.


Cô phát hiện ra nguyên chủ thực sự rất thích Tiêu Quốc Lương, trong nhật ký còn kẹp nhiều tấm ảnh của hắn ta.

Tiêu Quốc Lương cũng ưa nhìn, không phải quá đẹp trai nhưng là một chàng trai nho nhã dễ mến.


Gần như trong mỗi trang nhật ký đều nhắc đến hắn, thậm chí còn có bức thư viết dang dở chưa gửi đi, đầy ắp nỗi nhớ nhung.


Tiếc là thư hồi đáp của Tiêu Quốc Lương lại khá cứng nhắc, ngoài lời nhắc trời lạnh thì mặc thêm áo, hắn ta không viết nổi một câu nhớ nhung nào.


Tội nghiệp cho cô gái này… e rằng hắn ta đã sớm chẳng để tâm gì đến cô.

Có lẽ từ lúc nhà họ Tô xảy ra chuyện, ý định chia tay đã nhen nhóm, chỉ là vì chút thể diện nên mới trì hoãn đến nay.



Vì Tô Mộc Tuyết cũng là cô gái hai mươi tuổi, lại trùng tên chỉ khác một chữ, nên cảm thấy thương cảm cho nguyên chủ nhiều hơn.


Dần quen cuộc sống, Tô Mộc Tuyết rảnh rỗi không có việc gì làm, trưa nào cũng cầm quyển sách chứa lời dạy của chủ tịch, vui vẻ ngồi ghế gỗ ngoài cửa đọc.


Chẳng trách có người bảo cô giác ngộ, hóa ra câu "trời mưa kệ trời mưa, ai lấy chồng cứ lấy chồng" là lời trong sách này.

Vĩ nhân quả thực là vĩ nhân, lời nói thật sự rất có lý.


Lâm Nguyệt Hoa và Tôn Bảo Trân thấy Tô Mộc Tuyết mỗi ngày đều vui vẻ, gọi cô một tiếng cô cũng đáp lại với nụ cười ngây ngô.


Nhìn cảnh đó, hai người không khỏi nhíu mày.


“Đúng là bị sốc chia tay nặng nề, đến nỗi tính tình thay đổi luôn rồi.




“Ừ, Tuyết đáng thương thật.



Nụ cười trên mặt Tô Mộc Tuyết dần đơ lại.


Thở dài, làm người thật không dễ dàng, ngay cả thất tình cũng không thể cứ mãi buồn bã được.


Dưới sự thương hại của hai người bạn, Tô Mộc Tuyết hễ lỡ tay làm gì sai, chẳng hạn nhận nhầm người, phản ứng chậm một nhịp, hay làm việc chậm chạp! là họ đều ra mặt giải vây cho cô.


“Tuyết mấy hôm nay không khỏe, đừng làm khó cô ấy.



“Đúng vậy, cô gái nào cũng có lúc không thoải mái mà.



Tô Mộc Tuyết chớp mắt ngơ ngác, nhân cơ hội này, dần học được kỹ năng sống cần thiết ở nông trường làm việc cầm chừng.


Hôm ấy, người đưa thư đến mang theo nhiều thư từ báo chí, Lưu Quế Hương đưa cho Tô Mộc Tuyết một lá thư.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận