Editor: ChieuNinh_dd.
Sóng biển ba đào, bọt nước màu trắng xóa vỗ lên tảng đá vùng duyên hải, gió biển mang theo vị mặn ẩm ướt độc đáo đập vào mặt, không làm cho người ta cảm giác được không khoẻ ngược lại lại thích loại cảm giác tươi mới này.
Ngồi ở phía trên cự thạch, thú nhân nhìn biển rộng mênh mông bát ngát trước mắt cảm thấy thật mới mẻ, ở trong trí nhớ của hắn chưa bao giờ gặp qua loại phong cảnh này, tuy rằng hắn cũng không nhớ rõ, nhưng mà chính là biết, bản năng biết thế giới hải dương này là hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua, mới mẻ là có, nhưng hoài niệm nhất vẫn là hương khí cỏ cây tươi mát.
"Này, Thư..." A Tư tìm nửa ngày, rốt cục thì lại tìm được người ở đây rồi, ba bước thành hai bước linh hoạt nhảy lên tảng đá, ngồi xuống ở bên người thú nhân, một bàn tay chống mặt đất, nghiêng đầu nhìn người: "Thư anh xem đến thực thích biển rộng đi, mỗi ngày đều chạy tới xem, làm tôi tìm nửa ngày, xem ra sau này tôi trực tiếp đến nơi đây tới tìm anh là được."
"Ừ." Thú nhân nhìn cũng chưa nhìn người bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng tiền phương, mặt trời sắp lặn, mặt trời đỏ chỉ còn lại có nửa bên mặt ở bên ngoài, chiếu rọi bờ biển một mảnh đỏ rực, đang thật sự là trời biển giao hòa, hắn chính là thích nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhất là tại phiến hải vực mỹ lệ này, đây là việc hắn làm thích nhất, bởi vì chỉ có loại thời điểm này thể xác và tinh thần của hắn mới là bình tĩnh nhất.
"Ai nha anh sẽ không thể nhiều thêm hai chữ sao? Một chữ một chữ phun, chẳng lẽ nói thú nhân trên đất bằng các anh đều giống như anh, vậy mà nói cũng rất không đáng yêu rồi." A Tư thực bất đắc dĩ, Thư là thú nhân lục địa bọn họ vô tình phát hiện ở trên bờ, thời điểm phát hiện hắn bị rất nặng thương. Lúc mang về đến cúng tế lại nói người này mệnh lớn, vận khí cũng tốt, tựa như là ăn một loại gì đó thực khó lường, ngay cả cúng tế cũng vô cùng hâm mộ. Vì thế rõ ràng thương nặng đến có thể đòi mạng tại trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng khôi phục rất nhanh. Cho dù thú nhân khôi phục sức khỏe cường hãn, cũng không phải dùng như vậy, xem ra thứ bị ăn đó thật là vô cùng trân quý, xem ánh mắt cúng tế mấy ngày nay nhìn thú nhân này, quả thực đều sắp đỏ lên, nhưng mặc kệ như thế nào, người này tỉnh lại sau vài ngày hôn mê.
Chỉ là làm cho người không thể đoán trước là người thì tỉnh nhưng mà lại quên tất cả, cúng tế nói hết thảy đều là lẽ thường, lấy việc có lợi có hại, thú nhân bộ tộc Lục Dực vốn hẳn là bị thương phải chết, nhưng bởi vì hắn kỳ ngộ, thương thế phục hồi như cũ rất nhanh, nhưng lưu lại di chứng là không thể tránh khỏi. Hơn nữa coi như là hắn ăn dược tính gì đó, phục hồi như cũ rất nhanh, đồng thời đều rửa toàn thân một lần, trong đó liền bao gồm trí nhớ thú nhân này, loại tình huống này cũng coi như tốt rồi, trí nhớ thú nhân hẳn là coi như bị che chắn tạm thời, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ có cơ hội khôi phục, tạm thời sốt ruột cũng không được.
Sờ tay vào ngực đụng đến gì đó bị nhiệt độ cơ thể của mình che được ấm áp, lòng thú nhân ấm áp, hắn cũng không biết vì sao, nhưng mà chỉ cần vuốt ve, nhìn thì lòng hắn liền chỉ có một loại cảm giác vừa ấm lại mềm mại, bàn tay mở ra, trong tay dày rộng của thú nhân vô cùng không hợp là một viên mộc châu nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay hắn, nếu cách gần mà nói còn có thể ngửi được một cỗ đàn hương.
Thấy hắn lại đang nhìn viên mộc châu đó, thiếu niên A Tư nhịn không được phiên cái khinh bỉ, thời điểm thú nhân này bị bọn họ mang về đến toàn thân rách tung toé, trên người làm thành quần áo tuy rằng cảm giác rất kỳ quái, nhưng đã rách không thể mặc. Bên người trừ bỏ con Tuyết Viên chỉ còn lại viên mộc châu này, cũng không biết là cái gì trọng yếu, vẫn gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay, hắn tò mò đi lật ra không nghĩ tới chính là thời điểm hôn mê sức còn lớn như vậy, thế nào cũng không tách ra được. Cuối cùng vẫn là bản thân hắn tỉnh lại mở ra mới có thể cho bọn hắn mở mang tầm mắt, nhưng chỉ nhìn một chút mà thôi, chợt giống như là bảo bối gì đó giấu vào trong ngực gắt gao ai cũng không cho xem, quả thực làm cho người ta đen mặt không thôi.
"Được rồi đừng nhìn, nhìn nữa cũng chính là viên mộc châu, aiz, kỳ thực tôi nói thật, chỉ là viên mộc châu mà thôi có cái gì tốt, anh xem trân châu nơi này chúng ta rất đẹp, vừa lớn lại tròn, hai ta thay đổi được không... Ặc, coi như tôi chưa nói..." Hai tay mở ra giơ lên cao, A Tư nháy mắt liền nghẹn, hắn thật tình thật ủy khuất nha, không phải là một viên châu sao, làm sao trừng hắn, còn là cái loại ánh mắt thực ăn thịt người, không biết hắn nhát gan sao, ríu rít ríu rít ríu rít đều khi dễ hắn.
Có người chính là nhớ ăn không nhớ đánh, mới bị trừng qua, mắt thấy thú nhân lại quay đầu đi nhìn mặt trời lặn, tròng mắt đi dạo ngứa da lại sáp lên, cười cười tiện hề hề, vỗ vỗ bả vai thú nhân, hiếu kỳ nói: "Aiz, Thư, anh lúc này không phải quên sao." Ngón tay điểm điểm đầu ý bảo nơi này là đầu óc.
Thú nhân một ánh mắt cũng chả cho.
"..." Tuy rằng thực không nói gì, nhưng chính là có loại tinh thần kêu bất khuất không buông tha, mặt dày mày dạn cũng lên tới: "Anh cái gì cũng không nhớ rõ, còn trân trọng hạt châu này như vậy, nói vậy nhất định là người rất quan trọng của anh tặng cho anh đi?"
Đầu ngón tay vuốt mộc châu, cảm giác được chữ khắc trên mặt, hắn cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng mà lại nhận được chữ 'Thư' trên mặt, người khác đều không nhận biết chỉ hắn nhận thức, nhưng mà lại nghĩ kỹ hơn thì lại cái gì cũng nghĩ không ra, hắn rõ ràng biết có cái gì đó bị hắn quên đi, người quan trọng? Người quan trọng nào, hắn quên rồi, không chỉ như thế ngay cả chính hắn từ đâu tới đây, như thế nào cũng không có trí nhớ, duy nhất có thể tỏ vẻ thân phận của hắn chính là đồ đàng trên người, không biết hắn muốn như thế nào, dù sao tựa như là một loại chấp niệm, hắn lựa chọn chữ 'Thư' này, làm tên của hắn, đúng rồi hắn ngay cả tên mình gọi là gì cũng không biết.
"Ừ, tôi đoán tưởng có lẽ là bạn lữ của anh cũng không nhất định, cho dù không phải cũng có thể là lễ vật giống cái anh thích tặng cho anh." A Tư sờ sờ cằm, lại nhìn sườn mặt cứng rắn lạnh lung của Thư, đột nhiên cảm thấy mình có phải suy nghĩ nhiều quá hay không, sẽ có giống cái thích loại thú nhân giống như hòn đá vừa lạnh lại vừa cứng, hơn nữa cả một ngày cũng nói không được vài từ, buồn cũng buồn chết người rồi.
Người trong lòng, giống cái, bạn lữ? Thú nhân cảm giác đầu óc trầm xuống, tựa như có hình ảnh nào đó hiện lên, nhưng mà tiếp theo lại nhanh chóng trống rỗng, nhịn không được thở dài một tiếng, mỗi khi muốn nghĩ sâu thêm thì luôn sẽ xuất hiện một loại cảm giác trí nhớ bị chặt đứt gãy, cho nên cho tới nay đều không nhớ tới nửa điểm chút gì. Như thế ngược lại càng làm hắn muốn phải đi về, đúng vậy, cũng không coi như là không biết toàn bộ, ít nhất hắn biết mình là đến từ đâu, thuộc về bộ lạc nào, chỉ phải đi về, luôn sẽ có người nói cho mình.
"Này này, anh đi đâu vậy?" Đột nhiên thấy người một chống đỡ một tay đứng lên liền đi, A Tư sửng sốt, vội vàng đứng lên nhanh đuổi chậm đuổi vượt qua, chẳng qua cùng người sóng vai mà đi liền bắt đầu buồn rầu rồi. Không biết có phải tất cả thú nhân trên đất bằng giống như Thư hay không, A Tư tại nhà mình bên này thì vóc dáng đã không tính là lùn, nhưng mà vừa so với thú nhân, cao thấp đã rõ, không chỉ có như thế phương diện cường tráng lại cũng không thể so sánh. Vừa nghĩ vậy mặt hắn liền bắt đầu đen, sau đó liền bắt đầu trừng mắt, con hàng này mới tỉnh lại bao lâu chứ, nhóm giống cái trong bộ tộc đều thực ưu ái đối với hắn, ngay cả... ChieuNinh~^&*dien~dan~{}:D^d^l^q^d
"Trở về." Thú nhân cũng chính là Thư hiện tại dừng một chút, quăng hai chữ cho người phía sau liền trực tiếp cất bước lớn rời đi.
"Đợi chút, anh trước đợi chút." A Tư cố sức đuổi kịp, một phen giữ chặt người, vội vàng thuyết minh ý đồ mình đến tìm người: "Đúng rồi, lần này có người lên bờ nói phát hiện địa phương của anh lại tìm được đồ, lần trước vội vã bận rộn không nghĩ tới sẽ có đồ bị vứt lại."
Thư cước bộ nháy mắt dừng lại, quay đầu nhìn lại, lúc này con mắt rốt cục nhìn A Tư, nhíu nhíu mày: "Mang tôi đi nhìn xem." Là cái gì vậy, không hiểu sao hắn thực chờ mong.
Người lên bờ tại địa phương phát hiện Thư lại tìm được đồ, chờ hai người tới xem lại vô cùng ngoài ý muốn, dĩ nhiên là một cây côn cắt thành hai đoạn, kỳ thực nói như vậy cũng không đúng, chất liệu côn này thực đặc biệt cũng không phải tài liệu phổ thông.
"Lục Dực tộc có Dực Báo bộ tộc, bọn họ am hiểu rèn vũ khí, cái này xuất xứ từ bọn họ mới đúng." Lan Kỳ cũng là người cứu Thư trở về n, hơn nữa thân phận của hắn thực sự cao, bởi vì hắn là tộc trưởng tân nhậm trên phiến đảo này.
"Thư không phải Dực Hổ tộc sao?" A Tư kỳ quái nói.
"Cậu ngốc à, chẳng lẽ giữa hai tộc sẽ không trao đổi sao?" A Địch lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc mắt nhìn em trai mình một cái, trong lòng sinh ra một loại bất đắc dĩ, vì sao hắn thông minh như vậy, em trai sẽ ngốc như vậy, chẳng lẽ thời điểm a mẹ sinh hắn đều mang trí tuệ cho hắn, mà đầu óc A Tư đều đã trực tiếp đánh mất sao?
"Đây là sắt..." Nhìn đến côn đứt gãy, Thư liền biết đây là thuộc về mình, không biết tại sao liền nói ra.
"Đúng đúng." Lan Kỳ vỗ vỗ cái trán, ảo não nói: "Ta đều đã quên, Dực Báo tộc sinh sản thật là sắt, loại chất liệu này rèn vũ khí thực không tệ, ừ, xem ra phương án chúng ta cùng bộ tộc trên đất bằng tiếp xúc là rất nên làm."
"Cái sắt gì này hẳn là vũ khí của Thư đi." A Địch lắc lư nửa cây côn sắt, lại nhìn nhìn hình thể của Thư, xác nhận trọng lượng này thú nhân tuyệt đối khiêng được.
"Là của tôi." Cảm giác nắm được vừa vặn một tay cầm của mình, Thư cảm giác đây là chế tạo cân đo vì cơ thể hắn, chỉ là không biết là vì cái gì lại cắt thành hai đoạn, ánh mắt phức tạp nhìn một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Lan Kỳ: "Ngài muốn đi lục địa?" Lan Kỳ nói làm cho hắn chú ý tới, không thể phủ nhận hắn hiện tại vô cùng muốn về bộ lạc của mình, nhưng mà từ lúc hiểu biết khoảng cách nơi này cùng chỗ sâu ở trong lục địa, hắn do dự thời gian rất lâu. Khoảng thời gian giữa hai nơi quá lớn, một đường phía trên không nói hắn có thể lạc đường hay không, chỉ là nguy hiểm ven đường sẽ không ít.
"Đúng vậy." Lan Kỳ cười cười, vuốt ve tóc dài của mình, người hải tộc thích để tóc dài, Allen một đầu tóc máu vàng đỏ nửa dài không ngắn ở trong này vẫn là rất khiến người chú mục.
"Hải dương rất lớn, khả năng vô hạn, nhưng mà bộ tộc trong hải dương cũng nhiều lắm, xem tộc trai ngọc chúng ta cũng chỉ có thể dừng lại trên khối đảo này." Lan Kỳ tuy rằng mới vừa nhậm chức tộc trưởng, nhưng dã tâm của hắn cũng không nhỏ, tộc trai ngọc ở trên chủng tộc thì không có ưu thế gì đối lập với bộ tộc hải dương khác, bởi vì bọn họ là chủng tộc nhuyễn thể, ở trên công kích thì thấp rất nhiều, cho nên địa vị ở trong bộ tộc cũng kém rất nhiều. Hiển nhiên Lan Kỳ cũng không muốn như thế, cũng khó trách hắn sẽ muốn từ trên đất bằng mở ra loại cục diện bị nhốt này.
"Lục địa cũng không phải các người tùy tiện muốn chinh phục." Thư cảnh giác nhìn Lan Kỳ, hải dương hỗn không được nữa chẳng lẽ muốn làm chút gì với lục địa.
Lan Kỳ lập tức xem hiểu được hắn đang lo lắng cái gì, giật mình cười, cũng không thèm để ý, vỗ vỗ bả vai Thư, lắc đầu: "Lại như thế nào thì tôi cũng không có khả năng dùng khuyết điểm của mình tới đón tiếp sở trường người khác; lục địa là thiên hạ của các anh, đừng nói chúng ta có thể chiếm cứ một đường hay không, cho dù là tập tính cuộc sống cũng không thích hợp, tôi muốn chẳng qua là mượn dùng mà thôi." ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* D^d^l^q^d
Ngẫm lại Lan Kỳ nói cũng có đạo lý, Thư cảm giác mình nghĩ người ta như vậy cũng rất không đúng, đảo mắt buông ra, liếc mắt nhìn Lan Kỳ một cái nói: "Ngài muốn bắt đầu từ Dực Hổ tộc." Bọn họ cứu hắn, mà hắn là người Dực Hổ tộc, như vậy cơ hội tốt không thể tốt hơn.
"Thư, anh thực thông minh, muốn cân nhắc tìm một bạn lữ tại trai ngọc tộc chúng ta hay không?" Lan Kỳ chớp chớp mắt lam xinh đẹp chế nhạo nói: "Giống cái của chúng ta thực ôn nhu." Xứng với thú nhân tục tằng có thể ủy khuất chút hay không.
"Không cần." Biểu tình nháy mắt mặt tê liệt, ngôn ngữ lập tức lạnh nhạt.
"Coi như tôi chưa nói." Nhún nhún vai, kỳ thực hắn chỉ là nói mà thôi, tập tính hai tộc cũng rất không phù hợp có được không.
"Hiện tại là mùa đông, thật không tốt chạy đi, cho nên cho dù muốn đi lục địa cũng phải chờ tới đầu xuân sang năm, ừ, tôi cũng hỏi thăm qua, sang năm vừa vặn là ngày trao đổi Dực Hổ tộc các anh, đến lúc đó các tộc đều sẽ tới, anh cũng có thể theo chúng ta cùng nhau trở về, thế nào?" Lan Kỳ cười cười nói.
"Cảm ơn."
"Tạ thì không cần, đến lúc đó giúp đỡ một phen, chúng ta theo như nhu cầu." Lan Kỳ nói rõ ràng mục đích của chính mình.
"Tự nhiên." Nghĩ đầu xuân là có thể trở về, trong lòng Thư bắt đầu kích động, ngón tay sờ viên mộc châu, dần dần an ổn định lại.
Chờ hắn.
Hết chương 71_Q3.