Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo Sủng


-----Bên ngoài gió bắc vù vù thổi qua, ngọn lửa ấm áp còn đang rực cháy trong gian bếp , khắp phòng tràn ngập mùi thịt hiếm thấy.

Lâm Xán Nguyệt đã bị Điền Hương Quả thuyết phục.

Người phụ nữ béo này thật sự làm ra thịt bò bít tết, thịt bò bít tết cô làm ra so với ảnh chụp mà Bạch Hương Ngọc đưa cho cô xem, trông càng ngon miệng hơn! Lâm Xán Nguyệt nhìn đến chảy nước miếng, ngồi xổm bên cạnh bếp, không thể chờ đợi được mà đem một miếng thịt bò bít tết cho vào trong miệng.

Thịt bò bít tết chín bảy phần, ngoài thơm, trong mềm, là vị cô chưa từng nếm qua.

“A! ! ”Cũng quá ngon đi, thịt bò sau khi ướp với gia vị phong phú, bên ngoài có mùi thơm của dầu sau khi chiên, thịt non bên trong giống như canh trứng gà hơi cứng một chút, lấy thịt bò làm chính, bảo sao người nước ngoài toàn thích ăn món này.

Lâm Xán Nguyệt ăn lấy ăn để, khiến cho nước sốt chảy dọc theo cằm.

Phùng Đại Hữu chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Xán Nguyệt trong bộ dạng như thế này, bình thường cô cùng hắn ra ngoài, cô ăn một cái bánh ngọt cũng phải nhai đến nát nhừ mới nuốt xuống, nhưng cô của hiện tại chỉ một lần cắn đã có thể cho vào miệng nửa miếng thịt bò, mới nhai hai cái đã nuốt xuống, giống như đã chịu đói rất lâu.

Ngụy Xuân Hoa vừa cảm thấy cách ăn của Lâm Xán Nguyệt thật đáng ghét, vừa hối hận không thể thế chỗ của Lâm Xán Nguyệt để ăn thịt bò bít tết.

Hạ Mai vừa ngửi thấy mùi cũng đã không chịu nổi, cô thở phào nhẹ nhõm, Hương Quả có thể làm ra thịt bò bít tết thì Phùng gia hẳn là sẽ không làm khó dễ cô nữa.

Điền Hương Quả lướt nhìn phản ứng của Lâm Xán Nguyệt.

Thời đại hiện nay vật tư khan hiếm, ngoại trừ người đặc biệt có tiền, mọi đồ dùng đều có hạn, tài nấu ăn của cô có thể phát huy vào thời điểm này.

Còn có hai miếng bít tết ướp sẵn, cô dùng phương pháp tương tự để nấu chín, cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào trong đĩa.

“Còn có một ít, tất cả mọi người lại đây ăn đi.

”Điền Hương Quả đút cho Hạ Mai ăn một miếng, Hạ Mai ăn thịt bò bít tết, mùi thịt hòa quyện với nước sốt bùng lên trong miệng, cảm giác hạnh phúc giống như đang ở thiên đường.

Bà ăn xong cũng không nỡ há miệng, mong đời mùi vị của thịt có thể lưu lại trong miệng của mình lâu một chút.

Ngụy Xuân Hoa nhanh tay lẹ mắt bưng đĩa cùng với Phùng Đại Hữu tranh nhau những miếng thịt bò trong dĩa.

Điền Hương Quả rửa nồi xong, ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Hai người không để lại cho ông Phùng một ít sao?”Ông Phùng tuy già rồi, không còn mấy cái răng để ăn.

Ngụy Xuân Hoa vỗ đầu, đây không phải là vấn đề ông ấy có thể ăn hay không, mà là vấn đề các bà có hiếu thuận hay không.

Bà cuống quít nuốt miếng thịt bò trong miệng:"Đồ ăn thơm quá, tôi chỉ lo ăn nên quên mất.

” “Vậy phải làm sao bây giờ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui