Editor: ChieuNinh_dd.
Tiểu Bạch đáng thương rất muốn phản kháng, đáng tiếc bị vô tình bác bỏ, hơn nữa nó lại không nói 'Rầm rì' nữa, Liễu Thư thuần túy coi như làm không nghe thấy, ôm tiểu tử kia vào trong ngực mỹ tư tư một bên thỉnh thoảng vuốt ve một chút, một bên chơi đùa đồ của mình.
Từ trong bộ lạc Dực Xà trao đổi trở về rất nhiều thứ, trong đó liền có mấy khối mực, hôm nay cô liền chuẩn bị nghiền nát viết viết vẽ vẽ, lại nói thời gian rất lâu cũng không lấy qua bút chính quy như vậy, viết chữ xong cô thực sự khẩn trương đâu, ực, được rồi là thực kích động, nghiền nát rất đơn giản, Liễu Thư liền tìm tảng đá có lõm ở bên ngoài, tẩy sạch thả chút nước, cầm khối mực mài lên, thực thành công liền mài thành một uông mực ra, chính là bút thì làm cho cô khó khăn.
Kỳ thực có mực này, đương nhiên phải dùng bút lông viết, muốn làm ra bút lông cũng không khó, khó là khó ở chỗ cô không biết dùng, nghĩ lại năm đó thời kì tiểu học thời điểm vẽ thủ công tay mình dùng bút lông viết chữ như chó quào hay là thôi đi, viết ra chính cô có lẽ cũng khó mà nhận ra, càng nghĩ chỉ có thể giản dị hóa.
Ôm Tiểu Bạch đi chuồng thú sau viện, hiện tại hậu viện dân cư thực sung túc, lớn nhỏ thêm đến sắp có mười con thú lắm lông, còn có bốn con gà lông xanh bốn con chim thầm thì, cộng thêm một con mẫu dê thiên tân vạn khổ mang về. Kế hoạch nuôi dưỡng của Liễu Thư thật sự rất thành công, những tiểu thú hậu viện cũng đủ cho nhà mình không có việc gì ăn uống, trong khoảng thời gian ngắn là không thể chuẩn bị gia tăng nữa.
Lại nói tiếp cũng lạ, mẫu dê ở đoạn thời gian sau trên đường thì liền ngừng sữa, vì thế Liễu Thư còn tiếc hận một phen, nhưng mà vừa đến bộ lạc Dực Hổ mới vài ngày công phu, cũng không biết có phải khí hậu không quen thế nào hay không, nó lại xuất hiện sữa. Xem đó trướng trướng, có thể thấy được sữa thật sự rất nhiều, cái này làm cho cô trăm suy tư không giải được, cuối cùng vui sướng hài lòng uống sữa một chút cũng không lo lắng, có sữa là tốt rồi, ừ, có cơ hội nên tìm một bầu bạn cho mẫu dê, cô còn muốn ăn thịt dê xuyến nữa đây, cần phải liên tục phát triển mới được.
"Tiểu Bạch mi nói chúng ta chọn gà nào thì tốt." Liễu Thư nghĩ tới nghĩ lui, hình như ngay cả bút lông ngỗng có thể thỏa mãn cô, nhưng mà mấu chốt nơi này không có nga, cuối cùng hình ảnh trong mắt cô dừng ở trên thân bốn con gà lông xanh béo múp trong sân, lông đuôi gà trống thật tình không tệ, lúc này không thể kén cá chọn canh, còn coi Tiểu Bạch làm tham khảo.
Tiểu Bạch bị cấm ra cửa nên rất oán niệm, nghe vậy thực kiêu ngạo rầm rì một tiếng, đầu tiến vào trong lòng Liễu Thư, một bộ tư thế cái gì cũng không tính phát biểu ý kiến, chỉ là chiêu này đối với Liễu Thư vô dụng, cười thực tiện hề hề, vuốt ve mao lông đỉnh đầu Tiểu Bạch, ôn nhu nói: "Tao cũng nhìn trúng một con lớn nhất, không nghĩ tới chúng ta lòng có linh tê như vậy, tốt lắm, ngoan đi, đi bắt con đó tróc trở về, nhớ kỹ không thể cắn bị thương, bằng không phạt mi không cho ăn thịt, chỉ ăn xương cốt."
Tiểu Bạch hiện tại đã rất lợi hại, nanh vuốt đều rất sắc nhọn, càng đáng quý là vật nhỏ này rất chú ý gia đình, có đôi khi thế nhưng cũng sẽ học Allen săn bắn, mang về một ít con mồi, đương nhiên nếu nó mang theo con mồi trở về hai mắt không tỏa ánh sáng muốn cô làm ăn ngon cho nó, sau đó một thú độc chiếm thì rất tốt rồi.
Biết vật nhỏ là cao thủ đi săn, Liễu Thư đương nhiên sẽ không bỏ qua, kêu cô hiện tại lớn bụng đi bắt gà, cái này rất nguy hiểm có được không, cho nên khiến cho nó xuất mã, ngón tay gãi cằm nóng nóng nhuyễn hồ hồ của vật nhỏ, nâng nâng cằm về phía chuồng thú nói: "Mau đi đi, đừng lề mề, buổi tối làm ăn ngon cho mi."
'Hừ, đừng tưởng rằng ăn có thể mua nổi nó.' Tiểu Bạch thực kiêu ngạo, thực... không có tiết tháo, cam đoan này một chút không nói hai lời liền chạy đi ra ngoài, tốc độ đó quả thực làm cho Liễu Thư xem thế là đủ rồi, quyết định có thời gian luyện tập nhiều hơn cho nó một chút, không chừng còn có thể làm giải chạy Marathon hàng năm, khụ khụ, lạc đề.
Một trận gà bay thú nhảy Tiểu Bạch đành phải mạnh mẽ vèo vèo khí phách hiên ngang cắn cánh con gà lông xanh lớn hấp hối, kéo như kéo chó chết mà kéo dài tới bên chân Liễu Thư. Liễu Thư vẫn nhìn này một màn quả thực không biết nói thế là tốt hay không nữa, hết chỗ nói rồi, lại nhìn con gà lông xanh nhắm mắt lại nửa ngày, toàn thân không ngừng run run, trong lòng yên lặng thắp một cây nến cho nó. Cô ngồi xổm xuống liếc xéo Tiểu Bạch một cái, áy náy sờ sờ cổ gà lông xanh, sau đó không chút do dự nhổ xuống mấy sợi lông đuôi to.
Vốn gà lông xanh cũng đã giả chết gặp phải 'khuất nhục' hủy nhân sinh quan mạnh mẽ mở mắt ra, kêu ra một tiếng gào thánh thót, hù hai người Liễu Thư cùng Tiểu Bạch khởi xướng một cú sốc, hiếm khi mà chột dạ, lúc này Tiểu Bạch cũng rất không có lòng yêu đội hữu nhảy vào trong lòng Liễu Thư, tỏ vẻ gì cũng không biết, làm cô tức đến nghiến răng.
"Ô ô nha..." Gà lông xanh gáy càng phát ra khoan khoái.
Sắc mặt Liễu Thư có điểm khó coi, nhìn gà lông xanh bị rút mao lông liền giống như đột nhiên bị bạo cúc bay vào trong chuồng, gặp phải một trận xôn xao, bay lên trên một cái giá trong chuồng thú, không ngừng ngưỡng cao cổ kêu lên, sắc mặt đều cổ quái. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Như thế nào liền nghĩ gáy như gà trống vậy." Cô thực chột dạ, thói quen từ xưa gà trống gáy tự nhiên sẽ không có công lao của cô đi, cô thật đúng có thể ghi vào sử sách.
"Được rồi, mao lông cũng rút rồi, chúng ta đi thôi." Mắt thấy trong khoảng thời gian ngắn là không thể trấn an được con gà lông xanh đang xù lông, Liễu Thư ôm Tiểu Bạch cầm lông gà quyết định hiện tại hay là thôi đi, đợi nó kêu xong thì tự động đi trở về, khỏi mò mẵm quan tâm, có lẽ con gà này thấy cô cũng có bóng ma, đừng thêm phiền thì hơn.
Sau khi trở về Liễu Thư liền bắt đầu làm bút lông ngỗng... không đúng là bút lông gà, phương pháp chế tác cái này kỳ thực rất đơn giản, nhìn gốc cọng lông nhổ được từ trên người con gà thực thô, thực ra lông vũ thực sự mỹ quan, tài liệu tốt làm bút, lúc này liền lấy ra một thanh công cụ duy nhất hiện tại của cô... dao găm Thụy Sĩ.
Phương pháp thật là đơn giản, cầm đao cắt gọn gốc lông gà một mặt phẳng nghiêng là được, như vậy là có thể nhúng mực nước viết chữ, làm xong Liễu Thư quả thực là khẩn cấp lấy ra một khối da thú, nắm bút phương pháp tiêu chuẩn viết chữ, chấm mực nước bắt đầu viết lên.
Viết cảm giác có chút giống bút máy, nhưng mà viết không thoải mái như bút máy, nhưng nhìn chữ rõ ràng viết trên da thú, thật sự đã rất không dễ dàng, Liễu Thư đặc biệt thỏa mãn. Sau đó liền tiếp tục nhúng mực nước viết chữ, giống như bổ sung hết những thiếu sót trong khoảng thời gian này, viết tên mình tên Allen, Alice Kathy, sau đó viết viết liền viết ra hết tên những người nhận thức, còn trấn định liên kết lại, cô nhìn mà thực căm nín, mình thật là quá nhàn.
Tiểu Bạch đang ngồi yên lặng nhìn chủ nhân nhà mình phạm nhị, nhìn nhìn, hình như là cảm giác được cái gì, liền mạnh mẽ nhảy xuống cái bàn đi ra ngoài, Liễu Thư cả kinh: "Tiểu Bạch mi làm gì thế?"
Còn muốn đuổi theo, nhưng mà nghe được tiếng kêu tiểu hồng điểu ngoài phòng nên cái gì cũng biết, cười cười, sửa sang lại một chút cũng đi ra khỏi, quả nhiên vừa ra khỏi cửa vừa vặn nhìn thấy Vu y từ trên người tiểu hồng điểu xuống dưới, còn gật gật đầu với cô.
"Ta vừa vặn có rảnh, liền đến thăm con." Năm nay bộ lạc chỉ mình Liễu Thư có bầu, tộc trưởng Vu y đều rất coi trọng.
"Ngài cũng không cần mỗi lần đều tự mình chạy tới, con có thể tự mình đi qua." Mọi người đều chiếu cố cô như vậy Liễu Thư quả thực ngượng ngùng, nói xong liền mời Vu y vào nhà, khóe mắt nhìn đến Tiểu Bạch và tiểu hồng điểu tiến đến với nhau, cảm thấy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nên cũng không kêu nó.
Vào nhà liền bưng lên một chén nước cho Vu y, trong nhà cũng không lá trà, chỉ có thể chiêu đãi nước lọc, may mà mọi người đều một dạng.
"Nói cái gì đâu, con trăm ngàn lần cũng đừng đi một mình, không cẩn thận ngã thì làm sao bây giờ." Vu y còn nhớ rõ lần đầu tiên thời điểm Liễu Thư đi tìm bà, là bản thân một mình bò lên phòng nhỏ của bà, bây giờ còn làm cho trí nhớ của bà khắc sâu, sợ cô lại phạm ngốc, là nói cái gì cũng sẽ không để cho cô đi một mình tìm bà, quyết định vừa có thời gian thì bà vẫn chịu khó chạy qua bên này thì tốt hơn.
"Đến, cho ta xem." Vu y cũng không nói ý nghĩ của mình cùng Liễu Thư, vươn tay kéo Liễu Thư qua rồi xem một chút, sau khi xem xong còn vuốt bụng Liễu Thư nói: "Ấu tể này của con dưỡng tốt." Vu y nhìn nhiều phụ nữ có thai như vậy, cũng nhìn ra tâm đắc, chính là nhìn Liễu Thư so với người khác thì bụng tương đối lớn hơn một chút, chỉ coi dưỡng tốt, thực vui mừng.
"Đứa nhỏ rất tốt, nhưng mà con cũng đừng ăn nhiều." Nhìn bụng, Vu y cũng có chút lo lắng, sợ ấu tể quá lớn, đến lúc đó không dễ sinh.
Liễu Thư lại đen mặt, kỳ thực cô thật tình muốn nói, cô ăn một chút cũng không nhiều, vì cái lông gì mỗi người đều nói cô bụng lớn chứ, đối với cô người chưa từng có trải qua sinh sản, thật tình không biết phụ nữ chân chính có thai tháng này bụng nên to bao nhiêu, cô cảm thấy mình vẫn rất bình thường.
Vu y cũng chính là đến điểm thì dừng, nói cũng không nhiều, ngược lại bắt đầu đánh giá trong nhà Liễu Thư, từ ngày trao đổi trở về, mang về không ít thứ, phòng ở lại bị Liễu Thư trang trí một phen, hiện tại rất có hương vị, Vu y là vừa xem vừa gật đầu, sau đó nhìn nhìn liền nhìn thấy mực nước và bút lông gà trên bàn còn chưa kịp thu thập.
"Đây là cái gì?" Vu y rất ngạc nhiên, muốn cầm nhìn xem, nhưng lại ngượng ngùng, cho nên chỉ nhìn nhưng không động.
"Không phải con nhàn rỗi không có chuyện gì sao, đây là bút con làm được, còn có mực nước, người xem..." Liễu Thư rất đắc ý, đương nhiên cũng vì có thứ tốt chia sẻ, thí nghiệm cho Vu y một phen cái gì kêu bút mựt.
"Thì ra là thế." Hiểu biết xong quá trình Vu y đầy mắt sợ hãi than, sau đó là tán thưởng, lấy qua da thú Liễu Thư viết chữ, nghi hoặc nói: "Đây là cái gì?"
"Khụ khụ." Có chút ngượng ngùng: "Đó là chữ viết của chúng ta, chính là viết linh tinh mà thôi." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
"Ta chưa bao giờ gặp qua loại văn tự này." Nhìn một chữ lại một chữ, sắc mặt Vu y đều nghiêm túc: "Tiểu Thư làm sao con có thể biết văn tự bộ lạc của con, loại truyền thừa này không phải nên kế thừa từ Vu y, chẳng lẽ con là..." Trong thú nhân cũng có văn tự, chỉ là loại văn tự này đều từ Vu y đến thừa nhận.
"Vu y ngài đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta cùng người ở đây không giống nhau." Liễu Thư lắc đầu, mang theo điểm hồi ức nói: "Chúng ta mỗi người đều có thể học tập văn tự, cũng không phải chỉ định cá nhân nào đó, Vu y chẳng lẽ người không cảm thấy chỉ có người kế thừa văn tự, những người khác trong bộ lạc lại hờ hững không biết đối với loại văn hóa này, là một loại hạn chế thú nhân phát triển sao?"
Toàn bộ một bộ lạc đều là thất học, thật sự rất lạc hậu.
"Cái này..." Vu y chưa từng nghe qua loại ngôn luận này, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, còn nói: "Đây truyền lưu từ xưa, Vu y câu thông thiên địa, có quyền nắm giữ." Nếu thanh âm của bà không phải quá ấp úng thì càng có sức thuyết phục.
Liễu Thư cũng biết thế giới này rất nhiều thứ cũng không thể theo lẽ thường đến suy luận, ví dụ như đã nói thứ này, nàng cũng không muốn làm khó Vu y: "Thực xin lỗi Vu y, lời này ta không nên nói, bộ lạc có quy củ bộ lạc."
"Không có việc gì." Lắc lắc tay, Vu y thở dài: "Kỳ thực còn có một phương diện, văn tự thú nhân thực đặc thù, Vu y chúng ta có thể thông qua đó, câu thông thiên địa, cảm nạp thần thú, thú nhân bình thường là không thể nắm trong tay."
Đã nói cái này không đơn giản như vậy, Liễu Thư cũng không rối rắm, ngược lại cười hì hì: "Con có thể dạy những người khác văn tự của con không?" Cũng không cần học tốt lắm, nhận thức vài chữ mà thôi.
"Cái này tự nhiên là có thể, văn tự của các con tuy rằng ta nhìn không ra đặc thù trong đó, nhưng mà hiếm có." Vu y cũng không phản đối, gật đầu đồng ý, sau đó chỉ vào mực nước cùng bút lông trên bàn nói: "Cái này có thể tặng cho ta một phần sao? Ta cảm thấy phương pháp viết chữ này thực không sai."
"Đương nhiên là có thể, mực con còn có cho ngài mấy khối, trở về tự mình mài là được." Nói xong lấy da thú bao vài khối cho Vu y, xong rồi còn nhất nhất nói tỉ mỉ làm cách nào nghiền nát, cuối cùng là bút lông gà, cái này càng đơn giản: "Bút này dùng là rất tốn, ngài muốn viết thì chuẩn bị nhiều mấy cái, con thấy lông trên người tiểu hồng điểu sẽ không tệ."
Vừa mới nhìn đến tiểu hồng điểu, mắt Liễu Thư lại tỏa sáng, một thân mao lông bóng nhoáng oánh nhuận, thật là tài liệu tuyệt hảo chế tác bút, lúc này đề nghị Vu y, tân tư nho nhỏ của cô nhìn một cái không sót gì.
Vu y không nói gì, vừa bực mình vừa buồn cười vỗ trán cô một cái, thực bao che cho con cười mắng: "Con chỉ biết khi dễ nó."
"Nào có..." Liễu Thư giả vờ vô tội, chớp mắt, chân thành nói: "Con rất hảo tâm đề nghị, mao lông tiểu hồng điểu nhất định dùng rất bền, sau khi ngài trở về muốn làm, nhớ để dành cho con hai cây."
"..." Vu y hoàn toàn không phản đối.
Ngoài phòng tiểu hồng điểu làm ầm ĩ cùng tiểu bạch đột nhiên đánh cái hắt xì kiểu chim, linh mẫn của nó cảm giác được một cỗ ác ý nồng đậm.
Hết chương 23_Q3.