Xuyên Đến Dị Thế Coi Trọng Cường Nam Full

Chuyện xấu trong nhà, càng ít người biết càng tốt, A phụ Khải thương tên Văn Chính là 1 thầy đồ gõ đầu trẻ, nhờ đại tế ti mang vợ con mình lánh đi 1 lát, ông muốn nói chuyện riêng, cực kì nghiêm túc với 2 người Quân Du.


- trong làng ai cũng biết rằng cậu là con rể tương lai của nhà ta, việc xấu hổ ngày hôm nay, nếu lọt ra ngoài, ai cũng khó xử hết.

- ta tính như vầy cậu xem có được không? Cưới là phu trộm làm thị, theo vai vế Khởi Minh tuy là anh họ của con ta, nhưng nó với cậu ăn ở vụng trộm, nếu làm thiếp không quá đáng đi.


Khởi Minh thập phần phản cảm với chuyện làm vợ bé này, rõ ràng y cùng quân du bên nhau trước, y nhường 2 huynh đệ kia gần 10 năm, nay y quyết không hèn mọn khiêm nhường nữa đâu.


Nước mắt đảo quanh hàng mi, Khởi Minh ôm cánh tay Quân Du, oa oa đáng thương lắc đầu, trong lòng nghĩ, nếu anh dám thỏa hiệp, y lập tức cắn nát khuôn mặt điển trai của anh, vậy là ai cũng không có được gì cả.


Quân Du là người hiện đại tiên tiến ,bị người chê cười do làm việc đó trước hôn nhân, anh sợ mới lạ, cưng chiều nựng má trái phúng phính ,đáng yêu của khởi minh, nói.


- tôi cùng 2 đứa con của ông có là gì của nhau đâu mà ông nói vậy, lúc đấu sói đâu chỉ riêng sói nhà ông bị tôi thu phục, 1 đàn 15 con không lẽ 1 cùng lúc 15 nhà vợ tôi phải lấy hết sao?


- tiền mua tôi đến man di tộc, khi chữa khỏi cho Khải thương xem như đã trả đủ, thân thể khởi minh bị tôi chạm qua, hảo hùng tử là nên có trách nhiệm, vị trí chính phu không phải của em ấy thì không ai được ngồi .



Từng lời từng chữ, Quân Du nói ra hùng hồn, khí phách không sai điểm nào, khiến văn chính ông 1 câu phản bác cũng nói không ra.


Quân Du cái này con rể tốt, biết y thuật lại cao lớn khỏe mạnh, là hùng tử xuất chúng nhất ông từng thấy, Khải thương sang năm nữa là thành quá thì, khó gả đi lắm.


2 đứa con này của ông tâm cao khí ngạo, có lẽ trừ quân du ra, chẳng có hùng tử nào chịu đựng chúng lâu dài hơn đâu.


văn chính ông không thể để cá ngon đến miệng bị mèo cướp mất, 2 đứa con trai của ông tài giỏi, xuất chúng như vậy, chả nhẽ đấu không lại thư tử tật nguyền này sao?



- trước hết cậu nên nghỉ tạm ở đây cho lại sức, khởi minh tuy chân bất tiện, nhưng ta tin chắc nó sẽ chăm sóc tốt cho cậu, chuyện cưới xin đợi khi sức khỏe cậu, cùng con trai ta tốt lên mới tính tiếp.


Văn chính ông ta tuy suy nghĩ kĩ rồi, nhưng việc hôn sự quan trọng như thế, là người đàn ông để vợ lên đầu như ông, không thể không về bàn bạc kĩ càng với vợ được.


Cho khởi minh ở lại cũng tốt, trách trường hợp thấy y về liều nhà La Đắc, lại xào xáo không hay, văn chính nhìn khởi minh rồi thở dài 1 cái liền bỏ đi.


Lòng cảm thán, đứa nhỏ này, vừa đáng thương vừa đáng trách nha~~ aizzz~


- ngươi là nói thật chứ?


Người vừa đi khỏi, khởi minh liền không trang đánh thương nữa, buông tay quân du ra, nhìn chăm chăm anh hỏi.

- đùa ngươi làm gì nga~ làm vợ của gia rồi dám không ngoan, gia sẽ nạp thị mới đó ~


Quân Du vuốt cằm khởi minh, lưu manh nói đùa chọc y.

- ngươi dám cô quạnh ta, hừ hừ~ ta cắt đệ đệ mi !



Khởi minh không phải người dễ chọc, miệng nói tay tới, dùng tay nắm chặt tiểu Quân Du đang ngủ say trong quần anh, đau đến nói không nên lời.


- nương tử~~ nga~ gia biết gia sai rồi.


Kẻ thức thời mới là trang Tuấn kiệt, Quân Du giơ 2 tay, trước đầu hàng , chờ ngày sau phục thù.


——-
Túp liều nhà La Đắc.
—-


- cái ông già này!! Bộ bị điên sao? Ông lúc đó bị bò đá văng não hay sao mà cho phép, đứa nhỏ ấy làm chính phu vậy hả?

- nó là chính phu, vậy con ông là gì?! Là thị quân đó, con ông làm vợ lẻ mà ông chịu được à?


Thư tử man di tộc, là chủ 1 gia đình, kha mị ông nổi tiếng hung hăng, thô lỗ, nghe tin 2 đứa con sẽ chịu thiệt, liền nắm lấy lỗ tai chồng không bỏ, la ó muốn banh nhà.

- a cha, người bỏ tai a phụ ra đi, người nếu còn kéo, tai phụ thân sẽ bị người kéo đứt mất.


Khả Á chen vào ngăn cản, văn chính liễu yếu đào tơ, kha mị lại sức mạnh 3 bò chính trâu, còn tiếp tục xuống dưới, sẽ có án mạng.


- cha nó à? Sao ông không nghe cho hết hả, tui nói là đợi đứa nhỏ quân du kia khỏe mới tính tiếp mà, với lại ông nghĩ coi, khởi minh nó khổ vì chúng ta lâu như vậy, cho nó vị trí chính phu hữu danh vô thực, đáng giá chứ.


Vỗ lưng văn chính 1 phát đau điếng, kha mị cười ha hả nói.

- phụ thân tụi nhỏ nói chí phải! Ha ha, 1 cái khởi minh què 2 chân, có thể làm gì 2 đứa con bé bỏng tài trí hơn người của chúng ta chớ, tiện nhân quyến rũ con rể, về sao tôi nhất định hảo hảo dạy dỗ nó.


Không phải mình sinh ra, nên mình không đau, kha mị từ đó đến giờ chưa 1 lần, cảm thấy có lỗi về việc làm khi xưa, thấy Khải thương đau lòng, ông liền muốn đánh mắng khởi minh không biết xấu hổ.

Nhưng ông tính sai rồi a~....





Quân Du cúi người thoa thuốc lên chân khởi minh, chân tê lâu năm như vậy, ít nhất cần nửa năm thời gian mới tốt lên, không thể luôn ở nhờ liều của đại tế ti lâu như thế.


Dân cư ở đây sinh hoạt trong liều trại, phần đất trống thoáng mát, sạch sẽ có rất nhiều, anh định sẽ xây 1 cái liều lớn cách xa liều la đắc 1 chút, sống riêng với nhà vợ thoải mái hơn nhiều, nhìn khởi minh với mấy người kia cũng không mấy ưa nhau, anh làm vậy trách đi không ít phiền toái đâu nga.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận