Xuyên Đến Bộ Tộc Thú Nhân Nuôi Sói


Một trăm năm mươi năm, đúng là rất dài.

Kiếp trước hắn hai mươi tám tuổi, là đã trưởng thành rồi.

Sự bướng bỉnh trong lòng cũng thả lỏng, Bạch Nguyên hoàn toàn không nghĩ đến việc bây giờ mình vẫn là một con sói con cần được sói lớn chăm sóc.

Diệu biết Bạch Nguyên vừa lớn, chắc chắn là rất tò mò về những thứ này.

Vì vậy cho dù bây giờ hắn rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng lấy tinh thần nghiêm túc nói chuyện với cậu.

Hỏi xong câu này, hắn tưởng rằng sẽ còn câu hỏi khác.

Nhưng trên mặt lại chợt cảm nhận được sự mềm mại, A Nguyên thơm ngát đang dính lên mặt hắn.

Được cọ rất thoải mái, Diệu không mở mắt nổi.

Đang muốn lắc đầu hai cái để ép mình tỉnh táo, bên tai lại chợt nghe thấy âm thanh nho nhỏ của Bạch Nguyên: "Ngủ ngon."

Diệu nhúc nhích, mặc dù rất buồn ngủ nhưng hắn vẫn nhớ tới chuyện ôm lấy Bạch Nguyên, để cho cậu ngủ sát bên bụng mình.

Bên ngoài hang động, gió tuyết gào rít, âm thanh sắc nhọn giống như là hận không thể xé nát tất cả.


Bạch Nguyên run rẩy, dưới tấm đệm bằng móng vuốt chính là tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ.

Cậu cong môi, rúc sâu vào trong lồng ngực của Diệu.

Hôm sau.

Bạch Nguyên tỉnh vì đói, cậu ấn bụng mình.

Lông tơ mềm mại, chạm vào rất thoải mái.

Cậu tự xoa lông tơ mềm trên bụng, sống lưng cũng giãn ra vì thoải mái.

Cậu thở dài một hơi.

Bạch Nguyên phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể đẩy bộ lông đang dán trên đầu mình của Diệu đi, mở mắt nhìn cửa hang to lớn ở phía đối diện.

Mặt trời lên rồi.

Ánh mặt trời lạnh như băng, chiếu vào trên tuyết đọng, làm lộ ra ánh sáng lạnh lẽo như kim loại.

Ở cửa hang có con sói đang đào bới tuyết chặn ở lối vào.

Sói đen giống như đã lăn một vòng trong tuyết vậy, trên bộ lông dính đầy tuyết, ngay cả lỗ mũi cũng có màu trắng.

Âm thanh "ken két" vang lên không ngừng, lỗ tai nhỏ của Bạch Nguyên run rẩy.

Bạch Nguyên đứng lên, dáng đứng quen thuộc trong hình dạng hiện tại của cậu lại giống như là đang duỗi chân trước ra muốn được ôm.

Cậu đứng không vững, vì vậy lập tức xoay eo, nhào về phía Diệu.

Diệu đón lấy cậu, ôm chặt.

Trong đôi mắt to là vẻ lo lắng không thể giấu được.

"Đói không?" Đứng cũng không vững nữa rồi.


"Có chút." Bạch Nguyên rũ mắt, có chút ngượng ngùng.

Cậu thử đứng lên thêm một lần nữa, lần này cậu thử chạm đất bằng tứ chi.

A, cảm giác rất mới lạ.

Thị lực cũng tốt hơn trước kia, ở trong hang cũng có thể nhìn thấy tổ chim ở cách đó hơn một ki-lô-mét.

Tổ chim được làm bằng cành cây và cỏ, góc nhìn cũng rộng hơn.

Cậu thử đi lại, từ lúc bước đi nghiêng ngả lảo đảo đến lúc có thể chạy nhanh như bay cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cậu thích nghi rất nhanh.

Bạch Nguyên đi về phía cửa hang.

Vốn là muốn nhìn tình hình bên ngoài một chút, nhưng mới rời xa Diệu một mét thì cậu đã bị một chân của hắn chặn trước ngực.

"Đi đâu?"

"Xem khung cảnh bên ngoài một chút." Bạch Nguyên ngồi xổm bên cạnh Diệu, dùng móng vuốt phẩy làn khói trắng tỏa ra khi cậu nói chuyện.

"Đợi tuyết tan rồi đi, bên ngoài rất lạnh."

Bạch Nguyên nghe thấy giọng điệu dỗ dàng trẻ con của hắn, đạp chân lên bộ lông đen ở dưới, gật gật đầu.

Đợi con sói quét tuyết ở bên ngoài đi vào, Thụ dẫn theo con sói đen to lớn nằm ở trước cửa hang vào hang động nhỏ tối đen.

Sau đó, trong hang động yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào.


"Đến lúc rồi."

"Grào~"

Cái gì tới lúc rồi?

Bạch Nguyên quay đầu, nhìn thấy ba con sói đi ra từ trong hang động nhỏ tối đen.

Ba con sói ngậm một con trâu lớn.

Bịch một tiếng, con trâu bị đông cứng rơi trên mặt đất.

Bụng của con trâu đã bị mổ ra, nội tạng bên trong đã được móc ra sạch sẽ.

Bầy sói bắt đầu vây lại.

Bạch Nguyên nhìn Diệu vẫn đang nằm như cũ, yên lặng dựa vào ngực hắn: "Tới lúc chia đồ ăn rồi?"

"Ừ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận