Dứt lời, kẻ ở dưới đột ngột tung ra chiêu thức.
Màn sương nhanh chóng lan ra.
Trừ An Sinh cùng Đặng Viêm tất cả đều phải tạo kết giới cho riêng mình.
Qua lời của An Sinh thì bên trong màn sương có chứa kịch độc.
Kẻ kia nào dễ dàng trốn thoát như vậy, An Sinh đảo mắt lập tức bắt được hắn lại.
Chỉ là lần này lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Một khí tức hắc ám nổi lên, ánh mắt An Sinh lạnh đi.
Ra tay càng không kiêng nể.
Khí tức này, không thể nhầm lẫn được.
Có chết hắn cũng không quên được tên đó.
An Sinh nghĩ thầm.
Kẻ được cho là một con tốt của Huyết Mộ dưới những chiêu thức An Sinh đánh đến đều nhẹ nhàng mà né tránh được.
Ngược lại không kém cạnh phản lại một đòn đến An Sinh khiến hắn phải lùi về sau.
Màn sương dần tan ra, tầm nhìn cũng được trở lại.
Một tiếng cười vang lên.
“Khá khen cho ngươi đó An Sinh, nhận ra sự hiện diện của ta không được bao nhiêu người đâu.”
Đặng Viêm nhìn An Sinh, hiển nhiên là mặt đầy nghi vấn.
“Đặng Viêm, hắn ta có lẽ là một phần của Bành Lục.”
Bạch cùng Đặng Viêm ánh mắt lập tức thay đổi, đồng thời nhìn về kẻ vừa nói.
Chỉ là có điều bọn hắn không hiểu.
Tại sao An Sinh lại nói đây chỉ là một phần của Ma Huyết.
Nhìn ra thắc mắc của hai người, kẻ được cho là Bành Lục kia hiếm có mà giải thích.
“Trên người kẻ này có khế ước với ta, nên đôi khi chiếm thân thể hắn hoàn toàn là chuyện đơn giản.”
Đặng Viêm ánh mắt có phần không tin.
Làm sao lại có loại khế ước tà đạo như vậy được?
Không để cho bọn hắn có thời gian nghĩ nhiều, Bành Lục rất nhanh chuyển hướng sang An Sinh.
“Cũng nhờ có khế ước này ta mới có cơ hội gặp các ngươi.”
Nói đoạn, hắn hướng tay về phía đám người An Sinh khiêu khích.
“Đến đây.
Cho ta xem các ngươi trụ được bao lâu.”
Lời khiêu khích trắng trợn như vậy, Đặng Viêm nào bỏ qua cho hắn được.
Khí tức của An Sinh cũng đột ngột thay đổi.
Có vẻ hắn đã bắt đầu nghiêm túc.
Trận đánh bắt đầu diễn ra, tuy nói chỉ là một phần của Bành Lục nhưng cả đám An Sinh cùng Ảnh Nhất cộng lại đều chưa có dấu hiệu có thể đánh lại được hắn.
Khi An Sinh dùng tốc độ của hắn cùng Chiết Phiến đánh đến.
Mọi chiêu thức đều bị Bành Lục hóa giải.
Vậy nhưng có vẻ như Bành Lục đã suy tính sai, vốn dĩ An Sinh hắn cũng đâu định một mình xông lên chiến trường.
Ngay lúc An Sinh giữ chân Bành Lục, đám Ảnh Nhất từ trên không trung đánh xuống lập tức lập ra một sát trận ngay dưới chân Bành Lục.
Bành Lục cũng có chút bất ngờ khi mình bị dính bẫy nhưng hắn đã rất nhanh phá bỏ được sát trận.
Tốc độ của hắn đột ngột nhanh lên tiến về phía Đặng Viêm cùng Bạch.
An Sinh nhận ra lập tức một bước đuổi kịp ngăn lại hắn ta.
Tốc độ cũng nhanh hơn mà phản đòn.
Nhìn từ bên ngoài vào, trận chiến bọn hắn thấy được chỉ là những chiêu thức cùng ánh sáng chớp nháy rồi biến mất.
Đến hình ảnh của hai người bên trong còn khó mà nắm bắt được.
Đặng Viêm cắn răng nhìn vào bên trong.
Tâm trạng lúc này không thể khá lên được chút nào.
Đến tận bây giờ thứ bọn hắn thấy được chỉ là một phần sức mạnh của Bành Lục.
Dù chỉ là như vậy nhưng đứng trước sức mạnh như vậy, bọn hắn hoàn toàn vô lực giúp đỡ.
Thực sự chỉ cản chân An Sinh hơn mà thôi.
Trận đánh của An Sinh cùng Bành Lục gây ra một trận cuồng phong loạn vũ.
An Sinh sau một khắc rốt cuộc tìm được sơ hở của Bành Lục.
Nói là Bành Lục mượn cơ thể để đến đây nên chắc chắn hắn sẽ không bị tổn thương về mặt thân thể.
Nói vậy cách đánh bại hắn trong hình hài này nhanh nhất chính là dùng Hồn thức.
Mà thứ gọi là Hồn thức không được đánh giá mạnh hay yếu dựa trên cấp bậc của Hồn sư.
Nó dường như được tu luyện một cách độc lập.
Trong trạng thái khi ở thân thể khác như vậy, An Sinh dám chắc Hồn thức của Bành Lục không thể như ở bản thể của hắn.
Bành Lục dưới tốc độ đánh trả của An Sinh có phần thích thú mà nói.
“Đợi ngươi đủ mạnh hơn, ta sẽ chiếm lấy thân thể này của ngươi.”
An Sinh cười lên đầy khiêu khích.
“Cứ việc đến.”
Dứt lời, An Sinh đột ngột phi nhanh đến trước mặt của Bành Lục.
Khi hắn chưa kịp nhận ra ý định của An Sinh, một cơn đau đột ngột xông vào Hồn thức của hắn.
Bành Lúc hét lên thảm thiết, quằn quại nằm dưới đất.
Khi những người bên ngoài còn chưa hiểu chuyện gì, cơ thể lăn lộn dưới đất kia đã hoàn toàn mất đi sự sống.
Chỉ có An Sinh biết được vừa rồi hắn đã làm chuyện gì.
Hắn giỏi nhất chính là việc sửa đổi Hồn tự trong trận pháp cũng như Khế ước.
Việc Bành Lục lập khế ước với một cá nhân nào đó chắc chắn có liên quan đến linh hồn của hắn.
Dù bên trong bản thể này chỉ có một sợi linh hồn của Bành Lục hắn hoàn toàn có thể can thiệp vào khế ước sau đó đánh vào Hồn thức của Bành Lục.
Chỉ có điều, cơn đau tinh thần này còn tác dụng trực tiếp lên bản thể của Bành Lục.
Cùng thời điểm cỗ cơ thể kia ngừng thở, ở một nơi tối tăm lạnh lẽo phía Đông Đại Lục.
Tiếng đập vỡ đồ vang lên rõ ràng trong đêm.
Cách tấm rèm, ánh sáng mờ ảo của Dạ Minh Châu chiếu qua làm lộ rõ bóng người.
Ánh mắt hắn ta dữ tợn, khóe miệng còn sót chút máu được lau sơ sài càng làm nổi bật lên vẻ hung dữ của hắn.
Bành Lục trợn tròn mắt gằn từng chữ từng chữ.
An Sinh sao? Vậy nhưng còn có năng lực như vậy? Khá khen cho Hậu duệ của Thần.
Có thể thông qua khế ước đả thương được hắn, năng lực quả nhiên không thể xem thường.
Tiếng cười từ nhỏ dần bắt đầu chuyển hướng lớn lên.
Trong màn đêm tĩnh mịch lại càng khiến người ta ghê rợn.
Bành Lục hắn phải thừa nhận đã đánh giá thấp An Sinh.
Dù sao mục đích của hắn cũng sắp hoàn thành, cái chết của tên oắt con đó chỉ là sớm muộn mà thôi.
“...”
Nhìn cỗ cơ thể dần bị teo lại, da cũng trở nên nhăn nheo bọc lấy xương.
Đặng Viêm tò mò hỏi An Sinh.
“Ngươi đã làm gì hắn?”
An Sinh nhìn đám Ảnh Nhất kiểm tra cỗ cơ thể, Không có nhìn qua Đặng Viêm mà trả lời.
“Ta đánh vào linh hồn của hắn.”
Đặng Viêm nghe vậy cũng tự suy đoán mà hiểu ra.
Lúc này Bạch tiến tới đề nghị.
“Chủ nhân, ta trước tiên sẽ đột nhập vào chỗ kia xem qua.”
An Sinh cũng không cản hắn, gật đầu đồng ý.
Đặng Viêm thấy Bạch rời đi có chút không đồng tình nói với An Sinh.
“Trong lúc chúng ta chiến đấu với Bành Lục có lẽ đám người bên trong đã kịp thời rời đi.
Để Bạch đi như vậy không sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm sao?”
An Sinh phủ nhận lời của Đặng Viêm.
Hắn khẳng định.
“Bạch nếu dễ chết vậy ta còn cần hắn làm gì?” Dứt lời, An Sinh lại nghe đám Ảnh Nhất báo cáo.
Đặng Viêm nhìn qua An Sinh, có chút lời khó mà nói ra ngoài.
Hắn cùng An Sinh và Linh Nhạc gặp nhau, kết nghĩa cũng xem như là duyên là mệnh.
Đến giờ ba người bọn hắn chỉ còn lại hai người.
Hắn lại là huynh trưởng, bản thân không giúp sức được cho An Sinh càng làm hắn hổ thẹn không thôi.
“An Sinh, ta có chuyện muốn nhờ đệ.” Đặng Viêm nói.
An Sinh nghe thấy xưng hô này của Đặng Viêm, trong mắt hiện lên chút bất ngờ.
Bọn hắn dù quan hệ có tốt nhưng Đặng Viêm chưa bao giờ xem mình là huynh trưởng mà ép bọn hắn làm gì.
Bình thường cũng là xưng hô như ban đầu, ai trong bọn hắn đều không quan trọng hình thức chỉ cần hiểu nhau là đủ.
Vậy nhưng lần này, An Sinh hắn có chút không biết được tâm tư của Đặng Viêm.
Hắc Liên Hoa..