Đặng Viêm cố gắng tránh nhé những lá bùa đánh đến, cơ thể hắn càng lúc càng trở nên nặng nề, di chuyển dần khó khăn hơn.
Nhìn đoàn người Thánh Điện đi xa, Đặng Viêm càng cảnh giác Vương Dã hơn.
Đúng lúc này, một luồng bụi xanh bay về phía Đặng Viêm.
Hắn không thể tránh được toàn bộ bèn lập cho mình một cái kết giới.
Vương Dã nhìn kẻ đen hôi phía trước, trong lòng sinh ra chút quái dị.
Kẻ này dường như hắn đã thấy ở đâu đó rồi.
“Cũng khá cho ngươi khi dám theo dõi bọn ta, khai danh tính đi nếu không muốn độc chết.”
Đặng Viêm trong lòng thầm thở dài, quả nhiên hắn đã lọt và mê trận.
Trong mê trận chính là mê dược, mà bụi xanh vừa rồi lại chính là độc dược.
Tuy nhiên, nếu là kẻ khác thì thực sự lúc này đã chết trong tay Vương Dã rồi.
Nhưng buồn thay, kẻ đối đầu với hắn lại là Đặng Viêm.
Đặng gia tộc có một bí mật, con cháu gia tộc Đặng khi sở hữu Xích hỏa đều có khả năng tự đốt cháy độc trong cơ thể.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể bộc lộ hết khả năng đó.
Ngay cả Đặng gia chủ cũng không thể.
Vậy nhưng Đặng Viêm lại nằm trong số ít đó.
Từ khi cơ thể hắn có phản ứng với mê dược, xích hỏa trong Hồn cầu đều được đưa đi khắp cơ thể mà thiêu đốt.
Vấn đề duy nhất chỉ là thời gian mà thôi.
Vương Dã nhìn kẻ lúc trước còn đứng không vững lúc sau lại trở nên linh động không khỏi cau mày.
Số lá phù ném ra càng là không thương tiếc.
Đặng Viêm thấy câu thời gian cũng đủ, lúc này đều vận hết hồn lực về chân trái một kích đá văng Vương Dã ra xa.
Bị đột kích bất ngờ, Vương Dã trong miệng phun ra một ngậm máu.
Trong trấn Hạ Hoa lại có kẻ cao tay như vậy, chuyện này đều nằm ngoài dự đoán của hắn.
Không để cho Vương Dã kịp hành động, Đặng Viêm đã nhanh gọn không chế được hắn.
Đặng Viêm không một lời nói, tay vận hết hồn lực vào thanh đoản đao hắn đem theo, tâm động sát ý hướng đến trước ngực Vương Dã.
Vậy nhưng không ngờ đến, ngay lúc đoản đao kề ngay trước ngực Vương Dã, một bóng đen từ xa phi nhanh đến cản lại động tác của Đặng Viêm.
Đợi Đặng Viêm phản ứng lại, bóng đen cùng Vương Dã đã biến mất.
Nhìn không gian xung quanh trở lại tĩnh lặng ban đầu, Đặng Viêm quay lưng rời đi.
“...”
Vương Dã được cứu thoát cũng không bày tỏ cảm xúc gì.
Bóng đen thấy vậy trong lòng lại nhiều lên một phần chán ghét.
“Thứ ngươi đang làm tiến hành đến đâu rồi?”
Vương Dã trong lòng còn suy nghĩ về kẻ vừa đánh hắn, nghe bóng đen hỏi vậy mới không vui vẻ mà nói.
“Cũng được nửa rồi, sau Lễ sẽ có đủ thôi.”
“Còn ngươi thì sao, khế ước giữa ta và ngươi còn chưa hết đâu.”
Bóng đen nghe Vương Dã nói đến khế ước trong lòng thầm cười lạnh.
Một nhân loại nhỏ bé bây giờ cũng ngông cuồng nói chuyện khế ước với hắn?
“Ngươi nên nhớ, nếu không có ta cái miệng của ngươi cũng không nhảy nhót được đến bây giờ đâu.”
Vương Dã nghe vậy, mặt đều trở nên khó coi.
Nhưng vì mục đích của mình, hắn phải nhẫn nhịn kẻ này.
“...”
Cùng thời điểm đó trong học viện, An Sinh cùng Linh Nhạc tuy bị hạn chế đi lại nhưng cũng không hạn chế bọn hắn tăng Hồn cấp.
Kết giới sắp được xử lý hoàn tất, đêm nay cũng là đêm cuối cùng phải trực.
Cách đó không xa, một đám người ngồi nói chuyện đến vui vẻ.
Ai nấy đều rất háo hức đến Lễ Chúc Phúc bởi lẽ ngày Lễ này cũng là dịp để có thể kết thêm được nhiều mối quan hệ.
“Ngươi nói xem, ngày đó liệu ta có may mắn gặp được ý trung nhân của đời mình không?”
Người hỏi là một học viên năm tư, tư chất cũng xem như tốt nhất trong nhóm người.
Hắn vừa hỏi các học viên xung quanh đều nhiệt tình đáp lại.
“La huynh là người có năng lực, lại hào phóng nhiệt tình.
Điểm này đã đủ để thu hút rất nhiều cô nương rồi.”
“Đúng đó, đúng đó.
La huynh là nhất.”
Kẻ vừa hỏi tên La Hán, nghe được lời hắn muốn, trên khuôn mặt liền tỏ ra vẻ đắc ý.
“La huynh của các ngươi là ai kia chứ, mình ta đều có thể đánh thắng được Hồn thú cấp ba.”
Nghe hắn nói vậy, các học viên xung quanh đều tỏ vẻ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, một tiếng cười bất chợt vang lên.
Đám người xung quanh ngay lập tức dừng cuộc nói chuyện, cảnh giác nhìn xung quanh.
La Hán thấy không khí có chút quỷ dị, hắn lại vì muốn giữ thể diện lại một mặt cố tỏ ra không sợ hãi hét lớn.
“Kẻ...!kẻ nào?”
Tiếng cười vẫn không ngừng vang ra, trong đêm tối lại càng đáng sợ.
Các học viên còn lại đều vì thế mà đứng ở phía sau La Hán.
Làm hắn không thể không đối mặt.
Sau một hồi vẫn không xác nhận được tiếng cười đến từ hướng nào, La Hán thầm mắng trong lòng một câu cắn răng dùng lá bùa cao cấp nhất của mình ném về phía trước.
Oanh một tiếng, tiếng cười cũng theo đó biến mất.
Cho rằng mình đã đánh trúng, La Hán vui mừng ra mặt.
Các học viên xung quanh cũng vì vậy tung hô hắn không ngớt.
Đúng lúc này, một bóng người dần lộ diện sau đám khói.
Cả đám đều há hốc miệng vì bất ngờ.
La Hán nhận ra kẻ trước mắt là ai, hắn quát lớn.
“An Sinh, lá gan ngươi cũng thật lớn! Dám đi ra ngoài khi chưa được cho phép.”
Kẻ trước mắt mặt hiện lên ý cười, tiêu dao đi đến trước mắt La Hán.
Tay hắn dần hiện lên khí đen quỷ dị.
La Hán thấy vậy, mọi sự tức giận đều biến mất thay vào đó là sợ hãi tột cùng.
Thấy các học viên khác có ý định bỏ chạy, La Hán âm thầm lùi về sau sau đó dùng hết nửa phần hồn lực đột ngột đẩy đám người về phía trước.
Những học viên bị đẩy về phía An Sinh, tâm đều trở nên lạnh.
Bọn hắn không còn cách nào khác đành tự chiến đấu nhưng sau hai ba chiêu đều bị phá bỏ rốt cuộc đều chết không nhắm mắt.
La Hán lấy hết sức mà bỏ chạy, tiếng hét phía sau làm hắn không thể bình tĩnh được nữa.
Ngay lúc này đám người Hi n cũng vừa hay chạy tới.
Lá Hán như bắt được cọng rơm cứu mạng, lắp bắp nói.
“Đằng kia...!An Sinh...!hắn...!hắn là...”
Du Lăng không kiên nhẫn, tức giận nắm lấy cổ áo La Hán.
“Ngươi bình tĩnh lại cho ta.”
“Nói! Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
La Hán bị Du Lăng quát lớn nhất thời bình tĩnh lại, hắn nói.
“Ta vừa rồi thấy An Sinh, trên tay hắn ta xuất hiện khí đen quỷ dị.
Đồng học của ta đều bị hắn tàn sát hết rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt đám người thay đổi.
Hi Ân nhanh nhất dẫn đầu phi nhanh về hướng La Hán chỉ.
Lan Y cùng Du Lăng cũng không rảnh rỗi, rất nhanh một tiếng nổ vang lên.
Ánh sáng chói mắt hiện lên giữa bầu trời đêm.
Lão Sư túc trực đêm nay thấy được, không lâu sau cũng tới nơi.
Đám Hi Ân tới chỗ La Hán chỉ vừa hay bắt gặp cảnh tượng quỷ dị.
An Sinh một mặt khát máu, đôi mắt không cảm xúc một tay bao trọn khuôn mặt của một học viên nọ.
Trong nháy mắt, học viên kia liền bị teo lại, da dẻ nhăn nheo như một ông lão đã đến tuổi.
Đám người bỗng nhiên xuất hiện này cũng làm An Sinh dừng động tác lại, hắn ném cái xác vừa xử lý xong sang một bên.
Nhìn nhìn đám Hi Ân, miệng nhếch lên rồi chạy về hướng ngược lại.
Hi Ân nhận ra kẻ trước mắt định chạy chốn, không do dự mà dùng Hồn Lực đánh tới vậy nhưng vẫn là chậm mất một bước.
Cuối cùng đành phải liều mạng đuổi theo..