Tuy rằng đã có thể kéo An Sinh về lại bên mình nhưng cả hai cũng không nhẹ nhõm được bao lâu.
Bành Lục bây giờ mới bộc lộ sức mạnh thực sự của hắn.
Áp lực này, Hồn cấp của hắn hoàn toàn không thể nhìn ra được.
Sức mạnh này hoàn toàn có thể áp đảo Thành chủ của các Thành.
An Sinh lo sợ nhìn Linh Nhạc thở dốc vì tiêu hao quá nhiều năng lượng vội vàng nói với nàng trở về, nhưng Linh Nhạc nào có nguyện ý.
Nàng và hắn đã hứa là sống chết có nhau, vậy mà giờ đây An Sinh lại dám đẩy nàng đi trước như vậy?
Không đợi hai người phản ứng, Bành Lục chớp mắt liền xuất hiện trước mắt An Sinh một kích đánh bay hắn về phía ngược lại.
Linh Nhạc biết trước Bành Lục sẽ tách An Sinh ra nên nàng đã kịp thời tạo cho hắn một lớp chắn đủ để hắn không bị va chạm mạnh rồi bị thương.
Vậy nhưng bản thân Linh Nhạc thì không được như vậy.
Bành Lục ánh mắt ngoan lệ.
Ma khí va chạm cùng Hắc liên hoa đều phát ra âm thanh nghe thật chói tai.
Hiển nhiên những vết thương do Ma khí tạo ra đều như việc đặt vào thần hỏa mà nung vậy.
Vết bỏng ấy mỗi lần vận hồn lực đều khiến người ta phải chịu cơn đau hơn cả cái chết.
Mà Linh Nhạc dùng Hồn lực đã qua một khắc, khóe miệng nàng cũng bắt đầu rỉ máu.
Vết thương phía sau cũng dần làm ướt đẫm y phục bằng những chất lỏng màu đỏ tanh tưởi.
Bành Lục một tay siết cổ nàng, một tay thẳng thừng đâm vào mi tâm thông qua pháp trận.
“Những kẻ như ngươi quả thật khiến người khác khó chịu.”
“Chết đi!”
Linh Nhạc chịu đau vận toàn bộ hồn lực khiến dây leo chậm rãi kéo về phía An Sinh đang bất tỉnh.
Nàng dần nở một nụ cười vô lực, ánh mắt chỉ dám nhìn qua An Sinh lần cuối rồi vội vàng thu về.
Đây là một loại chiêu thức mà chỉ mới vừa rồi nàng được tiếp nhận, có lẽ nó xuất hiện là vì thời điểm này.
Bành Lục như nhận ra có điều không đúng nhưng đã không kịp.
Hồn lực trong cơ thể Linh Nhạc bỗng nhiên phóng thích ra khiến hắn phải lùi về một khoảng xa.
Hồn khí dao động, tất cả đều trở về phía mi tâm của Linh Nhạc.
Như là một đại pháp trận, xung quanh nàng hiện lên vạn kim tự bao quanh.
Khuấy động cả một vùng trời.
Trăm dặm xung quanh đều có thể chứng kiến một cột sáng đục thủng thiên mà đi.
Cảnh tượng này đã mấy trăm năm rồi mới có? Tuy rằng phá thiên nhưng sắc trời lại ảm đạm từng vệt xích vân.
Không khí âm trầm bao quanh toàn bộ Đại Hồn Lục.
Bấy Giờ tại Tâm Như Quán, Trúc An còn trong trạng thái nhập định bỗng nhiên mở trừng hai mắt.
Tinh trận phía trên đỉnh đầu đã bắt đầu di chuyển hỗn loạn tạo thành vùng xoáy khổng lồ.
Hai ngôi sao sáng nhất bây giờ lại trở nên mờ nhạt không rõ hình ảnh.
Mắt thấy có điềm không hay xảy ra, Lão liền lập tức mở trận đi vào Tinh đạo củng cố lại Tâm Như Quán.
Chỉ cần chậm một bước, Tâm Như Quán sụp đổ sẽ mang đến tai họa rất lớn.
Nhìn lại Vực Thẳm Vô Gian ở Đông Đại Lục.
Khung cảnh lạnh lẽo âm trầm bao quanh khiến ai đến cũng phải lạnh gáy.
Không khí xung quanh chứa đầy kịch độc, dưới chân lại là những vết nứt và những cái hố sâu không kể.
Linh Nhạc lần cuối nhìn An Sinh, khuôn mặt không còn huyết sắc ôm lấy đóa hoa nhỏ trong tay rồi dồn nén Hồn lực vào nó.
Lúc An Sinh tỉnh lại, phát hiện bản thân đang dần được đám dây leo bao bọc lại.
Hắn cố thoát ra, chúng lại càng bám theo kéo hắn càng chặt.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm hắn không thể không hoảng hốt, lo sợ.
An Sinh hắn là một kẻ ích kỷ lại kiêu ngạo, giờ đây hắn mới thấy bản thân mình yếu kém, vô dụng đến mức nào.
Linh Nhạc trên không trung, khuôn mặt đầy đau đớn cố gắng tạo ra một thứ gì đó như ẩn như hiện trước mặt nàng.
Vệt sáng quanh nàng cũng khiến cho bất cứ ai cũng không thể chạm vào, ngay cả Bành Lục.
Nhận thấy thời cơ đã đến, Bành Lục lập tức chuyển hướng sang An Sinh.
Linh Nhạc nhìn thấy tất cả, nàng nhìn An Sinh nở một nụ cười mãn nguyện.
Ngay lập tức đất trời như sắp nổ tung, hàng vạn vết chém đột ngột xuất hiện từ không trung.
Bằng tốc độ mắt thường khó thấy, chúng chuyển hướng rồi xuyên qua Bành Lục khiến hắn phải lui về phía sau một khoảng xa.
Lần này Bành Lục mới lộ ra chút không tin được trong mắt hắn.
Vết chém vừa rồi nhanh đến mức Bành Lục hắn hoàn toàn không thể phản ứng kịp.
Con tiện nhân đó! Vậy mà nó dám làm đến mức này?
Mặc cho Bành Lục dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn đến, số lượng vết chém vẫn không giảm.
Cùng lúc đó, dưới chân An Sinh bỗng nhiên xuất hiện một đóa Hắc Liên khổng lồ, nó nở rộ rất nhanh sau đó lập tức bao bọc toàn bộ thân thể hắn.
“Không! Tại sao? Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”
“Linh Nhạc!”
“Không!”
“Không!”
“Linh Nhạc!”
Tiếng hét thất thanh dần biết mất cũng là lúc Linh Nhạc đã dùng toàn bộ sinh mệnh của nàng để bảo vệ hắn.
Mái tóc đen tuyền của thiếu nữ ngày nào bây giờ đều đã nhuộm một màu của tuyết.
Vết máu đỏ trên bạch phục lại không phải là màu máu, đó là những đóa hoa mà nàng thích.
Hoa nở hoa tàn, một đời người hỉ nộ sầu bi, nhân gian ấm lạnh rốt cục cũng phải đến lúc hạ màn.
Sinh sinh diệt diệt, đó là lý lẽ thường tình.
Hôm nay, nàng xem như đã mãn nguyện.
An Sinh...!mong rằng kiếp sau...!chúng ta lại...!tái duyên.
Vực Thẳm Vô Gian chịu phải áp lực từ phía trên rất nhanh đều có vết nứt xung quanh.
Đóa Hắc Liên mà Linh Nhạc tạo ra đã sớm đưa An Sinh đến nơi an toàn.
Bản thân nàng lại như một con diều đứt dây, mỏng manh, mất phương hướng lao vào Vực Thẳm Vô Gian.
Bành Lục nhìn tình thế không thể cứu vãn được nữa bèn chửi thầm một tiếng rồi cũng rời đi.
Ngày hôm đó sắc trời ảm đạm một màu.
Không gian quanh Vực Thẳm đều trở nên hoang tàn, đổ nát, lạnh lẽo đến cực điểm.
Người đời nào biết ngày đó như thế nào? Chỉ cho rằng Xích Thiên báo hiệu cho một tương lai không tốt.
Có người lại cho rằng có Ma huyết hiện thế.
Tội thay cho kẻ trong cuộc, ngày đó mãi là ác mộng cả đời của hắn.
Có thể tỉnh lại hay không đã không còn quan trọng.
Với hắn, mất nàng chính là mất đi lý do sống.
Nàng đi rồi, hắn còn tiếp tục ở lại thế gian này làm gì?
Thật vô nghĩa.
“...”
Khi dị tượng xảy ra cũng là lúc đám người Hi Phong hoàn toàn đánh thắng được Tam mãng xà, đổi lại nhân lực lại tổn thất nặng nề.
Lúc này, đám người Thánh điện mới dần xuất hiện.
Mặc dù căm ghét nhưng hiện tại bọn họ cũng không thể làm gì hơn.
Việc trước mắt vẫn là nên chữa thương cho tốt.
Tại học viện Luân Tư, Tô Mạc cuối cùng cũng thoát khỏi sát trận vậy nhưng bản thân ông cũng bị trọng thương.
Lúc Tịnh Liên trở lại cũng là tình cảnh học viện trong trạng thái bất thường.
Khi nàng biết được mọi chuyện tâm không khỏi sợ hãi.
Ngoài những hộ vệ canh giữ ra, số học viên còn lại đều vẫn bình an.
Tô Mạc cũng đã được kịp thời cứu trị.
Người duy nhất nguy kịch ở đây là Bạch.
Tuy rằng khả năng sống sót rất thấp nhưng mọi Hồn dược trong Học viện đều cố gắng để cứu hắn.
Tô Mạc bên trong vừa thay thuốc lập tức cho người tới báo cáo tình hình.
Thứ nhất, Học viện tổng cộng mất năm mươi hai người.
Trong đó có cả Giang Chi và hai vị lão sư khác.
Hai học viên mất tích gồm Linh Nhạc và An Sinh.
Một học viên đang trong tình trạng nguy kịch là Bạch.
Thứ hai, hoa Thất Sắc đã bị đánh cắp.
Thứ ba, kết giới bị vỡ ở phía nam.
Nghe xong toàn bộ mọi chuyện, Tô Mạc lập tức cử người đến chữa trị cho Bạch.
Việc hoa Thất Sắc bị đánh cắp hiện tại sẽ được giữ kín.
Đợi qua ngày hôm nay khi tất cả trở lại, Tô Mạc mới có quyết định kế tiếp.
Tại trấn Hạ Hoa, Lão sư có mặt tại đây vừa hay nhận được thư triệu tập gấp từ học viện bèn vội vàng bàn bạc và sắp xếp người ở lại hỗ trợ Lễ Chúc Phúc.
Sáng ngày hôm sau, số người ở lại bao gồm Du Lăng, Trần lão sư cùng mười lăm học viên khác.
Hi Ân cùng Lan Y và các lão sư còn lại quay trở lại học viện.
“...”
Cùng thời điểm đó, tại Dược Cốc.
Du Ngân nhận được thư của Đặng Gia Chủ rất nhanh liền phản hồi lại.
Hai ngày sau cũng là lúc nàng gặp lại lão sư của mình.
Lão Hồn Dược đến đây, hạ nhân đều tiếp đón đến nồng nhiệt.
Nhìn Du Ngân đã trưởng thành tự có cho mình thế lực riêng lão đều cười không ngừng được.
“Học trò bái kiến lão sư.”
Lão Hồn dược hơi vuốt chòm râu, xua tay.
“Được rồi, được rồi.
Không cần quan trọng lễ nghi quá.”
“Mau, chúng ta vào trong nói chính sự.”
Du Ngân nghe vậy cũng không nhiều lời, biết chuyện quan trọng bèn nhanh chóng đưa người đến mật thất.
Hắc Liên Hoa.
Ngày Linh Nhạc mất sẽ là ngày đánh dấu bước tiến của An Sinh.
Nếu thực sự kiếp này họ không có duyên, tôi sẽ chúc phúc cho họ ở kiếp sau..