Đặng Viêm hai mắt không thể tin nhìn qua kết giới.
Bạch nhận thấy ánh nhìn của hắn cũng bất giác nhìn qua.
Trong nhất thời không ai nói lời nào.
Tiếng gào trong kết giới kéo lại dòng suy nghĩ của Đặng Viêm.
Qua ba chiêu thức được triển khai, Đặng Viêm nhanh chóng tạo thêm ba tầng kết giới bao bọc.
Hắn sử dụng Hỏa tiễn của mình, thay vì dùng loại hỏa thông thường lần này hắn dùng Đế Viêm.
Một loại hỏa hắn phải vất vả có được trong một năm vừa rồi.
Tuy nghĩ là dài như vậy nhưng thời gian trôi qua chỉ mới là vài giây.
Tốc độ của Đế Viêm cùng Hỏa tiễn cộng lại tạo nên một sức phá kinh khủng.
Nhưng trái với điều hiển nhiên đó, khi Đế Viêm tiến vào bên trong kết giới nó đã hoàn toàn ngăn lại ý định của kẻ bên trong.
Bởi lẽ trước khi có thể tích đủ Hồn lực để tự bạo, Đế Viêm đã hoàn toàn nuốt chửng toàn bộ năng lượng rồi sau đó rất nhanh khiến kẻ bên trong bị thiêu rụi hoàn toàn.
Đặng Viêm khi giải quyết xong mối họa, hắn tiến về phía An Sinh.
Giọng có phần tức giận, hai tay hắn siết chặt đến trắng bệch như đang kiềm chế lại.
“Linh Nhạc...!không trở lại sao?”
An Sinh nhìn hắn mãi một lúc sau mới đáp lời.
“Phải.”
Đặng Viêm dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi nghe đến câu trả lời chắc chắn như vậy vẫn không hoàn toàn tin được.
Một khắc sau, hắn như thở dài, hơi ngẩng mặt lên bầu trời sau đó lại rất nhanh lấy lại tinh thần của mình.
Đặng Viêm có chút cười lên quay lưng rời đi.
Nhìn qua nụ cười đó còn thật gượng gạo, rõ ràng đều là giả tạo.
Bạch nhìn An Sinh, hai chân quỳ xuống tạ tội.
“Thần nhận bản thân vô dụng, lúc nguy hiểm không thể cứu được tiểu chủ nhân.
Tội đáng chết, mong chủ nhân trách phạt.”
An Sinh nhìn Bạch.
Ánh mắt có phần không rõ được tâm tư.
“Trách phạt sao? Giết ngươi?”
Bạch không do dự đáp.
“Xin chủ nhân hãy ra tay.”
Áp lực mà An Sinh tạo ra đủ để Bạch bị nội thương.
Nhưng bấy nhiêu với hắn đã là gì.
Nhìn tiểu chủ nhân bị bắt đi mà hắn hoàn toàn vô lực thì có khác nào phế vật đâu.
Để chủ nhân giết hắn, đó là cách tốt nhất để chuộc tội.
An Sinh nhìn kẻ ở dưới chợt cười lên tự giễu.
Chẳng phải mạng của hắn được Linh Nhạc đổi lấy hay sao? Rõ ràng hắn mới là kẻ đáng chết.
“Ngươi chết thì kẻ hại Linh Nhạc cũng chết sao?”
Nghe được lời An Sinh nói, Bạch như tỉnh ngộ.
Hắn đã quá vội vàng.
Thù còn chưa trả, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.
“Là ta suy nghĩ chưa thấu đáo, mong chủ nhân hãy cho ta cơ hội chuộc tội.”
An Sinh xoay người đi về hướng Đặng Viêm rời đi.
Bạch cũng đứng dậy đi theo sau.
Hai người rất nhanh quay lại lữ quán.
Cả hai đợi dưới lầu không lâu lắm thì Đặng Viêm cũng quay lại.
Có vẻ như vừa rồi hắn đã đi đâu đó an tĩnh một chút.
Ba người ăn ý trở lại phòng rồi khai kết giới cùng trận pháp.
Khi đã cảm thấy an toàn, Đặng Viêm mới hỏi An Sinh chuyện một năm vừa rồi.
“Một năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có dị tượng ngày hôm đó.”
Dưới câu hỏi của Đặng Viêm, An Sinh kiên nhẫn kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó cho hắn biết.
Một canh giờ trôi qua, không gian trong căn phòng im ắng đến đáng sợ.
Không một ai trong ba người lên tiếng trước.
May thay đám Thập Ảnh về tới phá vỡ sự im lặng này.
“Chủ nhân, thần có việc cần báo.”
An Sinh qua lời truyền âm để đám Thập Ảnh bước vào phòng.
“Thưa, trong lúc điều tra xung quanh chúng thần phát hiện rất nhiều đối tượng đáng nghi.
Tất cả đều đi về một nơi.
Khu vực đó rất gần với nơi ở của Thành chủ.”
Đặng Viêm nhấp trà, nghe vậy cũng phải dừng lại động tác.
Ánh mắt hắn nhìn sang An Sinh.
“Khi nào đi.”
“Bây giờ.”
Dứt lời, đám người nhanh chóng rời lữ quán lên đường đến Phủ của Thành Chủ.
Tất nhiên trước đó bọn hắn sẽ tham quan một vòng nơi có ma khí tụ tập.
Thành chủ Nam Đại Lục là Du Vĩnh.
Đại phủ của ngài nằm gần Vân Hải, nơi này được mệnh danh là nơi có phong cảnh đẹp thứ hai ở Đại Hồn Lục.
Đẹp Nhất phải kể đến Rừng hoa Đào ở Bắc Đại Lục.
Chính vì phong cảnh đẹp nên cách không xa lắm tại phủ của Thành chủ cũng sẽ có nhiều nơi mở ra để làm ăn.
Giá cả ở đây hiển nhiên rất đắt đỏ, thường sẽ chỉ có con cháu trong gia tộc mới có đủ khả năng chi tiêu ở nơi này.
Thay vì nhìn ngắm cảnh đẹp nơi đây, đám An Sinh lại đi đến gần khu vực của Thành Chủ ở.
Nơi mà đám Ảnh Nhất đã báo cáo lại.
“Chủ nhân, chính là chỗ đó.”
Theo hướng tay chỉ, bọn hắn thấy được một hang động nằm sâu trong mỏm đá ngay dưới phủ Thành chủ.
Ngăn cách giữa vùng nơi dân sinh sống và nơi này chính là một con sông lớn.
Cả đám đồng nhất không hành động liền, thay vào đó đều quan sát một thời gian.
Không lâu sau cũng có động tĩnh xuất hiện.
Một đám người dùng bùa dịch chuyển đến.
Trong đó có một tên cầm đầu, hắn chỉ đạo đám người đi vào trong.
Đợi khi đám người kia đi vào hết, tên cầm đầu lại có ý định rời đi.
An Sinh đã nhanh hơn một bước ngăn lại động tác của hắn.
Trong chốc lát, tên cầm đầu đã bị chói lại đem đến chỗ đám Đặng Viêm đang ẩn nấp.
Đặng Viêm cùng Bạch đều khiếp sợ trước một màn vừa rồi.
Bọn hắn hoàn toàn không thể đoán được An Sinh đã đến chỗ tên cầm đầu từ lúc nào.
Không chỉ vậy, tốc độ đó khác nào với tốc độ của Hồn sư cấp bảy – Bán Thánh Hồn.
Sau chuyện này, rất nhanh sau này cả hai đều biết được thứ tốc độ đó chỉ là một phần rất nhỏ mà An Sinh thể hiện ra.
Còn có nhiều thứ khiến bọn hắn phải bất ngờ hơn nhiều, sau dần rồi cũng quen.
Kẻ bị bắt đến có chút bàng hoàng vì bị đột ngột bắt đi.
Ánh mắt hắn hoảng sợ nhìn đám người An Sinh.
“Các ngươi...!các ngươi là ai?”
An Sinh nhìn kẻ dưới chân, giọng nói lạnh nhạt lần nữa vang lên.
“Ta không thích vòng vo, nói thẳng vấn đề đi.”
“Các ngươi đang âm mưu làm gì bên trong hang động kia?”
Dưới uy áp cường giả tỏa ra, hiển nhiên kẻ bên dưới đã sợ đến xanh mặt.
Trong một lúc vẫn không thể nói được gì.
Đặng Viêm trên tay hiện ra Đế Viêm áp sát mặt kẻ dưới đất.
“Ta rất ghét lũ sâu bọ.
Mà sâu bọ ẩn mình càng làm ta thấy ghê tởm, ngươi nói xem ta có nên dùng thứ này thiêu rụi cả đám các ngươi hay không?”
“Không...!ta không làm gì sai hết!” Kẻ dưới đất đột ngột hét lên làm cho đám người có chút bất ngờ.
Đặng Viêm dừng tay, im lặng nghe kẻ ở dưới tiếp tục nói.
“Chính các ngươi!”
“Chính lũ Hồn Sư các ngươi cậy thế ăn hiếp dân thường chúng ta!”
“Hôn thê của ta đã làm gì sai? Tại sao các ngươi lại đối xử với nàng ấy như vậy? Tại sao?”
Từng lời, từng lời nói kẻ ở dưới hét ra đều xen lẫn sự đau khổ lẫn tuyệt vọng.
Có lẽ sâu thẳm trong tâm can hắn đã triệt để chết lặng.
Dưới sự dồn ép của Đặng Viêm và đám An Sinh, một kẻ yếu kém như hắn bị dồn đến đường cùng cũng phải phẫn nộ.
“Lũ súc sinh Hồn Sư các ngươi, ngoài mặt giả nhân giả nghĩa.
Bên trong lại là một lũ đáng kinh tởm.
Các ngươi ăn hiếp dân thường, cậy thế làm những chuyện thương thiên hại lý.
Hồn Sư sao? Bắt hôn thê của ta, làm nhục nàng ấy đến chết.
Giết cha giết mẹ của những hài tử chưa đầy mười tuổi.”
“Ha...!Thật đáng khinh.” Nói đoạn, kẻ ở dưới phỉ nhổ nước bọt sang một bên.
Hắn cười lên dữ tợn, kể lại những chuyện đã xảy ra.
Ánh mắt hắn dần chìm trong thù hận, nhìn đám An Sinh không khác gì đám hề.
“Chỉ có người đó chịu đưa tay về phía bọn ta.
Sớm thôi, lũ Hồn Sư các ngươi sẽ phải nếm trải nỗi đau tột cùng!”
Hắc Liên Hoa.
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống.
Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch.
Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.".