Xuyên Đến Bộ Tộc Thú Nhân Nuôi Sói


Trong hang núi mấy chục mét vuông, trên vách đá có vô số vết cào.


Con sói nằm dưới đất gác đầu lên nhau hoặc là giấu đầu vào lông nhau.

Mùa đông Đại Hoang rét buốt, bọn họ sưởi ấm cho nhau bằng cách như thế.


Lúc này, con sói nào cũng hưng phấn tru lên.


Nguyên khỏi rồi, chắc chắn là thần thú đã phù hộ!

Sau khi kích động xong, đám sói giành hầu hết mùa đông để ngủ dự trữ năng lượng giờ bụng sôi sùng sục.


Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa hang động nhỏ phía sâu trong hang.


Họ nuốt nước miếng rồi im lặng ngủ tiếp.


Ngủ là sẽ không đói nữa.


Mùa đông ở Đại Hoang khan hiếm đồ ăn, đồ ăn bọn họ tích trữ cả mùa thu giờ chỉ có thể miễn cưỡng sống qua mùa đông.



Mấy ngày trước, để chống lại kẻ địch, những thú nhân trẻ tuổi cường tráng đều được ăn no để đi chiến đấu.

Mấy ngày nay dưỡng thương, cả bộ tộc đều lấp đầy bụng của bọn họ, như thế mới có thể nhanh chóng sống tốt hơn được.


Có điều tiêu hao như thế lại càng thiếu đồ ăn hơn.


Trước đây đồ ăn vốn đủ cho mùa đông, nhưng mùa đông năm nay sống rất khổ sở.


Mọi người nhao nhao lấy móng vuốt đè bụng, nghĩ chắc lần này sẽ mơ một giấc mơ đẹp rồi!

Lúc Bạch Nguyên tỉnh lại lần nữa, bên ngoài khe hở hang động bị quả cầu tuyết chặn lại đã tối đen.


Cậu nhúc nhích người, không biết được mặc một bộ da thú dày từ lúc nào.

Bạch Nguyên ngồi dậy, lớp da thú nặng rớt xuống từng lớp một như trứng cuộn.


Dưới mông cậu khá mềm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cái đầu to của Diệu, trong lòng Bạch Nguyên run rẩy.


Cậu chợt nhận ra mình đã trở thành sói rồi.


Cậu thở phào một hơi, lúc này mới can đảm nhúc nhích tai nhìn xung quanh.


Cậu đang ngủ giữa hai chi trước của sói đen, bên dưới lót một tấm da thú dày, xung quanh là lông sói đen, trông như một cái ổ cỡ lớn.


Lông trên người cậu rất dày, có điều không biết có phải do ảnh hưởng từ kiếp trước không mà cậu vẫn rất sợ lạnh.


Bạch Nguyên lặng lẽ nhìn sói đen như đang ngủ thϊếp đi, dè dặt một lúc rồi không chịu được lạnh nữa, đôi tai đỏ bừng nhòn nhọn khẽ vùi vào đám lông dài ấm nóng của hắn.


Đột nhiên Bạch Nguyên cảm nhận được ánh mắt của sói đen, móng cậu cũng run lên.


Sau đó cậu lập tức ngẩng đầu nở nụ cười ngoan ngoãn với Diệu.


Cái móng to của Diệu khẽ phủ lên người cậu rồi kéo cậu về phía mình, hào phóng sưởi ấm cho cậu.


Ý cười trong mắt Bạch Nguyên rõ hơn, liếc mắt thấy mấy con sói to chồng lên nhau, đôi mắt màu hổ phách đầy vẻ tò mò.



Cậu nghiêng đầu muốn nhìn rõ hơn.


Móng sói đen lập tức chặn cậu lại.


“Bên ngoài lạnh lắm.

” Diệu móc tấm da bên cạnh đắp lên người Bạch Nguyên, thuần thục bọc cậu lại thành bánh trứng cuộn.


“A Nguyên ăn đi.



Bạch Nguyen cúi đầu, Diệu dùng mũi hất một thứ đen đen ra trông như quả quýt bị nướng cháy co lại.


“Trái cây à.

” Bạch Nguyên khó khăn thò móng ra khỏi da thú.


Móng sói linh hoạt hơn tưởng tượng, có thể bưng trái cây như tay vậy.


Diệu thấy cậu nhận rồi cũng lấy móng móc một loại cây màu trắng ra gặm.


Không bao lâu sau, tiếng ăn cây cỏ “răng rắc” vang lên khắp hang động.


Nghe như tiếng cây gỗ bị gãy, khô khốc không có chút nước nào.


Bạch Nguyên đói bụng đã lâu, cậu bưng trái cây lên nhìn một lượt.



Loại quả hình tròn, lớp vỏ khá dày nhưng trọng lượng lại nhẹ, trông như đang cầm một quả cầu làm từ cây gỗ vậy.

Cậu cầm mà tay lạnh buốt, chắc là vừa mới lăn tuyết bên ngoài một vòng.


Bạch Nguyên ngửi thử, thấy mùi thơm nhẹ nhàng thanh mát, có điều chắc là để lâu quá rồi nên còn ám mùi khoai lang hỏng nữa.


Cậu nhìn lớp vỏ dày cứng bên ngoài, cắn thử một miếng.


“Răng rắc…”

Con sói khác đang ngậm đồ ăn quay đầu lại, bộ lông dài dựng đứng, đôi mắt mở to.


Hắn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Bạch Nguyên thì tai dựng hết cả lên, cực kỳ yêu thích.


Nguyên ngoan quá.


Bọn họ vừa phồng má ra nhau vừa thầm nghĩ: Đúng là con non, còn chơi với đồ ăn nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận