“Lại có một con ruồi ở đây sao?”
“Mà thôi kệ, cũng không ảnh hưởng đến ta.”
Nói rồi, bóng đen một tay phóng thích Hồn lực chém ngang đầu của Giang Chi.
Một Hồn Sư cấp sáu cứ như vậy mà chết.
An Sinh khó thở, nhìn chằm chằm Linh Nhạc đang bị bóng đen vác trên vai.
Lồng ngực hắn càng ngày càng đau hơn, hắn gằn từng chữ một đồng thời tay vận Hồn lực mà đánh tới.
“Tên khốn kia!”
“Thả Linh Nhạc ra cho ta!”
Dù chỉ còn một tay chiến đấu, bóng đen vẫn không hề yếu đi.
Hắn từng chiêu từng chiêu một phá tan chiêu thức của An Sinh.
Chiết Phiến cũng không ngoại lệ mà bị đánh tan.
Nhận thấy khó mà giữ được An Sinh dễ dàng, bóng đen cười lên quỷ dị.
Một thứ kết ấn trận pháp đột ngột xảy ra giữa không trung.
Động tác của An Sinh bỗng nhiên trì trệ, hắn không thể cử động thân thể theo như ý muốn được nữa.
Hồn lực cũng dường như bị tắc nghẽn lại.
Cơn đau đột ngột từ lồng ngực lại truyền đến, từng hơi thở ra là hắn lại cảm thấy như có từng con dao đâm vào trong tim vậy.
Rốt cuộc Linh Nhạc phải chịu đau đến mức nào đây?
Nhìn An Sinh đã bị điều khiển theo ý muốn, bóng đen tiến đến định bắt người lại thế nhưng liền bị một đám dây leo đột ngột xuất hiện ngăn cản hành động của hắn.
Tô Mạc vừa hay đi đến nhìn bóng đen mà căm phẫn.
“Kẻ như ngươi quả thật đáng khen, chỉ với mấy tên thuộc hạ loi nhoi kia cũng dám đến phục kích ta?”
Bóng đen lần này thực sự thấy tức giận, Hồn khí xung quanh dao động, Ma khí lần lượt toát ra bao trùm cả căn ngục.
Hàng ngàn ký tự đột ngột xuất hiện lao về phía Tô Mạc.
Tô Mạc nhận ra không gian xung quanh bị bóp méo, thầm nói không may.
Vậy nhưng hắn lại sơ xuất đi vào sát trận.
Mà phía bóng đen, hắn đã sớm dùng pháp bảo dịch chuyển đưa An Sinh cùng Linh Nhạc đi mất.
An Sinh vậy nhưng không cho bóng đen được toại nguyện, nhân lúc dịch chuyển hắn cơ hồ dùng một chút thủ pháp khiến cho hành lang không gian bị đứt gẫy.
Bóng đen nhận ra thì đã không kịp, vốn đích đến là nơi gần biên giới Đông Đại Lục vậy nhưng đã bị chuyển thành Vực Thẳm Vô Gian.
Bóng đen tức giận dùng Ma khí thâm nhập đánh vào An Sinh khiến hắn ngã xuống rồi thổ huyết không ngừng.
“Ngươi...! muốn gì ở bọn ta?” An Sinh nhìn bóng đen khó khăn mà nói từng chữ.
Kẻ trước mắt, hắn phải câu giờ được càng lâu càng tốt.
Bọn Thập Ảnh sẽ mau chóng đến đây sớm, khi đó hắn có thể cứu được Linh Nhạc.
Bóng đen cười phá lên, hắn không che dấu nữa mà hoàn toàn lộ ra mặt thật của mình.
“Bành Lục ta xưa nay chưa từng muốn thứ gì, chúng vốn dĩ đã thuộc về ta.”
An Sinh không thể nghĩ đến kẻ trước đó hắn từng gặp ở Đặng Phủ lại chính là người chủ mưu sau tất cả mọi chuyện.
“Ngươi tu ma?”
Bành Lục nhìn An Sinh đầy khiêu khích.
“Vậy thì sao? Kẻ chính đạo như ngươi đều bại dưới tay ta không phải sao?”
“Lảm nhảm bấy nhiêu đủ rồi, dù sao lũ các ngươi cũng sắp chết.”
Nói đoạn, Bành Lục một tay dùng Ma khí siết lấy cổ An Sinh, một tay còn lại dùng máu của mình tạo thành một trận pháp quỷ dị.
An Sinh biết tình thế không ổn, lập tức dồn Hồn lực trở về Hồn cầu.
Kim Long bên trong mỗi một lúc đều theo ý chí của chủ nhân mà dồn nén hồn lực đến cực hạn.
Bọn hắn đều đang ở gần Vực Thẳm Không Gian, chỉ cần sơ xuất một chút đều sẽ mất mạng.
Hắn phải thực cẩn trọng.
Bành Lục nhìn trận pháp dần hoàn thành liền bắt đầu nghi thức của mình.
An Sinh nhìn trên tay Bành Lục hiện lên những ký tự phát sáng kỳ lạ theo đó dần tiến tới trước mi tâm hắn, Kim Long đã chuẩn bị sẵn sàng được đưa ra vậy nhưng Linh Nhạc đã nhanh hơn một bước.
Triệt Hồn Tiêu trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, vết chém của nó để lại một vết nứt sâu dưới lòng đất xé ngang tất cả mà lao thẳng đến cánh tay của Bành Lục.
Nhận ra vết chém tới gần, Bành Lục thản nhiên dùng tay chặn lại đòn đánh khiến nó lệch sang một bên.
Linh Nhạc cắn răng tức giận nhìn kẻ địch trước mắt.
Đúng là bất ngờ thật, vậy mà lại là Bành Lục.
Kẻ mà nàng đã từng xem là bạn!
An Sinh nhân cơ hội lúc Bành Lục đang phân tâm liền sử dụng Kim Long mà đánh hắn.
Kim Long được bổ sung Hồn Lực đều trở nên hăng hái hơn.
Trước miệng nó liên tục thông qua một trận pháp tạo ra Tử Lôi cùng Xích Hỏa đánh đến.
Bành Lục nhìn ra An Sinh cùng Linh Nhạc đang cố dồn hắn vào chỗ Kim Long, tốc độ của hắn bất chợt thay đổi.
Thoắt biến liền xuất hiện từ phía sau Linh Nhạc một kích Ma khí đánh vào phía sau lưng nàng.
An Sinh cũng không tránh kịp mà chịu cảnh tương tự.
Tuy chủ nhân đã gục nhưng Kim Long lại như một con thú độc lập, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Bành Lục nhìn nó đầy thích thú.
Quả nhiên hắn đã đúng, Kim Long trong lời đồn năm đó bây giờ hắn đã được chứng kiến.
Rất nhanh thôi, thứ quái vật thượng cổ này sẽ thuộc về hắn.
Kim Long nhìn đến kẻ thù bay nhảy trước mắt nó, lập tức sử dụng Trận trong Trận mà đánh.
Nhìn số trận pháp trước miệng Kim Long càng ngày càng nhiều, Bành Lục càng bất ngờ hơn.
Không hổ danh là Thần Thú Thượng Cổ, đều đã tinh thông cổ trận như vậy?
Bành Lục nhìn số Trận Pháp vẫn gia tăng mà không dừng lại, tay vận Ma khí dùng cổ trận tương tự đáp lại.
Kết quả, một người một rồng đều chịu thương nặng.
Nhiều hơn vẫn là rồng.
Có lẽ điều này một phần cũng ở An Sinh, hắn chưa đủ mạnh để Kim Long có thể phát triển.
Linh Nhạc lúc này cũng vừa hay tỉnh lại, nhìn An Sinh cố giữ cho Kim Long chút Hồn lực mà lo lắng.
Quá mức chú ý An Sinh cũng khiến nàng không để ý đến cơ thể đang có sự biến đổi, hồn khí xung quanh cũng vì thế dao động một cách mãnh liệt.
Ấn ký Hắc Liên Hoa cũng phát sáng thất thường.
Lúc này An Sinh đã không thể giữ lâu hơn nữa, Kim Long hoàn toàn tan biến khiến cho hắn nhất thời phun ra một búng máu.
Bành Lục nhìn kẻ dưới chân đã yếu đến mức sắp cạn kiệt sinh lực, hắn tiếp tục tiến hành lễ nghi.
Mi Tâm như trở nên đau đớn, An Sinh hét lên trong vô vọng.
Hồn lực trong cơ thể đều trở nên rối loạn, còn sắp có dấu hiệu bị rút cạn.
Linh Nhạc hoảng hốt, hơi thở trở nên gấp gáp, ánh sáng ấn ký càng lúc càng dồn dập như đã đến đỉnh điểm.
Tí tách!
Tí tách!
Tí tách!
Không gian yên tĩnh lạ thường, thời gian lại như bị chậm lại.
Linh Nhạc nàng hiện tại đã vào trạng thái mà bấy lâu nay ấn ký đó chưa có giải đáp.
Một chút nữa thôi, một chút nữa thôi...
“Vạn Hoa triệt hồn.”
Bành Lục còn đang vui vẻ khi sắp hoàn toàn bắt được Kim Long, lần nữa bị Linh Nhạc ngăn cản hành động của mình.
Khung cảnh lúc này phải nói là khiến người khác cảm thấy kinh sợ.
Cả một bờ vực bao quanh Vực Thẳm không gian vậy mà chốc lát đã phủ đầy những dây leo cùng đám hoa sen nở rộ.
Chỉ có điều, hoa sen này mang trên mình một màu đen tuyền đầy ám khí trầm trầm, chỉ cần nhìn đã đủ cảm thấy ghê rợn.
Nhìn thân thể cùng cánh tay bị dây leo cuốn chặt, Bành Lục bật cười.
“Gì đây, không cần ta tự mình tạo các ngươi đều tự bộc phát sức mạnh rồi sao?”
“Tốt, tốt lắm.
Nếu muốn chết vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Ma khí từ Bành Lục phát ra bỗng nhiên tăng mạnh, mỗi lúc một khủng bố hơn.
Linh Nhạc rất nhanh nhân cơ hội này kéo An Sinh ra khỏi sự khống chế của Bành Lục.
Hắc Liên Hoa.