Cùng thời điểm này, một Hộ vệ tiến tới thông báo cho An Sinh, là Tô Mạc yêu cầu hắn đến nói chuyện.
Linh Nhạc bên cạnh nghe vậy không khỏi cảm thấy kỳ lạ, trực giác nói cho cô biết chuyện này không ổn liền theo bản năng níu tay áo An Sinh lại.
Nhận ra Linh Nhạc đang bất an, An Sinh chỉ đành xoa đầu cô.
“Ta biết muội lo lắng, nhưng không sao đâu.
Ta hứa sẽ trở về bình an.”
Linh Nhạc nghe vậy cũng chỉ đành gật đầu, miễn cưỡng để An Sinh rời đi.
Dọc đường, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh đến bất thường.
Con đường Hộ vệ dẫn đi cũng khác với khung đường đến chính điện của Tô Mạc.
Nhìn Hộ vệ trước mắt, An Sinh dò hỏi.
“Thứ cho ta nhiều chuyện, dám hỏi khung đường này dẫn đến đâu?”
Hộ vệ nghe vậy liền dừng bước, hắn không quay đầu lại mà chỉ đứng yên như vậy.
An Sinh cảnh giác nhìn hộ vệ, trong tay cũng âm thầm vận hồn lực.
Vút!
Phía sau chợt có sát khí, hồn khí lại dao động kịch liệt.
May thay An Sinh né được vết chém này.
Chì là kẻ đánh lén làm hắn phải bất ngờ.
Một kẻ mang khuôn mặt y đúc hắn, trên mặt lại hiện rõ vẻ khát máu như vậy đúng là một trải nghiệm thật mới lạ.
An Sinh không suy nghĩ thêm, hắn lập tức đánh đòn phủ đầu.
Một chiêu này vận dụng hơn nửa phần hồn lực.
Chiết Phiến như được ý chí của chủ nhân kích thích lao tới càng là sắc bén.
Kẻ đối diện lại như không có ý nghĩ đánh trả, vậy nhưng hắn như cố gắng tiếp cận An Sinh.
Dù không biết mục đích của hắn là gì nhưng An Sinh luôn lập cho mình một kết giới phòng hộ.
Lần này, chiêu thức lại càng độc hơn, kẻ đối diện như càng gấp gáp, hắn liều mạng lao đến trước mặt An Sinh.
Vút một tiếng.
Cánh tay kẻ đối diện bị chặt đứt.
An Sinh thấy vậy định nhân lúc này một chiêu kết liễu lại không nghĩ đến vết máu từ cánh tay bị đứt của kẻ kia đột ngột di chuyển sau đó bám lên người hắn.
Khi nhận ra có điều không đúng An Sinh mới vô thức nhận ra hắn đi vào mê trận, mà trận pháp này chỉ có kẻ mạnh hơn bày trí mới khiến hắn không nhận ra được.
Thấy mục đích đã thành, kẻ giả mạo kia rất nhanh biến mất.
Không gian xung quanh cũng bị bóp méo rồi trở lại bình thường.
An Sinh tức giận lau đi vết máu dính trên mặt định rời đi lại bị kẻ được cho là Hộ vệ dẫn đường lúc nãy chặn lại.
Hắn bỗng nhiên ngã xuống, trên người cũng đầy vết thương chi chít, lập tức hét lớn.
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng.”
“Có ai không, cứu ta với.
Có kẻ tu ma ở đây.”
Mà cạnh đó, đám Hi n bị mất dấu kẻ tu ma nghe được tiếng hét cũng vừa hay chạy đến.
Lão sư trực đêm nay cũng hay vừa tới, cảnh tượng này thật đúng là khó mà quên được.
An Sinh vừa rồi mới xảy ra hỗn chiến với kẻ giả mạo, lúc này trên người sát khí chưa tan, vết máu cũng còn đọng lại khiến mùi tanh càng thêm rõ ràng.
Mà hộ vệ đối diện lại xơ xác, trên người đầy vết thương quỳ lạy xin tha mạng.
Khi thấy đám Hi Ân tới nơi, hắn liến hấp hối liều mạng chạy về phía đám người như bắt được cọng rơm cứu sống vậy.
“Cứu ta, cứu ta...!hắn, An Sinh hắn tu ma.”
Lão Sư lúc này lập tức ra mặt bắt giữ An Sinh.
Biết mình mắc bẫy, An Sinh không phản kháng theo lão sư trở về hỏi tội.
Hi Ân nhìn An Sinh rời đi, Lan Y cảm thấy lo cho đám Linh Nhạc.
“Hi Ân, huynh nghĩ kẻ vừa rồi là An Sinh sao?”
Hi Ân không chắc chắn lắm mà lắc đầu.
“Kẻ vừa rồi khí chất xa lạ hơn nhiều, lúc hắn bỏ chạy ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.”
Du Lăng đứng quan sát tên Hộ vệ một lúc, thấy hắn được đem đi chữa trị mới rời ánh mắt.
“Chuyện này nhìn vào cũng biết là An Sinh bị vu oan.”
Lan Y cho rằng hắn phát hiện ra gì, vội hỏi.
“Du Lăng, ngươi tìm được chứng cứ sao?”
Du Lăng lắc đầu.
“Trực giác.”
Hiển nhiên câu trả lời này của hắn khiến Lan Y tức giận, không ngoài dự đoán liền bị ăn đánh.
Thấy hai người lại cãi nhau, Hi n thở dài.
Giọng nói liền trở nên nghiêm khắc.
Lan Y cùng Du Lăng biết bản thân sai, rất ngoan ngoãn nghe lời và im lặng.
“...”
Tin tức Ma Huyết vừa xuất hiện không lâu, bây giờ lại là có kẻ tu ma trà trộn vào học viện.
Ai nấy đều không khỏi bàng hoàng cùng lo sợ.
Dù cho học viện có giấu kín đến cỡ nào, tin tức này rất nhanh chóng được lan ra rộng rãi.
Đêm hôm đó, An Sinh dù có kể lại toàn bộ sự thật nhưng không có chứng cứ hắn vẫn bị cho là kẻ tu ma.
Còn tên Hộ vệ mà dẫn An Sinh đi, hắn đã tự sát.
Linh Nhạc biết chuyện, tức giận đến nói lý lẽ với toàn bộ hội đồng lão sư của học viện, vậy nhưng kết quả đều không có chuyển biến.
Bản thân cô cùng Bạch cũng bị cấm túc một đoạn thời gian.
Tịnh Liên lão sư vì học trò của mình cũng cố gắng đến cầu tình với Tô Mạc nhưng quyết định của ông vẫn không thay đổi.
Ngày kế tiếp là ngày diễn ra Lễ Chúc Phúc, An Sinh tạm thời sẽ bị giam chờ xét xử.
Linh Nhạc cùng Bạch bị giam lỏng, mọi hoạt động đều bị giám sát chặt chẽ.
Đúng như lời bóng đen nói, ngày này Hộ vệ cùng Học viên đều rời đi chuẩn bị cho ngày lễ.
Chỉ số ít còn lại canh gác tại Học viện.
Mà phía sau học viện chính là ngục giam của những kẻ mang tội.
An Sinh bị nghi ngờ là kẻ tu ma, chính vì thế hắn bị nhốt vào ngục sâu nhất.
Lạnh lẽo, tối tăm, bẩn thỉu.
Không khí lại bị dồn nén đến khó thở vậy nhưng An Sinh vẫn không tỏ ra chút nào lo lắng.
Hắn biết, muốn xác nhận có phải tu ma hay không cần có Đá cảm Ma xác định.
Mà loại đá này Tô Mạc là người nắm giữ.
Lễ Chúc Phúc cũng đang đến gần, hắn tạm thời cũng giữ được mạng.
Hiện tại dù bị dây xích khóa lại hồn lực nhưng cơ thế hắn vẫn có thể trụ vững ở đây được mười ngày.
Trong mười ngày đó, chuyện này chắc chắn phải được giải quyết.
Sau mười ngày nếu vẫn tiếp tục ở đây, dù hắn không chết vì tội danh thì cũng sẽ bị hàn khí thâm nhập mà chết.
“...”
Tô Mạc lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng một thân ảnh xuất hiện nhẹ nhàng rồi quỳ xuống hành lễ.
“Thưa, Giang Chi đã trở về.”
Tô Mạc nghe vậy, chỉ mở lời.
“Tra được gì rồi?”
Giang Chi vẫn duy trì tư thế nửa quỳ mà báo cáo.
“Trong đám người ngài bảo ta theo dõi, Triệu Dương là kẻ đáng ngờ nhất.”
“Hành tung ban ngày của hắn đều rất bình thường.
Chỉ là về đêm, hắn hay đi về phía Đông và Tây của học viện.”
“Hơn nữa, mục đích của hắn như chỉ đi để thăm dò địa hình mặt khác đều không có hành động khác thường.”
“Còn về vụ việc kết giới bị phá, hiển nhiên đám học viên đều vô tội.
Thần tìm thấy được cách đó không xa có vật này.” Nói rồi Giang Chi dâng hay tay món đồ mình tìm được cho Tô Mạc.
Nhận lấy món đồ Giang Chi đưa tới, chiếc ngọc bội dù bị vỡ còn một mảnh nhưng Tô Mạc biết chủ nhân của nó.
Nhận ra chủ nhân đang tức giận, Giang Chi theo thói quen im lặng mà đợi lệnh.
Tô Mạc giờ đây không thể bình tĩnh được nữa, mặc cho Lễ Chúc Phúc đang sắp diễn ra hắn vẫn ra lệnh bắt người.
“Giang Chi, ngươi cùng hai lão sư nữa đến bắt Triệu Dương đến đây cho ta!”
Giang Chi không nói nhiều, đáp “Vâng” rồi thi hành mệnh lệnh.
Nhưng là người tính không bằng trời tính, Khi Giang Chi cùng hai lão sư đem Hộ vệ bao vây toàn viện của Triệu Dương.
Kẻ cần bắt đã biến mất.
Hắc Liên Hoa.