Vương Tú Tú vô tình bị cắt ngang nên liếc mắt lườm thím Triệu nhà bên kia một cái, không để ý đến bà ấy nữa, quay đầu tiếp tục trừng mắt mắng Tần Thi: “Cô mau mở cửa ra cho tôi! Tôi muốn gặp mấy đứa nhỏ! Ai mà biết được là cô có ngược đãi tụi nhỏ hay không! Tôi cần phải nhìn thấy tận mắt mới được!”Tần Thi còn chưa kịp nói lời nào, thím Triệu đã bật cười, bà đi đến ven tường thăm dò: “Cô có quyền gì mà đòi nhìn mấy đứa nhỏ hả? Cô là ai thế? Đứa nhỏ chỉ có cô nhỏ thôi, không có cô ba gì ở đây cả!”Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Tần Thi, dặn dò cô mấy câu: “Tiểu Tần à, mau đuổi kẻ điên này về đi, cẩn thận nếu không thì sẽ làm bọn trẻ sợ hãi đó.
”Tần Thi gật đầu: “Con đang chuẩn bị gọi cho thím đây ạ, làm phiền thím đi gọi vệ binh giúp con với ạ, người ở đâu không biết tự nhiên đến trước cửa nhà con làm loạn lại còn nói bậy, cứ để cho bọn họ mang người đi điều tra một chút, rốt cuộc là để xem người này đang muốn làm gì đây ạ.
”Vương Tú Tú bị doạ cho sợ, cô ta biết đại viên trong quân khu không phải dễ dãi gì, bình thường toàn mượn danh nghĩa của Lục Trạch Thiên và cặp sinh đôi mà được vào.
Bây giờ Tần Thi lại không chịu đón nhận cô ta, thật sự đã làm chậm trễ biết bao nhiêu chuyện, sau khi trở về có lẽ cô ta sẽ lại bị lôi ra đánh….
Vương Tú Tú ngẫm lại cảnh tượng chồng lấy dây lưng quất người tàn nhẫn mà không gớm tay, nhịn không được mà run cầm cập, chỉ để lại một câu: “Tôi chính là cô ba của bọn nhỏ.
” Sau đó xoay người rời đi.
Thím Triệu thấy cô ta bỏ đi, tức khắc liền bật cười, nói: “Ái chà, vẫn là nhờ con có đầu óc linh hoạt, doạ cho cô ta sợ bỏ chạy mất dép luôn rồi.
”Tần Thi cười cười, cô đi đến ven tường, nhẹ giọng hỏi: “Thím Triệu à, thím biết người này sao ạ?”Thím Triệu bày ra biểu tình ghét bỏ: “Biết chứ, lần trước lúc cô ta đến, thím vừa hay liền bắt gặp được, cô ta đúng thật là cô ba của Bình Bình và An An, nhưng mà lúc trước khi Tiểu Lục nhận nuôi bọn nhỏ đều nói xong hết rồi, bên thân thích kia cũng không được đến tìm bọn nhỏ nữa, hiện tại bây giờ bọn nhỏ thuộc về gia đình họ Lục rồi.
”.