Huyết Mộ rời đi khỏi Đặng Phủ đã được một thời gian.
Trước ngày Lễ Chúc Phúc, cuối cùng hắn cũng quay lại.
Hải Thịnh nhìn đệ đệ này của mình chỉ đành thở dài.
“Ta nói đệ đó, đi đâu cũng phải nói một tiếng.
Đừng có đột ngột rời đi rồi lại bất ngờ xuất hiện như vậy.
Thân già ta có sống đến ngàn tuổi cũng không chịu được đâu.”
Huyết Mộ mặt không đổi sắc đáp lại.
“Đệ tin tưởng huynh trưởng sống thọ.”
Hải Thịnh tức giận nhưng cũng không nói lại được Huyết Mộ bèn thở dài lắc đầu.
“Tìm ra được cái gì rồi sao?”
Huyết Mộ gật đầu, sau lại lấy từ không trung ra một cái lọ nhỏ.
Hải Thịnh cho Vu quản gia đi mời lão Hồn Dược tới, sau lại ngồi đối diện Huyết Mộ nhìn hắn làm.
Trong lọ nhỏ đổ ra là một thứ bột màu trắng, ngoài ra đều không có gì khác thường.
Hải Thịnh cũng không nóng vội ngồi đợi lão Hồn Dược.
Lão Hồn Dược được Gia chủ gọi rất nhanh liền xuất hiện.
Nhìn thứ bột để trên bàn, lão không hỏi nhiều mà bắt đầu làm việc.
Sau hơn một canh giờ, Lão một mặt đầy lo lắng hướng Huyết Mộ cùng Hải Thịnh cúi đầu.
“Thưa, thành phần trong đây ngoài những dược liệu hay dùng còn có một thành phần được làm từ rễ hoa Thất Sắc.
Nhìn chung khi sử dụng đều không có vấn đề gì ạ.”
Huyết Mộ nghe vậy cũng không biểu hiện gì nhiều, trong tay hắn lại xuất hiện thêm một lọ thuốc khác chỉ là màu sắc có chút khó nói.
“Vậy ngươi nhìn xem thành phần của lọ này.”
Lão Hồn Dược cung kính nhận lấy chiếc lọ, vừa xem qua khuôn mặt đều nhăn lại.
Lại mất thêm một lúc lão mới dám chắc mà nói.
“Trong đây là độc tố cao cấp.
Người nào uống phải thần trí đều trở nên mơ hồ, nếu trong vòng một ngày không có giải dược người đó sẽ hoàn toàn mất đi thần trí.”
Nghe được đáp án, Hải Thịnh tức giận mà nói.
“Quả nhiên là Thánh Điện, bọn chúng trước nay nào có khoan dung mà phát đồ miễn phí như vậy?”
Huyết Mộ nhìn hai lọ thuốc, sau lại nói.
“Lão Hồn Dược, ngài giúp ta trộn hai loại này với nhau.”
Lão Hồn Dược nghe vậy cũng theo lời Huyết Mộ trộn thứ bột trắng kia cùng dung dịch độc tố với nhau.
Kết quả cho ra lại đáng kinh ngạc.
Độc tố màu sắc quỷ dị giờ lại trở nên trong suốt tinh khiết.
Lão Hồn Dược nhìn qua liền không tin nổi vào mắt mình.
“Chuyện này...”
Huyết Mộ nhìn thấy kết quả như ý muốn mới nói.
“Thánh Điện ở Tây Đại Lục đã nghiên cứu chúng trong một thời gian dài.
Ta cũng chút nữa bị phát hiện nhưng lão Thành Chủ cũng không dễ dàng buông tha như vậy.”
Hải Thịnh nhớ đến trước đó không lâu Huyết Mộ bị Thành Chủ gọi đến, tâm không khỏi lo lắng.
“Lão ta nghi ngờ đệ rồi?”
Huyết Mộ gật đầu.
“Tuy là Thành chủ nhưng năng lực của hắn đều là dùng thuốc mà được.
Có kẻ đứng sau hướng dẫn hắn.”
Hải Thịnh nghe vậy lúc này mới làm ra bộ mặt không thể tin được.
“Có kẻ đứng sau? Nói vậy không phải năng lực của kẻ đó còn mạnh hơn rất nhiều sao?”
Huyết Mộ không phủ nhận, chỉ đáp.
“Trước mắt chúng ta nên cẩn thận với hành tung của Thánh Điện.
Huynh trưởng cũng nên chú ý bản thân.”
Hải Thịnh nghe vậy gật đầu tỏ ý đã biết.
Mặt khác Huyết Mộ lại nói với Lão Hồn Dược.
“Học trò của ngươi là chủ nhân của Dược Cốc?”
Nói đến Dược Cốc, lão Hồn Dược lại được phen nở mày nở mặt.
Người Huyết Mộ nhắc đến ở đây không ai khác chính là Du Ngân, Dược đồng đầu tiên mà lão thu được.
Hai năm trước, khi Du Ngân rời khỏi Đặng Phủ tự lập.
Lão Hồn Dược còn lo rằng nàng sẽ vất vả vậy nhưng ngay khi gặp được kỳ ngộ, Du Ngân lập tức như diều gặp gió, một đường thuận lợi trở thành chủ nhân của Dược Cốc.
“Thưa, đúng ạ.”
Huyết Mộ gật đầu.
“Vậy được, ta sẽ liên lạc với chủ nhân của Dược Cốc.
Ngươi chuẩn bị đến đó tìm cách tạo ra thuốc giải của loại độc này.”
Lão Hồn Dược nghe vậy hơi cung kính cúi người với Huyết Mộ.
“Tiểu nữ Du Ngân tuy bây giờ là chủ nhân Dược Cốc nhưng vẫn là đứa trẻ chịu ơn dưỡng dục của Đặng Gia Tộc.
Chút chuyện nhỏ này chỉ là việc nên làm, ngài không cần phải...”
Huyết Mộ biết được Lão Hồn Dược nghĩ gì.
Nhìn giấy đã được bày sẵn, Huyết Mộ nhấc bút uyển chuyển đưa từng nét chữ xuống.
“Mặc cho là nợ Đặng Gia Tộc nhưng danh xưng đó cũng không phải tự nhiên mà lấy được.
Ta cũng không thể chỉ vì cái ơn nuôi dưỡng mà lấy đó làm lợi.
Chuyện này vẫn là nên lễ nghi đúng mực.”
Lão Hồn Dược nghe vậy không nói gì nữa, cung kính đáp vâng rồi lui xuống.
Lão theo Gia chủ đã một thời gian, vậy nhưng ý muốn chủ nhân lại không hiểu được.
Đây là đáng trách.
Vu quản gia tiễn Hải Thịnh đi rồi mới quay lại nhận bức thư từ Huyết Mộ.
Lão nhìn Huyết Mộ đã mấy ngày không nghỉ ngơi đàng hoàng, thấy người định rời đi bèn khuyên bảo.
“Ngài nên nghỉ ngơi một chút, lão đã cho người chuẩn bị đồ ăn cùng nước tắm rồi.”
Huyết Mộ đang có ý định rời đi nghe vậy cũng đành phải dừng lại, nghe lời theo Vu quản gia về chính điện.
Vu quản gia là người đã phục vụ cho hơn ba đời Đặng Gia Tộc.
Lời lão nói Huyết Mộ vẫn biết nên mà nghe theo.
Nhìn người nghe lời quay về chính điện, Vu quản gia thở dài mà lắc đầu.
Tính nết này vẫn là từ lão tổ mà ra.
“...”
Tại phía đông của học viện.
Bạch nhìn Linh Nhạc cả ngày ngồi suy nghĩ cách để giải cứu chủ nhân đến mức thân thể suy yếu, không đành lòng mà nói.
“Tiểu chủ nhân, ngài nên nghỉ ngơi rồi ăn uống chút gì đó đi.
Nếu không chủ nhân thấy được chắc chắn sẽ đau lòng.”
Linh Nhạc trên tay cầm sách, mắt không dừng tiếp tục tìm kiếm tin tức về Ma Huyết.
Nàng đã nhiều ngày thức trắng để tìm ra các vết tích của Ma Huyết nhưng mọi thứ được ghi lại đều rất mơ hồ.
Ngoài việc nói Ma Huyết dùng máu để tu, trên người tỏa ra làn khói đen kì dị thì không còn thông tin nào khác.
Dù có lật tung cả thư viện của học viện, từ đầu đến cuối đều chỉ là ngõ cụt.
Lúc này, nghe Bạch nói đến An Sinh, Linh Nhạc chỉ đành bất lực tự trách.
Đáng ra hôm đó nàng phải kéo An Sinh ở lại, không nên để hắn rời đi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Bạch nhìn Linh Nhạc, thấy nàng gật đầu đồng ý mới bước tới mở cửa.
Ngoài ý muốn vậy nhưng là đám Hi Ân tới.
Linh Nhạc thấy mọi người đến thăm cũng cố gắng chỉnh lý bản thân mới tiếp khách.
Đợi Bạch vào trong lấy trà đám người cũng nói chuyện với nhau.
Lan Y tiến vào trước tiên hỏi thăm Linh Nhạc.
“Ngươi dạo này sao rồi?”
“Cảm ơn ngươi, ta hiện tại vẫn tốt.”
Hi Ân nhìn qua chồng sách để bên cạnh Linh Nhạc bèn nói chuyện hôm đó bọn hắn gặp phải.
“Vậy nên, bọn ta tin tưởng An Sinh vô tội.”
Nghe được lời nói này, Linh Nhạc mới hiếm hoi nở nụ cười mà cảm ơn đám Hi n.
Linh Nhạc lại như nghĩ đến chuyện gì, không chờ được mà hỏi.
“Các ngươi được phép đến gặp ta như vậy sao?”
Hi Ân không thấy lạ khi Linh Nhạc hỏi vậy.
“Là Hiệu trưởng cho phép chúng ta đến.”
Linh Nhạc bắt được trọng điểm, vội nói.
“Vậy các ngươi có thể đi cùng ta đến ngục giam không?”
Nghe vậy Hi  n cũng đoán được mục đích của Linh Nhạc.
Nếu là đang bị cấm túc, vậy thì phải có người theo dõi mọi hoạt động của Linh Nhạc cùng Bạch.
Mà bọn hắn vừa hay có lệnh cho phép của Hiệu trưởng, việc đi lại nếu bọn hắn theo dõi, mọi trách nhiệm sẽ là bọn hắn chịu.
Lan Y nghe Linh Nhạc cầu xin, không đành lòng mà nói.
“Không phải chuyện gì khó khăn, bọn ta có thể giúp ngươi.”
Sau khi đã thỏa thuận xong, Hi Ân cùng Lan Y và Linh Nhạc đi đến ngục giam.
Bạch được Linh Nhạc giao phó ở lại giải quyết việc riêng.
Du Lăng không có hứng thú nên ở lại cùng Bạch đợi đám Hi Ân trở về.
“...”
Ngoài cổng ngục, Hộ vệ canh gác đều rất khắt khe.
May mắn lần này Linh Nhạc đi cùng đám Hi Ân, mọi cánh cổng đi qua đều đơn giản hơn nhiều.
Lúc được dẫn đến khu ngục sâu nhất, Linh Nhạc lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được Hàn khí mãnh liệt như vậy.
Trong lòng nhiều hơn là lo lắng cho An Sinh.
Mà kẻ được lo lắng trong lúc này tâm thế đều đang rất bình tĩnh.
Vì để tranh Hàn khí xâm nhập, An Sinh đều rèn luyện thân thể liên tục để có thể giữ nhiệt.
Mà lúc Linh Nhạc cùng đám Hi Ân đến nơi chính là cảnh tượng An Sinh gập bụng rất hăng hái.
Linh Nhạc mang một tâm trạng lo âu đến đây lúc này cũng phải dừng lại một chút.
Nhận ra có người đến, An Sinh dừng động tác rồi đứng dậy.
Thấy người đến là Linh Nhạc khuôn mặt lúc này mới hiện lên vẻ lo lắng.
“Sao muội lại đến đây?”
Lan Y nhân lúc này lên tiếng.
“Còn không phải lo lắng cho ngươi hay sao.”
An Sinh thấy Hi Ân cũng đến, lúc này mới hơi cúi đầu cảm tạ.
“Đa tạ các vị đã chiếu cố Linh Nhạc đến đây, ơn này ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
“Hiện tại...!Có thể phiền hai người tránh mặt một chút được không?”
Hi Ân cùng Lan Y hiểu ý, rời đi để không gian cho hai người còn lại.
Hắc Liên Hoa.
Động đất à? Không!!! Đây là địa chấn của tháng này!!! Đây là siêu phẩm của tháng!!!.