Ngay khi bàn tay Chu Cường sắp dừng lại trên mặt Thẩm Thành Chi, lại đột nhiên bị người bắt lấy.
"Ngươi dám động vào đệ đệ ta thử xem!" Thanh âm người nọ không lớn, thậm chí còn mang theo chút khàn khàn, nhưng lại có một cỗ lực lượng quỷ dị, khiến Chu Cường không dám trái lệnh.
Tiếng khóc của Thẩm Thanh Nhã dừng lại, nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, gương mặt quen thuộc này, dáng người đĩnh bạt, đúng là đệ đệ Thẩm Thành Nhuận.
Giờ khắc này Thẩm Thành Nhuận ở trong mắt Thẩm Thanh Nhã phảng phất như là thiên binh giáng thế (binh lính trên trời), khiến trong lòng nàng ấm áp khi có người nhà để dựa dẫm.
Thẩm Thanh Nhã chạy thoát khỏi tay thím Hoa, bắt lấy tay áo Thẩm Thành Nhuận khóc lóc nói:"Đệ đệ, ngươi mau cứu tiểu đệ, bọn họ muốn đánh chết hắn."
Thím Hoa cũng không nghĩ tới gần đây Thẩm Thành Nhuận vẫn luôn ốm đau nằm ở trên giường lại đột nhiên có thể đứng dậy, trước đây ả còn cố kỵ cậu là người đọc sách mà không dám đắc tội quá mức.
Chính là gần đây ả đã minh bạch, tên đại công tử Thẩm gia chỉ biết đọc sách này chỉ là một tên vô năng, bất lực, ngay cả tỷ tỷ cùng đệ đệ cũng không bảo vệ được, cả đời này cũng đừng mong có tiền đồ.
"Chu Cường, đánh cho ta, cũng chỉ là nhiều thêm một người đưa thân tới chịu tội thôi, cần gì phải băn khoăn.
Hôm nay dù là Thiên Vương lão tử đến ta cũng không sợ, tới một người ta đánh một người, đến hai người ta đánh cả hai!" Thím Hoa kiêu ngạo nói.
Thẩm Thanh Nhã không nghĩ tới ngay cả người ngày xưa Thím Hoa kiêng kị nhất, nếu phát sinh xung đột nhất định thím Hoa sẽ cho đệ đệ vài phần mặt mũi, bây giờ lại không dùng được, một lần nữa tuyệt vọng lại ập đến.
Dù sao thân thể đệ đệ mình thế nào nàng đều biết, không nói tới thời gian này Thẩm Thành Nhuận bị bệnh thời gian dài, ngay cả khi thân thể đệ đệ khỏe mạnh cũng sẽ không đi gây chuyện thị phi hay đánh nhau ẩu đả với người khác.
Sao có thể đánh thắng được Chu Cường?
Thẩm Thanh Nhã một lần nữa lại cảm thấy tuyệt vọng.
Chu Cường nghe xong lời mẹ nói, lần nữa muốn động thủ đánh người, lại không nghĩ tới thế nhưng đột nhiên bị Thẩm Thành Nhuận đánh cho một cái, phải lùi về sau vài bước, theo bản năng buông lỏng Thẩm Thành Chi.
Thẩm Thành Chi ngã lộn nhào trên đất, lập tức ngồi dậy trốn đến phía sau lưng Thẩm Thành Nhuận, Thẩm Thanh Nhã một tay đem đệ đệ ôm lấy.
Thẩm Thành Nhuận băng lãnh mà quét mắt nhìn thím Hoa cùng Chu Cường, âm ngoan nói:"Từ nay về sau còn dám động tới tỷ tỷ cùng tiểu đệ của ta thử xem, chúng ta sẽ không chết không ngừng.
Dù sao hiện giờ ta cũng đã thành ra như vậy, sống còn không bằng chết đi cho thống khoái, không bằng lôi kéo thêm các ngươi làm đệm lưng, để lại cho tỷ tỷ và đệ đệ ta được sống cho thoải mái, thư thái một chút, sẽ không bị ai khi dễ nữa.
Còn ta, một người mệnh tiện đổi được cả gia đình nhà ngươi, kiếm lời!"
Thím Hoa cùng Chu Cường cũng không nghĩ tới Thẩm Thành Nhuận đã bệnh lâu ngày mà lại có sức lực lớn tới vậy, lại có thể đánh lui Chu Cường, một tráng hán to gấp đôi cậu.
Vốn là trong lòng kinh nghi bất định, hiện tại thấy Thẩm Thành Nhuận không còn tính cách ôn nhuận mềm mại trước kia, trở nên quỷ dị ngoan tuyệt (ngoan độc, tuyệt tình), không giống như Thẩm Thành Chi, giống như là đã thay đổi thành một người khác.
Không khỏi liên tưởng đến một vài chuyện khác, đều nói người sắp chết sẽ có hiện tượng hồi quang phản chiếu, có thể so với trước đây còn tốt hơn.
Hay là Thẩm Thành Nhuận cũng như vậy?
Nếu là như vậy thì xác định không thể cùng cậu cứng đối cứng, nỡ như không may cậu nổi máu tàn nhẫn lên lôi kéo cả nhà họ cùng đi tìm chết, nhà bọn họ không giống Thẩm gia nghèo đến trắng tay như vậy, còn sống còn không bằng đã chết, cuộc sống của bọn họ không tồi, bọn họ còn muốn sống a.
Hai người cũng sợ hai bên đánh nhau, nhỡ như Thẩm Thành Nhuận chết đi, đến lúc đó không rõ là cậu bị bệnh chết hay là do nhà bọn họ đánh chết.
Tuy nói cảnh sát sẽ không quản những việc này, nhưng nếu có người kiện tụng thì vẫn sẽ quản tới, dù sao cũng đã có gia đình vì muốn hài tử thoát tội, dù cho táng gia bại sản cũng muốn đem nhi tử chuộc ra.
Này đối với những cảnh sát đó mà nói chính là kiếm được một bút bạc lớn a.
Thím Hoa nghĩ như vậy, có chút băn khoăn lạnh lùng nói:"Ta nói cho ngươi, không phải sợ các ngươi, là ta lười cùng những con chó con không cha không mẹ như các ngươi chanh chấp." Lại quay đầu đối với nhi tử nói:"Chúng ta đi!"
Dõi mắt thấy thím Hoa cùng Chu Cường đi vào phòng, Thẩm Thanh Nhã lúc này mới buông đệ đệ được ôm gắt gao ở trong ngực ra, tiến lên kiểm tra tình huống của Thẩm Thành Nhuận, vừa mừng vừa sợ nói:"Thành Nhuận, ngươi đã khỏe?"
"Ta.....!" Thẩm Thành Nhuận mới phun ra được một chữ, trước mắt đột nhiên tối sầm, ngã quỵ trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Nguyên lai vừa rồi là do Thẩm Thành Nhuận nghe thấy tiếng quát nháo bên ngoài nên mới kiên cường chống đỡ thân thể đứng dậy.
Hiện tại vấn đề đã được giải quyết, tai kiên cường chống đỡ kia cũng tiêu tan.
"Thành Nhuận!"
"Ca."
Thẩm Thanh Nhã cùng Thẩm Thành Chi quả thật sợ hãi, muốn dẫn người đi tìm bác sĩ, nhưng dù sao Thẩm Thành Nhuận cũng là một thiếu niên mười lăm tuổi, một tiểu cô nương cùng một tiểu hài tử tám tuổi há có thể đỡ được.
Thẩm Thanh Nhã chỉ có thể cầu xin vài người thuê quanh đó hỗ trợ, các nàng cùng với thím Hoa vừa mới phát sinh khắc khẩu, tự nhiên không thể cầu nhà ả.
Nhưng mà Thẩm Thanh Nhã đi gõ cửa từng nhà một, dù chỉ một cánh cửa cũng không được mở ra, mặc kệ là không ở nhà hay giả vờ không có nhà, đều giống như thím Hoa muốn làm khó xử tỷ đệ Thẩm gia, làm bộ như không nghe thấy.
Thẩm Thanh Nhã không còn biện pháp nào, đành phá giường lấy ván gỗ, sau đó kéo Thẩm Thành Nhuận đặt lên tấm ván gỗ, hai người cố sức nâng tấm ván gỗ, đem người tới y quán gần nhất.
Vẫn luôn đứng ở đằng sau cửa sổ theo dõi, thím Hoa thấy ba tỷ muội Thẩm gia rời đi, phỉ nhổ nói:"Phi, xứng đáng, đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy, sao không bệnh chết ngươi luôn đi, còn dám cùng lão nương quát tháo, đấu đá."
Thím Hoa liếc mắt nhìn thùng nước Thẩm Thành Chi xách về đặt cạnh cửa, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài xách thùng nước kia mang về nhà mình, đặt vào trong phòng bếp.
"Hàn đại phu, cầu ngài cứu đệ đệ ta đi!" Tỷ đệ Thẩm Thanh Nhã khóc lóc trước cửa y quán.
Hàn Thanh cũng quen biết ba người tỷ đệ Thẩm gia này, cũng biết được tình huống của Thẩm gia.
Y quán của hắn mỗi tháng sẽ có một ngày miễn phí chữa bệnh từ thiện cho mọi người, ba tỷ đệ này mặc kệ là bệnh nặng hay nhẹ, đều sẽ cố gắng nhịn đau đến ngày chữa miễn phí này mới đến khám.
Mà không lâu trước đây sau khi Thẩm Thành Nhuận bị bệnh, tỷ đệ ba người càng là khách quen ba người, chẳng qua mỗi lần đều là mua những loại dược rẻ nhất.
Hơn nữa thường ngày đều dùng dược nhiều ngày cho đến khi không còn gì nữa thì mới chịu đổ bã, dù vậy cũng không thể trả hết được tiền phí mua dược.
Hàn Thanh thấy Thẩm Thành Nhuận hôn mê bất tỉnh, cũng không rảnh quan tâm tỷ đệ ba người có thể trả được tiền dược, liền chạy nhanh tới cùng với phân phó đồ đệ:"Mau hỗ trợ đem người tiến vào."
Hai người đồ đệ đang làm ở y quán đang chạy chữa những người bệnh ở đây, thấy Hàn Thanh lên tiếng, liền chạy nhanh ra hỗ trợ đem người khênh vào trong y quán.
Thẩm Thanh Nhã sốt ruột chỉ biết khóc, còn không quên hướng mọi người nói lời cảm tạ.
Hàn Thanh sờ sờ trán Thẩm Thành Nhuận, lại sai người đem nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể, khi lấy ra thấy nhiệt độ cơ thể cao đến khiếp sợ:"103,1°F (39, 4°C), trời ạ, cao như vậy!"
Thời kỳ dân quốc nhiệt kế phần lớn được nhập khẩu từ nước ngoài, mà nước ngoài có thói quen dùng nhiệt kế hoa thị.
Loại nhiệt kế hoa thị này bên ngoài là tinh chất mạ đồng, lấy thủy ngân là mô giới.
Thẩm Thanh Nhã cùng Thẩm Thành Chi không hiểu những thứ này, chẳng qua thấy Hàn Thanh vẻ mặt nghiêm túc, theo bản năng biết Thẩm Thành Nhuận hẳn là đang rất nghiêm trọng.
"Hàn đại phu, vẫn còn có dược, có thể hay không cấp cho đệ đệ ta một bát thuốc hạ sốt, về tiền dược thì dù tỷ đệ ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả cho ngài."
Thời kỳ dân quốc vẫn chưa phát triển, bị sốt cũng sẽ chết người.
Hàn Thanh lắc đầu:"Không phải là ta sợ các ngươi không trả tiền dược mà không cho đệ đệ ngươi dùng, thật sự là....!" Hàn Thanh lắc đầu cười khổ:"Đứa nhỏ này thật sự nóng đến lợi hại, thuốc nơi này của ta căn bản là không giảm nhiệt được.
Nếu các ngươi nghe theo lời ta, liền nhanh chân đem người đưa qua bệnh viện người nước ngoài chữa trị đi, ta nghe nói người nước ngoài có một loại dược vật được gọi là axit salicylic, uống vào cơ thể sẽ nhanh chóng hạ nhiệt."
Tỷ đệ Thẩm Thanh Nhã nghe xong vội vã muốn bê người đi qua bệnh viện người nước ngoài, chính là hai người nâng mãi không được, cuối cùng vẫn là Hàn Thanh kêu hai người đồ đệ hỗ trợ nâng người đi.
Cách nơi này rất gần có một bệnh viện nước ngoài, là bệnh viện người Anh lập ra, gọi là bệnh viện Tế Thế.
Bệnh viện Tế Thế nằm ở trên đường Phũ Dương, là một tiểu lâu bốn tầng, cửa sổ hình tròn nửa vòng hình pha lê với bốn màu trắng, lam, lục, cam.
Đây là màu thịnh hành nhất nơi đây, tường là màu xám trắng của đá xây lên.
Trước cửa chính ra vào là một hòn núi giả, hai bên sườn là hoa viên, chẳng qua là bởi vì phương bắc mùa đông giá rét, cây cỏ hai sườn hoa viên đều trở nên khô vàng.
Đoàn người Thẩm Thanh Nhã gần như là phi nước đại mà đưa Thẩm Thành Nhuận đến đây, trên đường vì chạy đua với thời gian mà không có nghỉ ngơi, mồ hôi đầy đầu.
Nhưng mà người mới đi đến cửa lớn bệnh viện đã bị ngăn lại, thật sự là do ba tỷ đệ Thẩm Thanh Nhã ăn mặc quá mức rách nát, liếc mắt nhì qua một cái là có thể đoán được không trả nổi viện phí đắt đỏ của bệnh viện nước ngoài.
"Xin cho chúng tôi vào đi, chúng tôi có thể viết giấy nợ, đệ đệ ta thật sự sốt quá nghiêm trọng, nếu không được chữa trị sẽ chết mất." Thẩm Thanh Nhã đau khổ cầu xin.
Thẩm Thành Chi cũng cầu xin nói:"Chúng ta nhất định sẽ trả tiền, thật sự."
Nhân viên bảo vệ lạnh lùng liếc tỷ đệ Thẩm Thanh Nhã một cái, không dao động, người nghèo hắn đã thấy nhiều, dù có đáng thương nhưng đây cũng đâu phải là nơi bọn họ có thể đến?
Nếu thật sự thả bọn họ đi vào, đến lúc đó hắn cũng sẽ bị đuổi việc, nếu đáng thương cho bọn họ vậy ai sẽ đáng thương cho hắn và gia đình hắn.
"Không được, không được, mau đi đi!"
"Đây không phải là việc ta có thấy các ngươi đáng thương hay không, chính là dù các ngươi có đi vào được thì thế nào? Những người bác sĩ ở đó cũng đồng dạng là làm công ăn lương cho người nước ngoài, chẳng lẽ còn có thể bỏ tiền túi ra chữa trị cho các ngươi?"
Thẩm Thanh Nhã nhìn về phía Thẩm Thành Nhuận, cả người Thẩm Thành Nhuận bây giờ đã nóng đến đỏ bừng, cả người run rẩy, đôi môi tái nhợt run rẩy vô ý thức nỉ non:"Lạnh, lạnh, lạnh quá....!"
Với bộ dáng này của Thẩm Thành Nhuận rõ ràng không thể tiếp tục chạy tới bệnh viện khác nữa, hoặc là nói, rất có thể vì sốt cao quá lâu mà để lại di chứng.
Tỷ đệ Thẩm Thanh Nhã còn muốn đi cầu xin lần nữa, lại bị một người Anh vội vàng đi tới quát lên:"Các ngươi đây là đang làm gì, ngươi canh giữ cửa như thế nào lại không đuổi mấy người khất cái này đi! Đều đã nói rõ trong chốc lát có khách quý tới, đừng để những tên khất cái này ở đây ảnh hưởng đến tâm tình của khách quý!"
Mấy người bảo vệ không dám trì hoãn, chạy nhanh tới giục người mau đi, Thẩm Thanh Nhã không muốn đi, họ liền tự mình động thủ muốn đem người nâng đi.
Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi tiến vào, tên người Anh kia nhìn thấy chiếc ô tô nhất thời mắt sáng lên ánh sáng xanh, lại một lần nữa phân phó bảo vệ:"Mau đem người đuổi đi."
Mà gã thì bước nhanh tới đón tiếp, tha thiết mà vì khách quý trong xe mở cửa.
"Diệp tiên sinh, mời xuống xe!" Brent nịnh nọt nói.
Một đôi giày da màu đen bóng lưỡng đạp trên mặt đất, theo sau là một thiếu niên dáng người cao lớn, mặc một cái áo len màu xanh dương, bên ngoài khoác cái áo dạ màu đen, mặc quần tây trang màu đen.
Khuôn mặt thiếu niên thập phần anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, ngũ quan thâm thúy, nhưng chiếc cằm lại quá mức góc cạnh, cùng đôi môi mỏng mân thành một đường thẳng khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng không dễ thân cận.
Sự lạnh lùng này dễ khiến người ta lãng quên đi vẻ anh tuấn mà sinh ra cảm giác sợ hãi.
Hai mắt của y như chứa đựng bão tuyết lạnh lẽo, dáng người thon gầy, môi không hề có huyết sắc, cả khuôn mặt trắng nhợt hiện ra bệnh trạng.
Đối với sự ân cần của Brent, thiếu niên chỉ nhàn nhạt gật đầu, đại khái là do thời tiết quá lạnh, thiếu niên cũng không có ý tứ muốn hàn huyên với Brent đứng ở bên cạnh, mà là bước nhanh đi vào trong bệnh viện.
Vừa vặn nhìn thấy cảnh nhân viên bảo vệ muốn nâng Thẩm Thành Nhuận đi ra ngoài, Thẩm Thanh Nhã không cho, hai bên liền xảy ra xung đột.
Vô ý một chút, tấm gỗ bị tọt khỏi tay, Thẩm Thành Nhuận lăn tới bên chân thiếu niên, ngăn cản bước chân đang đi của thiếu niên, khiến thiếu niên không thể không ngừng lại.
Thẩm Thành Nhuận bị rơi tựa như vì đau mà tỉnh lại, mở to đôi mắt bị sốt đến đỏ bừng, mơ mơ màng màng màng mà nhìn thiếu niên với đôi mắt không dính trần tục.
_____
20:43"
21/4/22
Có 2k8 từ mà edit tận 2 ngày ????????.