Thanh âm gà bay chó sủa ồn ào bên tai, nhiễu loạn tới Thẩm Thành Nhuận đang ngủ khiến cậu mở bừng mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là một phòng ốc tối tăm chật chội, nóc nhà được đắp bằng rơm rạ khô vàng, rơm rạ không biết từ khi nào đã mục thành một cái lỗ, ánh nắng loang lổ chiếu vào qua lỗ hổng.
Nhưng mà bởi vì đầu xuân phương bắc còn lạnh, ánh mặt trời này vẫn chưa khiến Thẩm Thành Nhuận cảm giác được ấm áp, ngược lại qua lỗ hổng đó lại cảm thấy được gió xương lạnh.
Thẩm Thành Nhuận nhìn cách bày biện xung quanh căn phòng, phát hiện trong căn phòng nhỏ này không bày biện bất cứ vật gì, thứ duy nhất có trong phòng là cái giường cậu đang nằm.
Gian phòng này, kì thật không nên hình dung nó là nhà, mà gọi là lều càng chuẩn xác hơn, nó giống như một cái kho chứa đồ, tường bốn phía xiêu vẹo được làm bằng bùn đất cùng đá nhỏ mà thành.
Vị trí cửa cũng không có cánh cửa, chỉ có một cái mành cỏ treo lên, trên tường có mấy cái lỗ thủng nhỏ hình tròn, mơ hồ trên mấy cái lỗ thủng đó có mấy cái tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm cậu.
Thẩm Thành Nhuận đột nhiên đối diện với mấy tròng mắt ấy sợ tới mức giật mình một cái, da đầu căng ra, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
Sở dĩ cậu không nhảy lên không phải vì cậu khống chế thân thể tốt, mà là vì cả người cậu mềm oặt vô lực.
Từ từ, không thích hợp, thân thể cậu như thế nào mà trở nên mềm oặt vô lực, thân thể cậu trước nay chưa bao giờ mảnh mai như này.
Thẩm Thành Nhuận đột nhiên cúi đầu nhìn lại, xác thật mình có thân thể, còn đang nằm trên giường, trên người là một cái áo cũ rách nát nhìn không ra hình dạng.
Thẩm Thành Nhuận cố sức vươn tay, muốn vén chăn lên cũng không còn sức, đơn giản liền từ bỏ.
Ngược lại nghiêm túc nhìn bàn tay của chính mình, ngón tay cậu thon dài mà tái nhợt, móng tay mượt mà, nhưng bên trong viền móng lại trắng nhợt, không có chút màu sắc nào.
Này rõ ràng là tay người bệnh, nhưng dù là như vậy, cũng đủ Thẩm Thành Nhuận mừng rỡ như điên.
Rốt cuộc đây cũng là một thân thể có máu thịt chân chân thực thực.
Trước đây Thẩm Thành Nhuận cũng không phải là nhân loại, này không phải là mắng chửi người, mà là trần thuật lại sự thật.
Cậu ra đời ở thời đại tinh tế, là Al được nhân loại nghiên cứu và nhân bản ra, chuẩn xác mà nói, cậu chỉ là sản phẩm được tạo ra từ tay con người mà thôi.
Nhân loại lựa chọn Al theo ý thích của bản thân, từ khi cậu sinh ra đã có tam quan cùng lòng trung thành, nhưng không phải do nhận thức của mình, mà là do nhân loại lập trình.
Cậu trung thành với nhân loại là được thiết lập theo lập trình, không có tư tưởng của riêng mình, khi cậu ra đời đã có cảm xúc này, sau đó cậu đột nhiên lâm vào trong bóng tối.
Đồng thời ở sâu bên trong cốt tủy như có một cỗ điện lưu đánh sâu vào trong linh hồn, thế nhưng làm cậu, một Al có thể cảm nhận được đau đớn.
Khi Thẩm Thành Nhuận đang nghĩ ngợi tới các sự kiện loạn thất bát tao rèm cỏ hơi mỏng bị đẩy nhẹ một cái, con cái đầu chó màu đen chui vào, con chó này rất lớn, nhưng thật gầy, một thân lông đen lộn xộn, bẩn hề hề rối như tơ vò.
Nó quen cửa quen nẻo chui vào, ngửi loạn khắp nơi, thậm chí còn đi tới trước giường Thẩm Thành Nhuận ngửi hai cái, Thẩm Thành Nhuận sợ nó nhảy lên giường, tuy rằng giường cậu đang nằm cũng không quá sạch sẽ, nhưng tốt xấu so với con chó này sạch hơn nhiều.
Nghĩ muốn phất tay xua đuổi nó đi, nhưng là một chút sức lực cũng không có, lúc này Thẩm Thành Nhuận mới thoát khỏi niềm vui khi được biến thành nhân loại, hậu tri hậu giác phát hiện chính mình thế nhưng lại đang sốt cao.
Con chó kia cũng không tính toán nhảy lên giường, chỉ ngửi hai cái rồi bỏ đi, sau đó Thẩm Thành Nhuận liền trơ mắt nhìn nó ngồi xổm xuống giữa nhà, hai chân sau trùng xuống ị ra một đống ****.
"Ai nha, rèm cửa như thế nào lại mở, nhất định là con chó hư hay tới nhà ta ị bậy!" Trước cửa vang lên âm thanh tức tối của một nam hài.
Con chó trong phòng nghe thấy tiếng của nam hài cũng không sợ hãi, như cũ đạm nhiên ị xong mới không nhanh không chậm chạy đi.
Tiểu nam hài bực tức muốn đuổi theo, lại bị tỷ tỷ mình ngăn lại.
"Dừng, đừng đuổi theo, đuổi theo thì có ích lợi gì, ngươi cũng không đánh lại nó, lại nói, thím cũng nói ngươi không được đánh nó."
"Chính là...!Nó chạy tới phòng chúng ta ị cũng bỏ qua được sao?"
Không để yên thì biết làm sao bây giờ?
Cứ việc nghĩ như vậy trong lòng, thiếu nữ vẫn mở miệng khuyên nhủ:"Chờ ca ca thi đậu tốt nghiệp đại học là tốt rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ dọn ra khỏi ngôi nhà này."
Thiếu nữ nói xong liền cúi đầu tiếp tục giặt quần áo, giặt quần áo thuê này là kế sinh nhai của nàng, mỗi kiện có thể kiếm vài đồng tiền.
Hiện tại đã qua tân niên, khí hậu phương bắc vẫn còn lạnh, chẳng qua sẽ không bị đóng băng.
Thiếu nữ không muốn ảnh hưởng đến đệ đệ đang dưỡng bệnh ở trong phòng, cũng sợ giặt quần áo sẽ khiến bên trong căn phòng lạnh càng thêm lạnh, liền mang ra bên ngoài giặt.
Như vậy tuy rằng nàng sẽ vất vả chút, nhưng ít nhất sẽ không khiến bệnh tình đệ đệ thêm trở nặng.
Tiểu nam hài ngồi xổm trên mặt đất nhìn đôi tay tỷ tỷ bị đông lạnh đến đỏ rực, vết nứt chằng chịt nói:"Tỷ tỷ, ta giúp ngươi."
Thiếu nữ nhanh tay cự tuyệt:"Không được, nam hài sao có thể làm việc giặt quần áo, ngươi đã quên cha mẹ đã từng nói, đàn ông không được động vào việc này."
Tiểu nam hài dẩu miệng:"Chính là trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại."
Thiếu nữ ưu sầu mà nhìn nam hài:"Là tỷ tỷ không có bản lĩnh, còn kêu ngươi đi ra ngoài....!"
"Tỷ, ngươi lại nói cái gì đó." Tiểu nam hài lẩm nhẩm nói:"Đại ca hắn vẫn là người đọc sách, còn không phải chờ chúng ta....!"
Thẩm Thành Nhuận nằm ở trong phòng nghe hai đứa nhỏ hạ giọng nói chuyện, thật mau liền kết hợp với ký ức của thân thể này, minh bạch tình huống trước mắt.
Nguyên chủ thân thể này tên là Thẩm Thành Nhuận, mười lăm tuổi, cũng được coi như là tiểu thiếu gia nhà giàu, tuy rằng chưa tới mức đại phú đại quý, nhưng trong nhà có mở một cửa hàng gạo và dầu, ít nhất cơm áo vô ưu vô lo, không cần vì kế sinh nhai mà phát sầu.
Nhưng mà sự cố phát sinh ở năm mười lăm tuổi ấy, cửa hàng nhà "cậu" đột nhiên đụng phải một đám lưu manh bị phá không nói, phụ thân "cậu" còn bị những tên lưu manh đó đả thương nằm viện.
Sau lại vì thương thế quá nghiêm trọng không cứu trị được mà qua đời, mẫu thân "cậu" vì lo lắng quá độ, không bao lâu liền bệnh nặng nằm liệt giường.
Mà lúc này tiền tiết kiệm của Thẩm gia đã không còn, vì cho mẫu thân chữa bệnh, Thẩm Thành Nhuận chỉ có thể làm chủ bán đi cửa hàng buôn bán trong nhà.
Nhưng mặc dù là như vậy, mẫu thân vẫn không có đủ tiền chữa bệnh, tiền bán cửa hàng đã tiêu đến thất thất bát bát.
Trước khi lâm chung, Thẩm mẫu gọi mấy nhi tử đến cạnh giường, bức bách Thẩm Thành Nhuận cùng mấy hài từ thề, vô luận như thế nào cũng phải cố để Thẩm Thành Nhuận học xong đại học, nếu không hai vợ chồng bà ở dưới chín suối cũng không được yên lòng.
Để Thẩm Thành Nhuận học đại học, là chấp niệm của cả đời phu thê Thẩm gia.
Mắt thấy Thẩm mẫu sắp không xong, ba tỷ đệ Thẩm Thành Nhuận hoang mang lo sợ đều phát thệ lời thề.
Sau khi Thẩm mẫu qua đời, Thẩm Thành Nhuận vì lời thề độc chỉ có thể tiếp tục đọc sách.
Nhưng ba hài từ Thẩm gia này, lớn nhất là tỷ tỷ Thẩm Thanh Nhã, là hài tử Thẩm gia nhận nuôi, chỉ lớn hơn Thẩm Thành Nhuận một tháng, khi đó bất quá cũng chỉ có mười lăm tuổi, nhỏ nhất là đệ đệ Thẩm mới có tám tuổi.
Ba hài tử chỉ có thể sống tạm bợ cho qua ngày, đặc biệt là Thẩm Thành Nhuận, hơn phân nửa thời gian đều là ở trường đọc sách, cơ bản đều không có thời gian ra ngoài làm việc.
Cho nên, sinh hoạt của Thẩm gia càng ngày càng xuống dốc, cuối cùng đi theo người giúp việc đã từng làm thuê cho gia đình chuyển đến nơi khác.
Nơi này có tổng cộng bảy hộ, toàn bộ đều là khách thuê, gia chủ không ở bên này, toàn bộ đồ dùng ở đây đều để cho thuê, kiếm lấy tiền làm phí sinh hoạt.
Ngay từ đầu, trong tay ba tỷ đệ Thẩm gia còn có chút tiền, thuê một gian phòng ở, chỉ là bọn họ chỉ có ra mà không có vào, thật mau tiền đóng tiền nhà cũng không có, bị đuổi ra ngoài.
Tỷ đệ Thẩm gia không có chỗ để đi, chỗ thân thích có thể vay cũng đều đã vay rồi, nhưng thời buổi này, nhà ai trôi qua cũng khó khăn, lương thực trong nhà cũng là đếm đầu người mà chia, cũng không dám dính đến ba cái độnh không đáy là bọn họ.
Tỷ đệ Thẩm gia không có chỗ để đi, chỉ có thể đi cầu chủ trọ, nhưng chủ nhà lại chẳng phải người lương thiện, huống hồ thời buổi này người nghèo đầy đường, dù có đáng thương cũng không cho ba tỷ muội gánh nợ ở lại.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Thành Nhuận vì không muốn ba tỷ muội phải đi lưu lạc, đưa ra kiến nghị ở lều, mỗi tháng cấp một phần tiền thuê nhà, gia chủ lúc này mới đồng ý.
Cái lều kia chính là nơi chủ nhà từng nuôi chó, bọn họ đem chia làm hai, ở giữa dựng lên một bức tường, như vậy tốt xấu gì cũng không cần lưu lạc.
Thẩm Thành Nhuận tuổi trẻ khí thịnh, đâu chịu nổi nỗi khuất nhục như vậy, trong lòng "cậu" không dễ chịu, muốn kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng chính mình còn phải đọc sách, muốn kiếm tiền thì phải ra ngoài đi làm thuê.
Muốn từ bỏ việc đọc sách, lại nghĩ tới lời thề trước giường mẫu thân khi sắp lâm chung, tỷ tỷ trong nhà lại không đồng ý cho "cậu" từ bỏ đọc sách.
Tâm sự tích tụ ngày qua ngày, hơn nữa các bạn ở trong trường đã biết tình huống trong nhà "cậu", trong tối ngoài sáng đối "cậu" chỉ chỉ trỏ trỏ, nói "cậu" là trùng hút máu tỷ đệ, Thẩm Thành Nhuận vừa tức vừa áy náy liền ngã bệnh.
Chẳng qua, một lần ngã bệnh này, không thể tỉnh lại được nữa, bị cậu xuyên đến chiếm lấy thân thể này.
Thẩm Thành Nhuận cũng không biết nguyên chủ đi nơi nào, nhưng cậu biết trước lúc lâm chung, nguyên chủ có một tâm nguyện đó là "cố gắng kiếm tiền cải thiện sinh hoạt của tỷ tỷ và đệ đệ, để họ không phải vất vả như vậy nữa".
Thậm chí khi nguyên chủ đang lúc bệnh tình nguy kịch còn âm thầm thề:"Nếu có thể cải thiện sinh hoạt của tỷ, đệ, "cậu" nguyện ý dâng lên sinh mạng của bản thân." Cứ như vậy, không có người như "cậu" trói buộc, hai tỷ đệ sẽ không cần vì lo cho "cậu" đọc sách mà vất vả, còn "cậu" cũng không sợ bản thân vi phạm lời thề trước khi lâm chung với mẫu thân.
"Thẩm Thành Chi!" Thiếu nữ nghiêm khắc hét lên một tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Thành Nhuận:"Không được nói đại ca ngươi như vậy."
Thẩm Thành Chi tuy rằng có chút không phục, chính là thấy thái độ tỷ tỷ nghiêm túc như vậy, thè lưỡi lấy lòng nói:"Tỷ tỷ, ta giúp ngươi múc nước."
Thiếu nữ thấy đệ đệ không nói, lại hì hì mà hống nàng, liền không giận nổi nữa.
"Không cần, ngươi nhỏ như vậy sao có thể xách được nước, chút nữa ta sẽ tự mình đi."
Nhưng mà Thẩm Thành Chi đã xách theo thùng nước chạy đi xa, Thẩm Thanh Nhã nhìn vừa buồn cười vừa đau lòng, khi quay đầu mặt mày lại toàn là ưu sầu và bi thương.
Ở trong phòng, Chu Cường thấy Thẩm Thành Chi đi rồi, mặc giày đội mũ liền đi ra ngoài, khi đi tới cửa, lại bị nương hắn một phen giữ chặt.
"Ngươi muốn đi đâu?" Thím Hoa mặt mày già nua chanh chua một phen lôi kép cánh tay Chu Cường, khuôn mặt nhăn lại càng làm hằn sâu thêm nếp nhăn nhìn càng thêm dúm dó xấu xí quát:"Có phải hay không muốn đi giúp tiểu tử kia làm việc?"
Tiếng thím Hoa bén nhọn đến chói tai, Chu Cường như cũ không nói một lời, ngơ ngác mà đứng im tại chỗ.
"Ngươi nói chuyện a?" Thím Hoa vươn ngón tay trỏ hung hăng chọc vào trán nhi tử, oán hận nói:"Tên tiểu tử kia có cái gì tốt, nam nhân các ngươi một hai đều bị mê hoặc đến thần điên bát đảo.
Ta nói cho ngươi biết, đó là người Chu thiếu gia coi trọng, ngươi đừng có mà mơ ước."
Thấy nhi tử một bộ khoog buồn hé răng, thím Hoa hận rèn sắt không thành thép, vén rèm cửa đi ra ngoài.
"Chậc, chậc, chậc, còn nghĩ đệ đệ ngươi đọc sách sẽ trở nên nổi bật, đừng có nằm mộng! Liền cái hình dáng kia của đệ đệ ngươi, còn phải dựa vào tiền tỷ đệ các ngươi giặt quần áo cho người ta, một hai phải đi ra ngoài xin cơm nuôi hắn, còn vọng tưởng trở nên nổi bật, quả thật chính là người mê nói sảng!"
______
11:39"
4/12/21
Hố mới, không có lịch úp cụ thể.