-----Hạ Mai cũng cảm thấy nhiều, một nhà hơn mười người, ngoại trừ công nhân tại đội sản xuất, bình thường sẽ lấy thợ mộc làm nghề kiếm sống, nhà bọn họ đàn ông có thể ra giúp sức, giúp người ta xây phòng ở, đào giếng, có thể kiếm tiền lẻ, tiền công, mười mấy người quanh năm suốt tháng miễn cưỡng mới có thể tích góp được nhiều như vậy.
Trong một lúc cô lại muốn nhiều như vậy, có phải là quá đáng hay không.
Về chuyện khác thì Hạ Mai cổ vũ Điền Hương Quả, còn chuyện này vẫn muốn khuyên cô nên suy nghĩ nhiều một chút.
Bà kéo tay áo Điền Hương Quả: "Con gái! ! Có phải quá nhiều rồi không?”“Nhiều?” Điền Hương Quả hỏi ngược lại bà.
Không nhiều lắm, tay nghề của cô cũng không tệ, để cô nấu cơm, cả Phùng gia và Lâm gia nhất định sẽ hài lòng.
Cô không muốn nhận việc rẻ tiền, một lần hơn mười hai mươi mấy đồng, lại phải làm việc mệt mỏi, về lâu về dài cũng không được tăng lương.
Làm nghề này kiếm được nhiều hơn là làm cu li.
Điền Hương Quả cười khẽ, nhìn bọn họ: "Tôi cũng không hề khoác lác, trước khi đến đây tôi cũng định thu một trăm hai mươi đồng tiền đi đường, nếu các người không cần tôi, vậy tôi đi tìm người khác.
” "Các người từng ăn qua cơm tôi nấu, chắc hẳn biết rõ tay nghề của tôi cũng không kém gì các đầu bếp nổi tiếng, các người mướn tôi với giá một trăm năm mươi đồng, các người nghĩ mình có thể dùng số tiền này để mời các đầu bếp nổi tiếng sao?"“Câu trả lời là không thể.
”“Đầu bếp nổi tiếng tiền lương mỗi tháng chênh lệch không nhiều lắm với một trăm năm mươi đồng, vài ngày kiếm một trăm năm mươi đồng đối với người bình thường mà nói là điều tốt, nhưng bọn họ cơ bản sẽ không chịu mức lương này.
”“Họ quan tâm nhiều hơn đến thương hiệu của họ.
”“Tùy tiện mướn người khác làm việc, khí khái dùng chiêu bài của các đầu bếp! Sau này còn khách sạn nào dám thuê hắn?” “Đến khách sạn ăn cơm hay ăn tiệc đều giống nhau, vậy thì ai muốn tốn tiền đi khách sạn!” Ánh mắt Điền Hương Quả sắc bén, một chút cũng không giống phụ nữ ở nông thôn, cái gì cũng không hiểu.
"Nếu các người không mướn tôi với cái giá này, chờ sau này có mướn thì cũng không mướn được tôi, cho các người thêm một cơ hội, thống khoái một chút, có cần hay không? Nếu không cần thì tôi về nhà tôi, dù gì thì tôi cũng có năng lực, tại sao phải đi cầu xin việc làm từ các người.
"Nói tới nói lui trong nhà có một người đáng tin cậy là tốt, thời khắc mấu chốt cũng là một phần sức mạnh.
Thẩm Ngọc Kinh chưa bao giờ nói, cái gì việc gì là phụ nữ nên làm, cũng sẽ không đem cô làm gia súc mà sai khiến, hắn sẽ kiếm tiền, sẽ trông con, còn có thể làm việc nhà.
Cho nên, ở nhà có những trụ cột tốt như vậy, cô cũng không cần nóng lòng đi kiếm tiền.
Lâm Xán Nguyệt nghe xong, khóe miệng co rút.
Nói chuyện thì nói, khen người đàn ông của cô trên trời có dưới đất không có, là độc nhất vô nhị, cô ta cũng không tin, người như Điền Hương Quả, người đàn ông cưới phải cô ta có thể ưu tú đến đâu chứ! Bất quá thì cô nói đạo lý.
Tay nghề của cô so với đầu bếp nổi tiếng còn tốt hơn, lấy một trăm năm mươi đồng cũng bình thường, nhưng cô chỉ là một người phụ nữ xuất thân từ miền quê, dựa vào cái gì mà so mình với những đầu bếp nổi tiếng!Trong lòng Lâm Xán Nguyệt rất rối rắm, cô ta không muốn bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhưng cô ta cũng muốn giữ Điền Hương Quả lại.
Một bên cảm thấy Điền Hương Quả có tài nghệ tốt, một bên lại không nhìn nổi thân phận của cô.
Phùng Đại Hữu nhìn ra suy nghĩ của Lâm Xán Nguyệt, hắn vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Xán Nguyệt, nói với Điền Hương Quả:"Cô nói cũng có vài phần đạo lý, tôi cùng vợ tôi sẽ thương lượng lại một chút.
” Nói xong lôi kéo Lâm Xán Nguyệt đi ra ngoài.
Sau khi ra cửa Lâm Xán Nguyệt còn có chút mất hứng, Phùng Đại Hữu dỗ dành vài câu cô lại cười ha hả.
.