Vương Tú Tú bị xử lý như thế nào thì Tần Thi không biết, cô cũng không muốn biết, dù sao Lục Trạch Thiên cũng nói là sẽ hoàn toàn giải quyết chuyện này, cô ta sẽ không dám đến đây nữa, Tần Thi quyết định buông bỏ chuyện này ra ngoài tai.
Ngày hôm sau là khai giảng nên không có lớp, Tần Thi quay lại trường học để làm một ít thủ tục.
Ngày thứ ba, Tần Thi chỉ có 2 tiết, buổi sáng một tiết vào tiết 3, buổi chiều thì một tiết vào tiết 2.
Không cần phải dậy sớm, đến lúc đó chuẩn bị xong là có thể đi, quả thực chỉ cần không dậy sớm là đã thấy tuyệt vời lắm rồi.
Ngay cả sách cô cũng không đem theo, chỉ mang tay không vào phòng học.
Bọn nhỏ thấy giáo viên tới, lập tức không tụ lại nói chuyện nữa.
Lớp trưởng kêu “Đứng dậy”, các bạn học đều đứng lên nói “Chào cô giáo ạ.
”“Chào các em, ngồi xuống đi.
” Tần Thi cười rồi hất tay xuống như thể làm động tác nói các học sinh ngồi đi.
Các bạn học ngồi xuống nhìn chăm chú, sau khi phát hiện cô giáo rất trẻ tuổi lại còn xinh đẹp, trong lòng liền có cảm giác lung lay.
“Vì là lần đầu tiên gặp mặt, cô tự giới thiệu qua một chút, cô là giáo viên âm nhạc mới của các em, tên cô là Tần Thi, các em cứ gọi cô là cô giáo Tần là được.
” Tần Thi cầm phấn lên viết tên mình lên trên bảng đen, đường nét phấn rất uyển chuyển, chữ viết thì như rồng bay phượng múa, so với chữ viết của các giáo viên khác thì không giống nhau.
Chữ đẹp như người vậy, các bạn học nhìn Tần Thi viết, rồi lại nhìn nhìn chiếc váy dài đẹp và tinh xảo của cô, bọn nhỏ đoán rằng cô sẽ là người mở ra một phong cách tây mới lại còn thời thượng.
Đôi mắt các bạn nữ đặt ở trên người Tần Thi, còn nhóm các cậu con trai thì lại thấy khá nhàm chán, bắt đầu thả lỏng người cùng với vẻ mặt thất thần.
“Còn có nửa tháng nữa là đến ngày 1/10 lễ quốc khánh, đến lúc đó trường học sẽ tuyển ra lớp ưu tú đến bộ đội để tham gia biểu diễn.
” Tần Thi lại mời gọi thêm: “Chủ nhiệm lớp các em là cô Trương Diễm Lệ có mời cô giúp dạy các em ca hát, các em có muốn thắng được toàn trường để đến bộ đội biểu diễn không?”Các bạn học trừng lớn hai mắt, một đám hô hào rất có tinh thần, lớn tiếng trả lời: “Dạ muốn ạ!”.