Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế


Nói xong những thứ này, cha Tần sau khi hỏi qua Lục Trạch Thiên tình huống người trong nhà, biết được quê quán của anh ngay ở thôn bên, cũng không phải rất xa, trong lòng cân nhắc trở lại thăm hỏi tình huống một chút.

Rồi sau đó tròng mắt mẹ kế cũng bắt đầu chuyển, “Vậy chúng ta phải tới cửa nhìn xem một chút, đúng rồi các con khi nào bày tiệc rượu, khi nào kết hôn?”
Tần Thi: “Chúng con không làm, kỳ nghỉ của Trạch Thiên gấp gáp, ba đứa nhỏ cũng cần người chăm sóc, ngày mai con đến nhà anh ấy một chuyến, ngày mốt chúng ta đi rồi.


Cái này cũng đã thương lượng xong rồi, Tần Thi cảm thấy không cần phải cố tình đi quá trình này, lãng phí thời gian lãng phí tiền.

Lục Trạch Thiên dò hỏi hai lần, thấy Tần Thi thật sự không để bụng những thứ nghi thức này, cũng bèn đồng ý.

Rốt cuộc anh cũng không thích làm những thứ giả dối này.

“Như vậy sao được! Đây cũng quá qua loa rồi, chúng ta ngay cả thông gia cũng chưa nhận đâu đấy!” Mẹ kế vội vàng ngăn lại.

Tần Thi cười: “Vậy ngày mai Trạch Thiên dẫn cha mẹ anh ấy lại đây ăn một bữa cơm, biết một chút thì tốt rồi.


Cô quay đầu nhìn Tần nãi nãi đang trì hoãn lại, nói: “Bà, gϊếŧ con gà, lấy thanh thịt khô, chiêu đãi cha mẹ Trạch Thiên tốt một chút không thành vấn đề chứ?”
Tần nãi nãi lại bưng kín ngực mình, trong nhà tổng cộng chỉ có hai con gà, đều là đẻ trứng! Mà thịt khô càng là trân quý đã lâu, đồ ăn ngon chờ đến năm mới!
Tần nãi nãi muốn mắng người, nhưng lại không dám, chỉ có thể một câu cũng không nói, tự mình giận dỗi.

Tần Thi thấy Tần nãi nãi cam chịu, trong lòng vừa lòng, “Ngày mai để cháu làm cơm, Trạch Thiên, anh cũng nếm thử tay nghề của em.


Cha Tần cười hàm hậu, khen con gái mình với Lục Trạch Thiên: “Nhị Ni nhà bác tay nghề nấu ăn rất tốt, mùi vị kia rất tuyệt!”
Đại bá mẫu nghĩ sao nói vậy, buột miệng thốt ra: “Cháu mỗi lần nấu cơm gia vị dầu đều liều mạng đảo, có thể ăn không ngon sao!”
Nói xong, đã bị Tần lão Đại trừng mắt liếc nhìn một cái.

Đại bá mẫu ngượng ngùng ngậm miệng, không dám nhiều nói nhiều lời nữa, chỉ nghe.

Lại hàn huyên một ít chuyện lung tung, Tần Thi nhìn sắc trời không còn sớm, bèn nói: “Trạch Thiên còn phải về nhà, không thể trì hoãn nữa, con tiễn ra ngoài.


“Không ở lại ăn một bữa cơm sao?” Cha Tần có chút kinh ngạc.

Lục Trạch Thiên: “Không được, trong nhà còn chờ.


Lục Trạch Thiên toàn bộ quá trình chưa nói mấy câu, nhưng vừa mở miệng, mọi người Tần gia liền căng thẳng tinh thần, không hiểu sao khẩn trương.

Lúc này thấy anh nói như vậy, bọn họ cũng không hề giữ lại, nói thẳng ngày mai gặp.


Tần Thi nhìn dáng vẻ bọn họ ước gì Lục Trạch Thiên nhanh đi đi, ở trong lòng cười khẽ một tiếng, một đám đều là ức hiếp người nhà.

Tần Thi tiễn Lục Trạch Thiên ra ngoài, đi đến ngoài sân, tầm mắt hai người va chạm nhau.

Lục Trạch Thiên: “Không cần tiễn, trở về đi.


Tần Thi gật gật đầu, “Ngày mai gặp.


“Ngày mai gặp.


Nói xong, Tần Thi cũng không hề tiễn thêm nữa, một chút ý tứ ngượng ngùng, khách khí đều không có, xoay người liền bước về rồi.

Lục Trạch Thiên nhìn cô vào nhà, lúc này mới bước chân về nhà, đi chưa được vài bước, anh đột nhiên nở nụ cười.

Chính anh cũng không biết mình đang cười cái gì.

Tần Thi trở lại trong nhà, thấy mọi người còn ngồi yên ở trước bàn ăn, cũng không có ý xen vào bọn họ, ném xuống một câu “Cháu về phòng thu dọn đồ đạc, ăn cơm gọi cháu” rồi trở về phòng.

Mọi người Tần gia thấy cô đi rồi, lập tức khôi phục lại tranh chấp vừa rồi, đều muốn chia một ít tiền lễ hỏi.

“Nhị Ni là con nhà con, lễ hỏi nên về Nhị phòng chúng con!”
“Còn chưa tách ra đây đấy! Muốn tạo phản? Lễ hỏi nhập vào trong của công!”
“Mẹ, lấy chút ra tìm công việc cho Thông Thông đi.


……
Tần Thi không cẩn thận nghe được, thanh âm cũng truyền đến đây, thật là phi thường náo nhiệt.

Tần Thi bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của nguyên thân, phát hiện thật sự không có gì có thể mang, tất cả quần áo giày dép đều cũ nát, chỉ thu thập ra hai bộ có thể nhìn được.

Những vật khác càng là không có, cuối cùng chỉ còn lại đủ loại sách.

Cô lật nhìn, lấy ra một vài quyển có ích, những quyển khác toàn bộ đóng gói, chuẩn bị ngày mai đưa cho Tiểu Hoa nhà hàng xóm.

Đó là một người trong số lượng bạn bè không nhiều lắm của nguyên nhân, miễn cưỡng có thể tính là bạn.

Cô ấy cũng đang ôn thi đại học, hy vọng những bút ký mang theo này của nguyên thân có thể giúp được cô ấy một chút.


Không đợi đến ăn cơm, Tần Thi đã thu dọn toàn bộ đồ đạc ra, chỉ một bọc không lớn không nhỏ.

Tần Thi sờ sờ hành lý, thay nguyên thân cảm thấy đau lòng với không đáng giá, “Nhìn một cái đi, sống ở cái nhà này 24 năm, cuối cùng cũng chỉ có được mấy thứ này.


“Chỉ có điều yên tâm đi, con đường kế tiếp tôi sẽ đi hết thật tốt.


……
Bởi vì Lục Trạch Thiên đến, Tần gia ăn cơm lúc trời đã tối rồi, bọn nhỏ Tần gia ánh mắt khó lường nhìn Tần Thi, trong lòng các loại suy nghĩ thẳng ra, nghẹn một bụng vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.

Không có nguyên nhân khác, đơn thuần chính là không khí trên bàn cơm quá kỳ quái quá khẩn trương, ai cũng không dám lỗ mãng.

Người Tần gia ăn bữa cơm này chính là khó có thể nuốt xuống, chỉ Tần Thi giống như người không có việc gì, ăn nghiêm túc mà lại rất nhanh.

Chờ cô ăn xong, sau khi đặt chén xuống lại nhắc nhở Tần nãi nãi: “Ngày mai sớm một chút đi trả tiền về, bằng không Trạch Thiên còn phải trì hoãn thêm hai ngày nữa, tự mình đến Cục Cảnh Sát đấy.


Tần nãi nãi thiếu chút nữa bị bánh bột ngô sặc chết, bà ta oán hận trừng mắt Tần Thi, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Biết rồi.


Tần Thi gật gật đầu, trở về phòng mình ở.

Tiểu bối vừa mới trở về đã bị tống cổ đi làm việc, không biết đã xảy ra chuyện gì, một người so với một người càng tò mò.

Bọn họ liếc nhìn nhau một cái, vẫn là Tần Thông mà Tần nãi nãi thương nhất mở miệng: “Bà, bọn bà đang nói cái gì đó?”
Tần nãi nãi trừng mắt nhìn Tần Thông một cái, “Chuyện người lớn con nít chen miệng vào làm gì? Ăn cơm cũng đổ không được miệng cháu!”
Tần Thông bị nạt ngây ngẩn cả người, Tần nãi nãi còn chưa từng mắng hắn như vậy đâu.

Những người khác vừa thấy Tần Thông bị mắng, lập tức không dám lỗ mãng nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, sợ lửa đốt đến trên đầu bọn họ.

Vào lúc ban đêm, phần lớn người Tần gia thẳng đến lúc nửa đêm cũng chưa ngủ, ban ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ trong lòng có chuyện, tự nhiên là khó có thể đi vào giấc ngủ.

Ban ngày hôm sau, Tần nãi nãi dong dài không muốn ra cửa, nhưng nhìn Tần Thi bận rộn trong sân, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi lấy tiền, lưu luyến mỗi bước rời khỏi nhà.

Tần Thi cũng mặc kệ bà ta, đến trường học nhận tiền lương nửa tháng, khách sáo tạm biệt với hiệu trưởng một lượt, lúc này mới rời đi.

Tuy rằng chỉ có mấy nguyên tiền, nhưng cũng không thể tiện nghi người Tần gia.


Thời điểm buổi chiều, Tần nãi nãi sắc mặt đen kịt trở về nhà, sau khi thấy Tần Thi thái độ khác thường không có trừng cô, ngược lại là tựa như trốn tránh cô.

Đại bá mẫu tò mò vừa hỏi, lúc này mới phát hiện nhà người mua suất đại học của Tần Thi hiện tại rất thảm, bị trường đuổi học, bị cục cảnh sát phạt tiền, cha cô ta càng là biết pháp phạm pháp, bị tạm giam.

Tìm hiểu điều tra nguồn gốc, phát hiện hắn còn tham ô nhận hối lộ, trực tiếp cách chức công tác của hắn trên huyện, phải ngồi tù.

Lúc Tần nãi nãi đi vào trong huyện, người nhà bọn họ thiếu chút nữa gϊếŧ bà ta, nhận tiền rồi đuổi bà ta khỏi cửa.

Chờ Tần nãi nãi trở về từ trấn trên, đến Lộ gia trả lại lễ hỏi, bị mẹ Lộ Tài mắng mỏ một trận, Tần nãi nãi thế mới biết Lục Trạch Thiên là đoàn trưởng có bản lĩnh lớn bao nhiêu, những việc này vậy mà đều là anh làm ra.

Tần nãi nãi nhát gan sợ phiền phức tim nhảy bang bang, trì hoãn một đường mới bình tĩnh lại đây, vừa về trông thấy Tần Thi, liền nhớ tới câu cô nói “Tổ tông ba đời đều đã điều tra xong”, đâu còn dám chọc cô nữa.

Tần Thi hỏi Tần nãi nãi thật sự trả tiền rồi sao, Tần nãi nãi cũng thành thành thật thật nói, thậm chí cô muốn chìa khoá ngăn tủ gia vị, Tần nãi nãi cũng một câu không nói đã cho.

Tần Thi nhìn bộ dáng thái độ khác thường thẳng nhướng mày, trong lòng suy đoán bà ta khẳng định là dọa rồi.

Cũng không biết bà ta có thể ngoan được bao lâu.

Nghĩ đến đây, Tần Thi dứt khoát cố ý dọa bà ta: “Bà, về sau bà nên chú ý, cũng phải quản tốt người trong nhà, cháu và Trạch Thiên kết hôn, bộ đội nói không chừng sẽ vẫn luôn chú ý trong nhà đấy.

Nếu là bọn bà phạm phải chuyện gì, cháu cách rất xa, cũng cố không đến bọn bà, bọn bà tự mình nên thành thật.


Bớt tai họa người khác.

Tần nãi nãi vừa nghe, lập tức liền tin, liên tục bảo đảm mình thành thật, không dám làm bậy nữa.

Bà ta một lão thái thái không có kiến thức, lần này thật sự bị dọa sợ.

Thân thích Lộ gia kia, là quan lớn trong huyện! Bởi vì việc này nói đổ liền đổ, thật là đáng sợ.

Không bao lâu, Lục Trạch Thiên dẫn theo cha mẹ anh đến cửa, mẹ kế nhiệt tình đi nghênh đón bọn họ, Tần nãi nãi cũng lại để người rót nước, lại lấy bánh quy từ trong ngăn tủ ra, nhìn còn rất giống như hiểu chuyện vậy.

Mẹ Lục thấy bộ dáng người Tần gia, liếc mắt một cái con trai nhà mình, nghĩ thầm nhà con bé cũng không khoa trương như nó nói.

Tần Thi đi ra gặp cha mẹ Lục Trạch Thiên, thoải mái hào phóng gọi người, nhìn bọn họ vui vẻ ra mặt.

Chờ đến phòng bếp xem qua cô nấu ăn dứt khoát lưu loát thuần thục nhiệt tình, sau khi thưởng thức qua một bàn mỹ vị ngay cả tiệm cơm quốc doanh còn kém, trong lòng càng thích cô hơn vài phần, buổi tối thì mang Tần Thi đi.

“Bộ đội Trạch Thiên gấp rút chiêu mộ, bằng không còn có thể đợi thêm hai ngày nữa, Nhị Ni cùng chúng tôi về thôn đây, sáng mai trực tiếp xuất phát.


“Thôn chúng tôi cách trấn trên gần hơn chút.


Cha Tần có chút luyến tiếc, mẹ kế cũng làm bộ làm tịch lau nước mắt, Tần Thi nói một lượt với bọn họ, rồi mang lên bọc đồ của mình cùng người Lục gia đi rồi.


Đi ra ngoài không bao lâu, Tần Thi quay đầu nhìn lại Tần gia, phát hiện phía sau một người ở cửa cũng không có, trên mặt lộ ra nụ cười không rõ ý vị.

Lục Trạch Thiên phát hiện cô không đúng, nhận lấy bọc đồ trong tay cô, yên lặng an ủi cô.

Mẹ Lục cũng hiểu rõ cái gì, bà ở trong lòng phỉ nhổ Tần gia, trực tiếp kéo tay Tần Thi, “Ni Nhi, con đừng khổ sở, mẹ chính là mẹ ruột con!”
Tần Thi nhìn mẹ Lục trước mặt bênh vực kẻ yếu, với cha Lục không biết mở miệng như thế nào nhưng mắt chứa đựng quan tâm, còn có Lục Trạch Thiên đứng ở bên người mình, tựa như thần bảo hộ, không khỏi mỉm cười.

“Con không có việc gì,” Tần Thi trở tay khoác cánh tay mẹ Lục, “Mẹ, cha, chúng ta về thôi.


“Đúng đúng đúng, về nhà!” mẹ Lục vỗ vỗ tay Tần Thi, là tính tình thực sự thoải mái hào phóng này của cô, thật chọc người thương.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủn ở chung, mẹ Lục nhìn ra Tần Thi giỏi giang, thông minh và hào phóng, trong lòng rất vừa lòng người con dâu này.

Đặc biệt là trên đường trở về, bà lải nhải nói chuyện vụn vặt của bọn nhỏ, Tần Thi một chút không kiên nhẫn cũng không có, còn hỏi thói quen sinh hoạt và sở thích của bọn nó.

Cha Lục là bí thư chi bộ thôn, chuyện gì người nào cũng gặp qua, dọc theo đường đi ông không nói chuyện, chỉ quan sát con dâu vợ mình “Nhặt” được, nhìn dáng vẻ cô không có giả vờ giả vịt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Về đến nhà, mẹ Lục bảo Tần Thi ở phòng riêng con gái nhỏ đã thu dọn xong, dàn xếp tốt hết thảy, khi về phòng ngủ còn nhịn không được mỉm cười.

“Tôi cẩn thận nhìn xem nhiều người như vậy cũng không thành, không nghĩ tới ngẫu nhiên gặp được lại thành!”
"Ừm.


“Tôi thấy đứa nhỏ này khá tốt, ánh mắt sạch sẽ, người cũng thông minh, bọn nhỏ hẳn là có thể được nó chăm sóc tốt.


“Đúng vậy.


“Chờ bọn nó ổn định, tôi tìm thời gian đến xem một chuyến!”
“Được rồi, ngủ đi, việc này về sau lại nói, nhìn bộ dáng của Trạch Thiên, cũng biết nó để bụng, trong lòng nó có tính toán.


“Vấp ngã một lần, khôn lên một chút, một người trước như vậy, trí nhớ nó không dài mới là lạ!”
“Nhị Ni này là một đứa trẻ tốt, vậy tôi cũng phải nhìn xem bọn nhỏ, mới có thể yên tâm.


“Ừm.


“Bọn nó đi sớm chút cũng tốt, con cái vẫn luôn để hàng xóm chăm sóc cũng không được……”
……
Mẹ Lục còn đang tiếp tục, cha Lục đáp lời đáp lời, rồi chìm vào giấc ngủ say.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận