Xuyên Đến Cổ Đại Làm Giàu Dưỡng Gia!


Lưu Bệnh Chốc Đầu không tiếng động trốn sau lưng thôn trưởng.
Gã cảm thấy, Cố Du này chính là kiếp nạn của gã, từ khi gặp nàng, gã chưa lần nào hảo quá.
Thôn trưởng hơi chần chừ nói "Tạ Phu Lang, chuyện này, ngươi chắc cũng đã nghe rồi đi, Lưu Bệnh Chốc Đầu nói nhà các ngươi tới lang, bọn ta cũng là bị tiếng kêu sợ hãi kia thu hút lại đây, không nghĩ tới lại là tạ gia."
" Sao ngươi biết trong nhà ta có lang? "Cố Du nhìn Lưu Bệnh Chốc Đầu, không nhanh không chậm hỏi.
" Ta thấy ấy à, là các ngươi muốn làm chuyện thấp đức nào đó, nhưng không tìm được lý do chính đáng, muốn dùng từ có lang này để che giấu chính mình tội tình?"
Một thôn dân khinh thường nói.
Luu Benh Choc Dau dien cuong lac da่น " Khongta khong co lia cac ngudi, lang, that su c6 lang, chinh mat ta da
nhìn thấy, thôn trưởng, người nhất định phải tin ta."
"Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào? khoan hãy nói đến lang, tại sao các ngươi lại xuất hiện ở tạ gia?"
Lưu Bệnh Chốc Đầu chột dạ cúi đầu " là...!là có người thuê bọn ta tới bắt cóc tạ phu lang, xong việc sẽ trả cho chúng ta mỗi người năm lượng bạc..."

Tạ Hòe Cẩm vừa bước đến, nghe được chính là câu nói này.

hắn chùn bước, tay bất giác nắm chặt.
" Aaaa…thon…thon trudng.

ngudi dung dinh.…dau dau…aaa!!"
"Vì năm lượng bạc mà ngươi dám đem mạng người ra đùa, có phải chán sống rồi đúng không? Lưu Bệnh Chốc Đầu, ta thật thay phụ mẫu ngươi tiếc hận, không ngờ sau khi lớn lên ngươi lại là cái loại người này, Cha nương ngươi nếu trên trời nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy rất đau lòng vì có một đứa con bất hiếu như ngươi."
Lưu Bệnh Chốc Đầu kêu ai oái, liền tục tránh đi những đòn đánh của thồn trưởng.
Cái tên Lưu Bệnh Chốc Đầu này cũng được tính là có quan hệ họ hàng với thôn trưởng, đây cũng là một trong những lý do khiến gã ngang ngược như vậy mà không có người giáo huấn gã.

thôn trưởng thấy gã cũng không làm ra chuyện gì tài trời cho nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

ngoài chuyện lần trước đánh hai nhi tử nhà Tạ gia ra, thôn trưởng cũng đã phạt gã đến từ đường quỳ hai ngày ba đêm không có hạt cơm vào bụng, không nghĩ đến chỉ vì trừng phạt nhẹ nhàng lại khiến gã hết lần này đến lần khác không chịu tỉnh ngộ, càng lúc càng thêm phách lối.

lần này thì hay rồi, thiếu chút nữa đã lấy mạng người ta.
Dù có là họ hàng quên nhau nhiều năm, Thôn trưởng lần này cũng quyết định không dung thứ.
" Tạ phu lang, tạ tiểu tử, là thôn trưởng của Liễu Thụ Thôn mà ta lại quản giáo không nghiêm, mới dẫn đến nhiều chuyện như vậy, đợi qua chuyện này, lão phu nhất định cho các ngươi một lời giải thích ổn thỏa."
Thôn trưởng lại đá cho Lưu Bệnh Chốc Đầu một cái " Còn không mau xin lỗi phu thê tạ tiểu tử, nói từ nay không bao giờ tái phạm!"
Lưu Bệnh Chốc Đầu nằm bò trên đất, vốn còn đang oán giận thôn trưởng đánh người quá đau, nghe thôn trưởng nói thế vội vàng loạng choạng đứng lên.

"Tạ Hiền đệ, Muội tử, là ta thấy tiền sáng mắt, làm ra chuyện vô nhân đạo, là ta có mắt như mù mới đi tin lời tiểu nhân, ta xin hứa, từ nay trở đi không bao giờ tái phạm, nhất định hảo hảo làm người, cầu các ngươi buông tha ta."
Lưu Bệnh Chốc Đầu nói đến chân thành, như thể gã thật sự đã quyết tâm sẽ làm người tử tế dường như.
Hai tên đồng bọn cũng vội vã nói ra chính mình lỗi lầm tới, sau một phen tạ tội, hứa các kiểu, Cố Du rốt cuộc cũng lên tiếng.
" Tha cho các ngươi cũng được, bất quá nếu còn có lần sau...."
Giọng nói nàng trầm thấp, nghe không ra hỷ nộ, thế nhưng bọn gã vẫn nghe ra uy hiếp bên trong lời nói ấy.
" Không có lần sau, tuyệt đối không dám có lần sau"
Đám lưu manh liên tục gật đầu tỏ ý.
Đùa à, bọn gà con muốn sống lâu thêm vài năm nữa đâu, Lưu Bệnh Chốc Đầu lúc này đã chắc chắn Cố Du chính là khắc tinh của gã, nào dám đến trước mặt nàng ra oai nữa.
Hừ!
Cố Du khẽ hừ một tiếng, nhìn khung cửa lung lay, chỉ tiếc cho ngạch cửu nhà nàng.
Lúc này không ai chú ý đến, một vật thể cao lớn không tiếng động chạy vào trong rừng.
Sau khi cách được một đoạn xa, nó từ trên núi nhìn xuống đốm sáng từ những cây đuốc đang chiếu rọi trước cửu nhà con người kia, chỉ cảm thấy cực kỳ hả he.
Không kìm được Dương Dương tự đắc nghĩ ' con người kia chắc hẳn là rất hài lòng đi, nó giúp nàng sử lý đám người kia, còn tốt tính kéo mấy tên kia ra bên ngoài cổng, không để làm bẩm nàng sân, lần sau gặp lại chắc sẽ nướng thỏ cho nó ăn đi.

Hắc hắc!!
Miệng sói há to, trong mắt là giấu không được hưng phấn, tiếp đó là xoay thân sói chạy vào trong rừng, chuẩn bị đi tìm đám người kia trả thù.
Thương thế trên người nó đã bình phục đến không sai biệt lắm, tới lúc nên cho đám người kia biết mặt rồi.
Mặt trăng vốn sáng trong đột nhiên bị mây đen cuồn cuộn kéo đến che lấp, sau đó từ từ nhấn trình.
Một tiếng sói gầm rú bất ngờ vang lên trên đỉnh núi, tiếp đó chính là hàng loạt những tiếng kêu rên.

Hết chương 42
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận