Xuyên Đến Bộ Tộc Thú Nhân Nuôi Sói


Cũng may sau khi ăn xong, cậu cũng no lửng dạ.


Bấy giờ trong đầu cậu đang nghĩ nếu phần cơm tất niên của mình được mang tới ngày lúc này thì quá tốt.


"A Nguyên ăn đi.

"

Diệu đã gặm hết số xương cốt trong phần ăn của hắn, phần thịt còn lại hắn đặt trước mặt Bạch Nguyên.


Bạch Nguyên liếm môi: "Anh ăn đi, tôi no rồi.

"

"Vậy để dành lại buổi tối A Nguyên ăn.

"

Bạch Nguyên thấy những con sói khác còn đang chậm rãi ăn phần thịt của mình nên cũng không hối thúc Diệu.


"Tôi có thể đi xem thử không?"

"Được.

" Bên trong có nhiều thịt, mà A Nguyên vẫn còn nhỏ nên sẽ không nhìn ra manh mối gì.


Bạch Nguyên nhận được sự cho phép nhanh chóng đứng dậy, đi về phía huyệt động.


Hai con sói ngoài cửa đang chiến đấu hăng hái cùng với thịt nên cũng không ngăn cản cậu.


Ánh sáng bên trong mờ nhạt nhưng bây giờ Bạch Nguyên đã có được khả năng nhìn trong bóng tối, gì vậy cậu vẫn có thể thấy rõ.


Cửa động rộng khoảng hai ba mét, đủ rộng để hai người cùng sánh vai bước qua.


Càng đi sâu vào trong, không gian càng lớn.



Cuối đường là một khoảng không gian lưu trữ đồ vật khổng lồ.

Bên trong động chất đầy thịt trâu mà bọn họ vừa ăn, còn có hươu cao cổ và những con chim có đôi cánh lớn…

Chúng được chất đống giống như một ngọn núi nhỏ.


Mà trong động còn có một cửa ra vào khác.


Bạch Nguyên tiếp tục đi về phía trước.


Phía sau cửa có rễ cây, quả dại và một số da lông chất chồng lên nhau như ngọn tháp nhỏ.


Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, người tới là Diệu.


"Trong kia buồn quá.

" Diệu cọ đầu vào cổ Bạch Nguyên.


Bạch Nguyên bước tới bên cạnh Diệu.


Lúc nãy cậu còn cảm thấy được đồ đạc bên trong rất nhiều nhưng Diệu vừa bước vào, Bạch Nguyên lập tức cảm thấy số đồ đạc này chẳng được bao nhiêu.


Đối với bầy sói, mỗi ngày ăn một con trâu cũng không đủ làm bọn họ no bụng.


Sáu mươi ngày tức là sáu mươi con trâu, nhưng ở số lượng trâu ở đây ít hơn con số sáu mươi rất nhiều, e rằng nhiều nhất cũng chỉ có ba mươi con mà thôi.


Nếu mùa đông kéo dài bốn mươi ngày thì không sao, nhưng nếu mùa đông kéo dài tận sáu mươi ngày thì thời gian sau bọn họ sẽ phải đi săn giữa lớp tuyết trắng dày đặc bên ngoài.


Không phải Bạch Nguyên chưa từng nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.


Nền tuyết dày khoảng hai thước, con mồi ít ỏi, đi săn trong tình trạng như vậy càng khó khăn hơn.



Rõ rành Bạch lang vẫn còn nhỏ nhưng Diệu lại nhìn thấy biểu cảm thường xuyên xuất hiện trên mặt lão tư tế hiện rõ trên mặt cậu.


"Đừng lo.

" Diệu liếm lớp lông trên mặt Bạch Nguyên rồi ngậm lấy phần ót của cậu.


"Ngạo!" Bạch Nguyên trợn mắt, tay chân co quắp, lảo đảo đi theo bước chân của Diệu.


Cảm giác quen thuộc đáng ghét làm da đầu cậu tê dại.


"Ngao?"

"Tư tế bạch hồ?"

"Diệu, tư tế của tộc hồ ly đến.

"

Một đợt tiếng ồn từ ngoài truyền vào, Bạch Nguyên tạm gác lại buồn phiền trong lòng, cậu nhìn thẳng ra ngoài động.


Tại vị trí ánh sáng đầy đủ, một lão hồ ly lông trắng gầy gò tiến vào, còn có hai con hồ ly đỏ đi theo bên cạnh ông ta nữa.


"Tộc trưởng Diệu.

"

Diệu dịu dàng đặt Bạch Nguyên ngồi xuống bên cạnh đống lửa.


"Tư tế Tinh.

"

Tư tế?

Bạch Nguyên ngồi bên cạnh Diệu, ngay sau đó cậu lập tức cảm nhận được ánh mắt của lão hồ ly trắng đang dừng trên người mình.


"Nguyên.

" Tinh nói.


Bạch Nguyên nhìn về phía ông ta và gật đầu: "Chào ông.

"

Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ nhưng biểu cảm nghiêm túc trên mặt cậu làm cho đám sói trưởng thành mềm lòng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận